Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1872: Bóng đêm xâm chiếm




Cuối cùng Sinh Mệnh Cổ Thụ đã quay thời gian của mình về thời kỳ đầu vũ trụ mới sinh ra, thời gian không còn nghịch chuyển nữa, cây cổ thụ này cũng trở về diện mạo vốn có, vũ trụ đệ nhất linh căn, cuối cùng cũng trở về trạng thái đỉnh phong của mình.
Sức mạnh đáng sợ đó, thậm chí ngay cả Đế Hậu, Mục Tiên Thiên cũng không đứng vững được, liên tục lùi về sau, kinh hãi nhìn cây linh căn đó.
Trong cửu đại linh căn, Thế Giới Hoa biến thành Tử Vi, Bỉ Ngạn Hoa biến thành Hư Không Giới, linh căn có thể mở ra thế giới đương nhiên không tầm thường, nhưng dù là Thế Giới Hoa hay Bỉ Ngạn Hoa thì đều không phải đệ nhất linh căn.
Đệ nhất linh căn chỉ có Sinh Mệnh Cổ Thụ!
Uy năng của ngọn cây này khiến đế cũng phải run rẩy!
Nguyên Nha Thần Vương và Diên Hành Thần Vương lập tức bay lên không, pháp lực vận chuyển, tóm về hướng Sinh Mệnh Cổ Thụ!
Lúc này hai người đều động tâm tư cướp đoạt Sinh Mệnh Cổ Thụ, tuy họ chuẩn bị liên thủ chống lại Đại Tư Mệnh và Hắc Đế nhưng ai cầm được Sinh Mệnh Cổ Thụ trước thì người đó là thủ lĩnh, còn người kia là thuộc hạ!
Nguyên Nha Thần Vương vốn tưởng mình có thể nắm giữ Sinh Mệnh Cổ Thụ nên mới liên thủ với Diên Hành Thần Vương, nhưng giờ Sinh Mệnh Cổ Thụ biến chân thân của hắn thành một quả trứng chim, trở về trước kia sinh ra, tu vi thực lực tụt xuống trình độ trước kia sinh ra, thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn!
Hơn nữa chân thân của hắn cũng không thể nắm giữ được Sinh Mệnh Cổ Thụ, mà thành một phần của cây, bị nó nắm giữ, vì thế dù thế nào hắn cũng buộc phải giành được Sinh Mệnh Cổ Thụ!
Chó cắn áo rách hơn đó là Diên Hành Thần Vương vẫn có thể cạnh tranh với hắn đoạt quyền kiểm soát Sinh Mệnh Cổ Thụ.
Đã nghèo còn mắc cái eo, hắn không phải chỉ đối mặt với Diên Hành Thần Vương mà còn có Hắc Đế, còn cả Đại Tư Mệnh!
Hắn vô cùng ức chế, có cảm giác đi đêm giẫm liền một lúc ba bãi phân chó.
Đúng lúc này thì biến cố xảy ra.
Bóng đêm vô biên không biết từ đâu ập tới, nháy mắt đã bao trùm Thiên Đình, những nơi bóng đêm đi qua mọi ánh sáng đều bị nuốt chửng, chỉ có màu đen, không còn bất cứ màu sắc gì khác!
Thiên Đình rộng lớn, nghìn cung vạn điện đều là thần cung thần điện, được các vị cường giả tế luyện, đạo văn lạc ấn lên đó, giống như vô số vầng mặt trời bạo phát thần quang, nhưng giờ chúng lại bị bóng đêm che phủ.
Bóng đêm này giống như mực đen, như có sinh mệnh, nuốt chửng toàn bộ thần quang mà đạo văn trên cung điện tỏa ra, đạo văn cũng mất đi hoạt lực.
- Hắc Đế!
Trong bóng đêm vang lên tiếng hét lớn của Nguyên Nha Thần Vương và Diên Hành Thần Vương, hai vị thần vương hét lên, ánh sáng vô biên lập tức trào dâng đẩy lui bóng đem!
Hai vị Thái Cổ Thần Vương liên thủ, chiến lực cường đại, gần như quét sạch bóng đêm bao phủ Thiên Đình.
Nhưng lúc này từ sâu trong không gian vọng ra tiếng trống, tiếng trống đó giống như được vọng lại từ tận cùng thời gian, tiếng trống chấn động, Đế Hậu, Trường Sinh, Bạch Nha, Hắc Nha, Mục Tiên Thiên đều hự một tiếng, một thân tu vi pháp lực đều bị trấn áp, đế binh rơi rầm rầm xuống đất, bất cứ thần thông nào cũng không thể thi triển được!
Mấy vị đế cấp này cảm thấy pháp lực mất kiểm soát, nguyên thần thất thủ, đại đạo không còn, không khỏi kinh hãi, luống cuống.
Ba chân thân của Mục Tiên Thiên, có người lộ vẻ mừng rỡ, có người thì lo lắng. Tiếng trống đó chính là Chư Thiên Vô Đạo của sư tôn Hắc Đế của hắn. Chư Thiên Vô Đạo này quá cường đại rồi thì phải. Ngay cả hắn đã mở bí cảnh thứ bảy cũng không thể dùng bất cứ thần thông tu vi gì trong tiếng trống đó!
- Nếu sư tôn muốn giết ta thì ta phải làm thế nào để chống lại?
Chư Thiên Vô Đạo của Hắc Đế thậm chí hai vị Thái Cổ Thần Vương như Nguyên Nha và Diên Hành cũng bị ảnh hưởng. Mấy người Mục Tiên Thiên, Đế Hậu chỉ bị sóng dư xung kích còn hai vị thần vương này thì trực tiếp hứng xung kích, đều hự một tiếng.
- Hắc Đế, chân thân của ngươi chưa tới, chỉ dựa vào thần thông cùng hòng đẩy lùi bọn ta? Đúng là nằm mơ!
Nguyên Nha Thần Vương đột nhiên hiện chân thân, là con quạ đen đầu tiên trong trời đất, thân hình khổng lồ giang cánh, vù một tiếng gần như che phủ toàn bộ Thiên Đình, cánh chấn động cắt đứt bóng đêm kinh người kia.
Hắn bị Chư Thiên Vô Đạo trấn áp tu vi, nhưng chỉ dựa vào nhục thân cũng đã cường hãn vô cùng, cắt đứt thần thông của Hắc Đế!
Đây mới là Thái Cổ Thần Vương chân chính, nhục thân của họ chính là đạo, cho dù không thể dùng tới thần thông nhưng nhục thân của họ vẫn cực kỳ cường hãn, hơn cả đế binh!
Cùng lúc đó, Diên Hành Thần Vương cũng nổi cuồn cuộn, Nguyên Nha Thần Vương biến rộng bề ngang cắt đứt bóng đêm, còn hắn càng ngày càng cao lớn, đứng lên lưng của Nguyên Nha Thần Vương, nhục thân vốn gầy gò bỗng chốc trở nên vô cùng hung hãn!
- Hắc Đế, ngươi trấn áp ta lâu như vậy, mau trả cho ta chút lãi đi!
Diên Hành Thần Vương quát lớn, mồm đầy răng nhọn, tung ra một cây gậy nhiều đốt, vung lên quét mạnh, đập tan tành chỗ bóng đem còn lại!
- Chư Thiên Vô Đạo, ngươi còn chưa tu luyện tới nơi tới chốn đâu!
Diên Hành Thần Vương gầm lớn, hai mắt bắn ra hai đạo điện quang, xuyên thủng hư không bắn về phía bầu trời Tử Vi phía xa. Điện quang rẹt rẹt chiếu, độ dài kinh người, chiếu thẳng tới Hắc Đế Cung!
Hắc Đế Cung ở trên cao, cho dù là Mục Tiên Thiên toàn lực tới đó cũng phải mất một tháng, nhưng điện quang trong mắt Diên Hành Thần Vương thì xuyên qua tầng tầng không gian, bỏ qua khoảng cách không gian, chỉ trong chôc slát đã tới Hắc Đế Cung!
Xung quanh Hắc Đế Cung được bao phủ bởi bóng đêm dày đặc, điện quang xuyên qua bóng đêm để lộ ra Hắc Đế Cung.
- Bế cái con mẹ quan nhà ngươi! Mau ra đây chiến một trận!
Diên Hành Thần Vương cười ha hả, cây gậy trong tay dùng lực chọc vào Hắc Đế Cung. Tầng tầng không gian phía trước vỡ vụn, vô số mảnh vỡ không gian bị cây gậy đó dồn lại, đẩy về phía Hắc Đế Cung!
Chiến lực của hắn đúng là vô song, sức mạnh đó thậm chí còn hơn cả Nguyên Nha Thần Vương, có thể gọi là đệ nhất đại lực thần vương cũng không ngoa!
Đúng khoảnh khắc cây gậy đó chọc tới Hắc Đế Cung thì đột nhiên bầu trời biến dạng, Hắc Đế Cung biến mất, thay vào đó là thân ảnh vô cùng to lớn!
Thân ảnh đó nhìn giống như bóng người nhưng nhìn kỹ lại giống như một cái bóng đen được tạo thành từ bóng đêm vô biên, một cái bóng đen lạc ấn trong vũ trụ, một cái bóng đứng dậy!
Sau lưng hắn, tấm áo choàng đen như mực bay lên, bay tới đâu là những vì sao sáng chói nhất cũng tắt lịm.
- Chư Thiên Vô Đạo ta chưa tu luyện tới nơi tới chốn?
Bóng đen đó phát ra tiếng nói khàn khàn, giống như có vô số giọng nói vang lên, vô cùng chói tai.
- Diên Hành, xem ra ngươi vẫn chưa chịu thiệt đủ, vẫn chưa biết điều. Nếu vậy thì ngươi hãy cùng trầm luân với Nguyên Nha đi, Chư Thiên Vô Đạo!
Bóng đen đó thò ra một bàn tay khổng lồ, đón lấy cây gậy của Diên Hành Thần Vương, sắc mặt lạnh lùng, tay khẽ động, áo choàng phía sau càng ngày càng lớn, phạm vi bao phủ ngày một rộng, dường như che phủ hoàn toàn bầu trời Tử Vi, tạo cho người ta cảm giác vô cùng khủng bố!
Phía dưới Thiên Đình, vô số thần ma đang chém giết, đột nhiên thấy bầu trời tối sầm, không thấy ánh sáng nữa, tâm thần đại loạn, giống như ruồi không đầu chạy tán loạn!
Chung Nhạc chấn kinh, vội ngẩng lên nhìn trời, kêu lên:
- Chư Thiên Vô Đạo! Tiên Thiên Hắc Đế!
Lúc này con thuyền cổ nghìn cành đã bay tới gần Tiên Thiên Cung, con thuyền cổ vẫn phi hành trong không gian, Âm Phiền Huyên đứng trên mũi thuyền, bỗng có cảm giác, vội ngoảnh lại nhìn, thì không khỏi kinh hãi:
- Đó là…
Bóng đêm vô biên ập tới, đang lan rộng với tốc độ kinh hoàng, tiến về phía con thuyền.
Âm Phiền Huyên vội dùng pháp lực, hét lên:
- Tế!
Con thuyền lập tức thay đổi hứng ra khỏi bóng đêm, tiến về Tiên Thiên Cung. Bóng đem đó chỉ là đang che phủ bầu trời, vẫn chưa đuổi tới nơi.
Biên thùy Tử Vi Tinh Vực, một tòa thần thành lơ lửng trên không, Phong Hiếu Trung ngẩng lên nhìn, bóng đem vô biên đang tràn tới như mực, dấu mực đang lan rộng dần.
- Thần thông lợi hại thật!
Phong Hiếu Trung lộ vẻ kinh ngạc, đứng bật dậy, nhìn về trung tâm Tử Vi Tinh Vực, đấu trí trong mắt bỗng trỗi dậy:
- Kẻ tà ác, Tiên Thiên Hắc Đế! Đây chính là Chư Thiên Vô Đạo của hắn!
- Hắc Đế, Hắc Đế…
- Bóng đêm này lại khiến ta nhớ tới mười vạn năm trước…
Ánh mắt hắn trở nên có phần điên cuồng, rõ ràng hắn đang nhớ lại khi giải ấn Phục Hy thần huyết, bị lời nguyền của Hắc Đế kéo về mười vạn năm trước, phải chịu cảnh giày vò không thể tưởng tượng nổi!
Nếu Chung Nhạc ở đây chắc chắn biết Phong Hiếu Trung đã bị kích thích, có thể phát điên, rơi vào trạng thái mất kiểm soát bất cứ lúc nào!
Nhưng Chung Nhạc giờ không có ở đây.
- Cha, bóng đen sì kia là gì vậy?
Đột nhiên tiếng nói lanh lảnh của một đứa trẻ vang lên.
Sự điên cuồng trong mắt Phong Hiếu Trung tan dần, thần trí trở nên tỉnh táo, cúi nhìn xoa trán đứa trẻ đáng yêu bân mình, thần thái của hắn hiện giờ là của một người cha nhân từ, không còn là Phong Hiếu Trung sắp phát điên nữa.
Giờ hắn giống như bầu tinh không tĩnh lặng, giống như tự nhiên nhiều sắc thái, không còn là Phong Hiếu Trung điên vì đạo trước kia nữa.
- Đó là bóng đem, là kẻ thù cũ của cha.
Hắn bế đứa trẻ đáng yêu kia lên, đi về nhà mình, cười:
- Giờ cha không đánh lại hắn, đợi con lớn rồi cha sẽ đưa con đi tẩn hắn.
- Hắn là kẻ xấu ạ?
Đứa trẻ đó nắm tay thành đấm vung mạnh:
- Cùng đánh hắn!
Phong Hiếu Trung cười ha hả, rồi nhìn thấy nữ tử yểu điểu từ thần điện tiến lại phía mình:
- Phu quân, ăn cơm thôi.
- Được.
Phu thê hai người cùng vào trong cung điện, bỏ qua bóng đêm đang bao phủ trời đất kia.
Trên bầu trời Thiên Đình, Diên Hành Thần Vương hự một tiếng, hai tay cầm chặn cây gậy, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, cơ bắp run rẩy, cột sống cong xuống, Chư Thiên Vô Đạo của Hắc Đế đánh tới khiến hắn dù có thần lực vô song cũng không đủ để chống cự!
- Quác quác quác!
Nguyên Nha Thần Vương đột nhiên kêu lên mấy tiếng quái dị, tiếng kêu xung kích bàn tay to lớn của Hắc Đế, rồi hắn giang cánh bay lên, móng vuốt va chạm với bàn tay Hắc Đế, móng vuốt cắm vào lòng bàn tay Hắc Đế!
Bàn tay Hắc Đế bị chặn lại, nhưng trong lòng bàn tay đột nhiên vang lên tiếng trống, đó là chấn động mà lòng bàn tay hắn tạo nên, chấn động đó không tầm thường, lập tức áp chế toàn bộ đại đạo!
Nguyên Nha và Diên Hành cùng rơi xuống khiến Thiên Đình rung chuyển, uỳnh uỳnh uỳnh, những vết nứt lớn xuất hiện trên Thiên Đình.
- Lợi hại thật…
Trong Thiên Hà ở Thiên Đình, Tướng Vương rụt đầu lại lẩm bẩm:
- Không liên quan tới ta, ta không tham dự, các ngươi cứ đánh đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.