Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1876: Khai nhãn




Trên triều đường, văn võ bá quan nhìn nhau bối rối không biết làm sao.
Vừa rồi Mục Tiên Thiên còn lệnh cho Đế Hậu ca múa, khen ngợi không ngớt, văn võ quần thần còn tưởng sẽ Thiên Hà cho Đế Hậu, đang định khuyên can thì đột nhiên Mục Tiên Thiên lại đổi sắc mặt, hạ lệnh xử chết Đế Hậu!
Tâm tư của vị Thiên Đế này đúng là không thể đoán được!
Phong Vô Kỵ vội vàng vẫy tay cho thần tướng giải Đế Hậu lên Trảm Thần Đài, cúi người cười:
- Tiện phụ này chính là kẻ chủ mưu, bệ hạ ra chỉ ý rất đúng, khiến những tên loạn thần tặc tử kia nghe tin mà sợ, ngu thần bội phục sát đất!
Mục Tiên Thiên cười ha hả, phẩy tay:
- Khỏi nịnh nọt trẫm. Nhưng công lao Vô Kỵ ái khanh đúng là rất lớn, dẫn cửu ngũ chí tôn tới hạ đòn tấn công cuối cùng xuống tiền triều, trẫm sẽ không quên công lao của khanh. Chức thiên chủ Nam Thiên Môn vẫn còn trống, Vô Kỵ ái khanh làm thủ lĩnh của tứ thiên chủ đi, quản lý Nam Thiên Môn cho trẫm.
Phong Vô Kỵ mừng rơn, vội dập đầu bái tạ.
Quần thần trên triều đều chau mày, nhìn về phía Chung Nhạc. Phong Vô Kỵ có công lao gì? Dịch tiên sinh mới thật sự công lao to lớn, lập công lớn cho Thiên Đế là Dịch tiên sinh thì không được phong thưởng mà lại thưởng cho kẻ nịnh hót, hành động này của Thiên Đế có vẻ nực cười thì phải.
Bật Phó Công tiến tới, cúi người nói:
- Bệ hạ, giờ Thiên Đình đã xây xong, không biết mười năm nay bệ hạ có tới Bích Lạc Cung không? Bích Lạc tiên sinh là sứ đồ của Thiên, không thể trễ nải…
- Bảo trẫm tới Bích Lạc Cung? Vậy không phải bảo xưng là Mục Thiên Tử hay sao?
Mục Tiên Thiên cười khảy, thản nhiên nói:
- Nếu hắn muốn gặp ta thì bảo hắn tới gặp trẫm!
- Cái này…
Bật Phó Công không dám nói thêm.
Quần thần nhìn nhau trong lòng lo lắng. Nếu không tới Bích Lạc Cung thì chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện. Trước mắt Tiên Thiên thần triều mới thành lập, đang chờ xây dựng chấn hưng, lẽ nào lại gây hấn với Bích Lạc Cung?
Thái Phùng hắng giọng:
- Huynh trưởng…
Lung Điệt vội truyền âm:
- Nhị ca, mau gọi là bệ hạ!
Thái Phùng hiểu ý, vội đổi lại:
- Bệ hạ, Bích Lạc Cung vẫn là nên đi một chuyến, dù sao Thiên cao cao tại thượng, vô cùng lợi hại, là Đạo Thần cấp, nếu chọc giận hắn thì Bích Lạc tiên sinh cầm Thiên Phạt tới, e là không ổn!
Mục Tiên Thiên vốn nghe hai chữ huynh trưởng thì không vui nhưng rồi nghe hắn đổi lại bệ hạ thì mới cười:
- Nhị đệ yên tâm, sư tôn ta là Tiên Thiên Hắc Đế, không sợ gì Thiên. Ta không tới Bích Lạc Cung, Bích Lạc Cung cũng không làm gì được. Huống hồ…
Nàng ta mỉm cười:
- Ta tự có tính toán, đệ không cần nói nhiều. Dịch Quân Vương, ngươi công lao rất lớn, trẫm có công sẽ thưởng, phong ngươi là Trấn Thiên đại nguyên soái, Hộ Triều Quân Sư, Tả Thiên Thừa, quan nhất phẩm.
Chung Nhạc đứng dậy:
- Đa tạ bệ hạ ban ơn! Bệ hạ, vi thần trước kia đã từng có giao ước với bệ hạ, Tử Vi xong việc bệ hạ sẽ cắt cho vi thần một mảnh lãnh địa ở vũ trụ cổ. Giờ Tử Vi Tinh Vực tuy chưa hoàn toàn an định, vẫn còn dư nghiệt làm càn, nhưng đã không cần vi thần trấn thủ ở đó nữa rồi. Vũ trụ cổ, Kim Ô Thần Đế đang chinh phạt Dương Hầu Ma Đế, đó chính là đất dụng võ của vi thần, mong bệ hạ ân chuẩn!
Mục Tiên Thiên cười:
- Thiên Thừa Tướng quả nhiên trung thành với giang sơn xã tắc của trẫm. Đã vậy, trẫm cũng không giữ ngươi. Ngươi cần bao nhiêu binh mã để bình định vũ trụ cổ?
Chung Nhạc cúi người:
- Bản bộ binh mã là đủ.
Mục Tiên Thiên sắc mặt thay đổi, trầm ngâm một lúc, cười:
- Trẫm đang lúc cần dụng binh, không thể cho ngươi nhiều binh mã như vậy. Thiên Thừa Tướng, có thể bớt đi một chút?
Quần thần cũng cảm thấy Thiên Thừa Tướng có phần tham lam, liền một lúc cần nhiều binh mã thế.
Chung Nhạc bản bộ binh mã là binh mã của Phá Thiên Quan, số lượng có tới bảy trăm triệu thần ma. Chung Nhạc nói bản bộ binh mã chính là muốn đưa hết bảy trăm vạn thần ma tới vũ trụ cổ. Mục Tiên Thiên sao có thể cho phép?
Chung Nhạc vẻ mặt khó xử:
- Bệ hạ, vũ trụ cổ là nơi nhiều sự vụ khó nhằn, không nghe thánh thượng dạy bảo, nhiều kẻ điêu dân mưu đồ đen tối. Nếu không dùng trọng binh e là khó lòng trấn áp. Thần cho rằng ít nhất cũng cần một nửa binh mẫ.
Mục Tiên Thiên trầm ngâm:
- Vẫn là quá nhiều. Thiên thừa tướng, năm xưa khi ta khởi sự với bàn tay trắng, Thiên Thừa Tướng chỉ cần trăm vạn binh mã là nhất thống Trấn Thiên Quan, khi đánh tới Thiên Đình thì đã có trăm triệu quân. Tuy giờ tốt hơn trước rất nhiều nhưng Tử Vi nơi nơi vẫn còn khói lửa, vẫn còn tiện nhân làm loạn, thiên hạ không bình yên. Vẫn cần các lộ chư hầu tọa trấn bình loạn. Cũng được, trẫm cho ngươi trăm vạn binh mã.
Quần thần trợn mắt nhìn nhau, Thiên Đế cũng là tham lam quá rồi, một miếng cắt luôn trăm triệu đại quân, chỉ cho Thiên Thừa Tướng trăm vạn binh mã. Hai người này cũng thật thú ví, Chung Nhạc muốn quá nhiều, Mục Tiên Thiên thì cho quá ít, đều là mặc cả rất ác liệt.
Chung Nhạc vẻ khó xử nói:
- Trăm vạn thực sự quá ít. Trước mặt Kim Ô Thần Đế, chỉ sợ thần sẽ làm mất mặt bệ hạ, buộc phải thêm một chút. Vạn vạn binh mã, không thể ít hơn nữa. thiếu thì sẽ không thể hiện được uy nghiêm của bệ hạ.
Mục Tiên Thiên cười:
- Vẫn nhiều quá, triều đình ta giờ tướng nhiều binh ít. Chi bằng thế này, ta cho thừa tướng nghìn vạn đại quân, thừa tướng đem thêm thư tay của trẫm, nói rõ chuyện này với Kim Ô đạo hữu.
Chung Nhạc chau mày:
- Bệ hạ, nghìn vạn binh mã vẫn là hơi ít. Thần khẩn xin lựa chọn ra tinh binh từ Âm Khang thị. Bệ hạ, thần cũng biết khó khăn của Thiên Đình, binh mã tổng số sẽ không quá nghìn vạn.
Mục Tiên Thiên cười:
- Ta cho phép.
Chung Nhạc cúi người lui ra ngoài.
Mục Tiên Thiên lại tuyên Thần Vũ Uy Vương, luận công ban thưởng. Thần Vũ Uy Vương được phong là Hữu Thừa Tướng, cũng là quan nhất phẩm, danh hàm cũng không ít, nhưng so với quan sức của hắn ở triều Đế Minh thì không thay đổi.
Thái Phùng, Lung Điệt, Dực Thiên Quân và Kiều Trùng tiến lên phía trước, được phong là Tề Thiên Công, Bình Thiên Nguyên Quân, Dực Thiên Công và Kiều Mẫu Nguyên Quân.
Mục Tiên Thiên lại tuyên các thần ma đại tướng lên, lần lượt phong thưởng, nhưng chức quan có cao có thấp. Một lúc lâu sau, quần thần trong triều ai ai cũng được phong thưởng, có người vui mừng, có người lo lắng.
Có người nhiều công lao nhưng chức vị lại không cao, có người công lao không nhiều nhưng chức vị lại cao, nhưng phần lớn người có công đều được phong thưởng, cũng là công bằng.
Mục Tiên Thiên xử lý sự vụ ở các tộc, Giám Thiên Tư tân nhiệm tiến tới nói:
- Nhân Hoàng đã chết, vẫn chưa có Nhân Hoàng mới kế vị, khẩn mong bệ hạ hãy đề bạt một người đảm nhiệm chức vụ.
Mục Tiên Thiên nhìn Chung Nhạc:
- Trong quân của ngươi có nhân tộc nào xuất chúng không?
Chung Nhạc lắc đầu, ảm đạm nói:
- Tiên Thiên Cấm Quân của ta chiến tử quá nhiều, tám nghìn Phục Hy chết vô số trên sa trường, giờ không còn cường giả có thể tự gánh vác nữa rồi.
Mục Tiên Thiên rất hài lòng, nói:
- Vị trí Nhân Hoàng tạm thời để trống, khi nào tìm được người tài cán xuất chúng rồi tính.
Lại có Giám Tế Tư nói:
- Các tộc tiến cống, có đế sứ tham ô vòi vĩnh các tộc, theo luật đáng chém!
Mục Tiên Thiên cười:
- Đại chiến vừa kết thúc, tướng sĩ của ta đeo đầu bên hông, tắm trong máu chém giết, có tham ô một chút bỏ qua đi, chỉ cần không quá đáng thì Giám Tế Tư cứ mở một mắt nhắm một mắt đi.
Giám Tế Tư đành phải lui xuống.
Phong Vô Kỵ tiến lên, nói:
- Thiên Đế thì không thể để hậu cung vô chủ, nay thiên hạ thái bình, nên tuyển chọn giai nhân rộng rãi, rồi chọn chủ nhân hậu cung, mẫu nghi thiên hạ.
Mục Tiên Thiên gật đầu, cười:
- Vô Kỵ ái khanh rất hiểu tâm ý trẫm, việc này giao cho khanh toàn quyền xử lý. Chư khanh còn việc gì cần tấu không?
- Thần có một việc.
Thiên Thương Bộ thống soái Trân Ngọc Đế Quân tiến ra, cúi người nói:
- Có loạn đảng trốn về biên thùy Tử Vi, câu kết tàn quân, khẩn thỉnh bệ hạ điều binh dẹp loạn!
- Chuẩn!
- Thần còn một chuyện! Dư nghiệt tiền triều, loạn đảng Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn, Thiên Tơ không cánh mà bay, thần khẩn xin bệ hạ cho người truy bắt.
Thái Úy Bích Tà Đế Quân cúi người:
- Ngoài ra, Vân tặc khóa chặt Lục Đạo Luân Hồi của hơn nghìn bộ tộc, khóa hẳn sinh dục, khiến các tộc không thể sinh sản, khẩn xin bệ hạ điều động luân hồi, phong tỏa sinh dục các tộc.
- Thần có một việc! Thiên hạ mới thái bình, bệ hạ đăng cơ, các tộc đang còn nhiều việc, khẩn xin bệ hạ miễn triều cống và thuế cho các tộc trong nghìn năm, các tộc chắc chắn đội ơn cảm tạ!
- Thần có bản tấu quan trọng! Bệ hạ, ba nghìn Lục Đạo Giới tạo phản làm loạn, có Phục Hy gây thị phi, đuổi Ba La Giới Đế khỏi ba nghìn Lục Đạo Giới, giờ Lục Đạo Giới đã rơi vào tay nghịch tặc!
- Thần có bản tấu! Bệ hạ, Thông Thiên Tinh Đạo bị phá hủy trong chiến tranh, bị yêu ma quỷ quái chiếm cứ, đoạt tuyệt đường hạ giới, khẩn xin bệ hạ điều binh khiển tướng dẹp loạn!
- Thần có tấu! Đại Lương Tinh Vực bị lũ lụt, có lẽ có Tà Thần gây loạn, nước ngập chư tinh…
- Thần có tấu…

Mục Tiên Thiên phê duyệt từng bản tấu, có phần rối loạn, có quá nhiều vấn đề cần giải quyết khiến nàng ta có chút không tiêu hóa nổi, trong lòng không khỏi hối hận:
- Nếu Tử quân vẫn còn thì chắc chắn hắn có thể xử lý mọi việc ngăn nắp gọn gàng, gần như không cần hỏi tới ta…
Mọi việc lớn nhỏ đều cần nàng ta phê duyệt, tinh vực nào đó có phản tặc làm loạn, tinh vực nào đó có mà đầu gây rối, nơi nào đó có xảy ra thiên tai, tất cả đều cần nàng ta suy nghĩ, xử lý. Cho dù có ba chân thân thì cũng bị quấy rối không thể yên tĩnh mà tu luyện được.
Hơn nữa Giám Thiên Tư lại tới báo cáo về trận chiến Đại Tư Mệnh, sự việc quả thực quá nhiều khiến nàng ta không khỏi nghĩ nếu có Tử Quang Quân Vương ở đây thì tốt rồi.
Đáng tiếc hắn đã chết.
Chung Nhạc thì trở về Trấn Thiên Quan, nói với Âm Phó Khang:
- Nhạc phụ, lập tức thu dọn binh mã, chỉnh đốn toàn bộ tộc nhân Âm Khang thị, chúng ta lập tức khởi hành rời khỏi Tử Vi!
Âm Phó Khang giật mình, kêu lên:
- Lại cả tộc rời đi à?
Chung Nhạc gật đầu:
- Đúng thế, nhưng lần này không đem theo Thiên Hà Chi Châu mà chúng ta sẽ trực tiếp đưa chủng tộc rời tới vũ trụ cổ. Ở đó có lãnh địa của ta, đủ để đảm bảo cho sự an toàn của Âm Khang thị.
Âm Phó Khang có chút do dự, nói:
- Bệ hạ chỉ cho ngươi đem nghìn vạn binh mã, tộc nhân của ta quá nhiều, e là sẽ bị ngăn cản…
Chung Nhạc cười:
- Nàng ta bị chuyện lớn nhỏ trong thiên hạ quần cho không để ý được gì bên ngoài nữa rồi. Ta chỉ nói đem theo nghìn vạn binh mã, đem thêm một chút thì sao? Không có Tử Quang Quân Vương, nàng ta phải tự mình làm. Nhạc phụ mau chuẩn bị, chúng ta lập tức khởi hành!
Âm Phó Khang vội vàng đi chuẩn bị, nhưng nhân mã Âm Khang thị thực quá nhiều, thu dọn mất hơn nửa tháng mới chỉnh đốn xong. Các cỗ chiến thuyền của Âm Khang Thủy Sư chở tộc nhân Âm Khang thị tiến về truyền tống trận đại tới vũ trụ cổ.
- Nhạc phụ chuẩn bị vài chục con thuyền trống, ta đi đòi Thiên Đế chút quân tư trang.
Chung Nhạc nói.
Âm Phó Khang giật mình, vội nói:
- Cô gia, chúng ta cả nhà chuyển đi rồi thì thôi, hà tất phải được voi đòi tiên?
Chung Nhạc cười:
- Ta đi đòi quân tư trang thì nàng ta mới không nghi ngờ, nếu không đòi nàng ta tới kiểm tra không phải là hỏng việc sao?
Âm Phó Khang đành dành ra vài chục con thuyền lớn cho hắn, Chung Nhạc lập tức cho thuyền tới Thiên Đình, tới gặp thẳng Mục Tiên Thiên, thấy ba chân thân Mục Tiên Thiên đều đang xử lý triều chính.
- Bệ hạ, đại quân của thần đã chỉnh đốn xong, chỉ là vẫn chưa có quân tư trang, lương thảo. Mong bệ hạ mở quốc khố cho thần một ít tư trang, như vậy mới tiện chiến đấu.
Mẫu thể Mục Tiên Thiên ngẩng lên, đau đầu nói:
- Chuẩn, chuẩn tấu! Thiên Thừa Tướng, chút chuyện nhỏ này ngươi đừng tới làm phiền trẫm. Đúng rồi, chỉ lấy đủ cho nghìn vạn binh mã của ngươi, không được hơn!
Chung Nhạc đáp vâng, định rời đi thì đột nhiên Mục Tiên Thiên nói:
- Thiên Thừa Tướng khoan đã.
Chung Nhạc dừng lại, quay lại thì thấy thẫn nhãn Hắc Đế mở ra nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.