Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1888: Nhãn cầu Hắc Đế (2)




- Đám ngu ngốc này, ngoại trừ thu gặt ngươi ra, còn dự định để ngươi dẫn xuất hậu thủ của Phục Mân Đạo Tôn, và những dư nghiệt trong lòng tâm hướng Phục Hy Thần Tộc ra, sau đó diệt trừ tất cả hậu thủ của Phục Mân Đạo Tôn, diệt trừ tất cả dư nghiệt, cuối cùng mới thu gặt ngươi!
Thanh âm Hắc Đế từ trong khỏa nhãn cầu trong cái hộp vuông vang ra, không nhanh không chậm nói:
- Bọn họ lại không ngờ, tên Phục Hy này đã phục sinh Đại Tư Mệnh rồi! Ngu xuẩn! Toàn bộ đều là ngu xuẩn!
Ánh mắt Chung Nhạc lóe lên, mỉm cười nói:
- Chẳng lẽ Hắc Đế Bệ hạ không biết, cũng không phải là ta muốn phục sinh Đại Tư Mệnh, thật ra là chính các ngươi muốn phục sinh Đại Tư Mệnh a! Thiên, ngươi và Nguyên Nha Thần Vương đều muốn đạt được Sinh Mệnh Cổ Thụ. Chỉ khi nào Đại Tư Mệnh phục sinh, Sinh Mệnh Cổ Thụ mới sẽ phục sinh. Thật ra, Đại Tư Mệnh có thể phục sinh, cũng là do các ngươi tính toán, là do các ngươi dung túng. Nếu các ngươi không phải đều là lòng mang ý xấu, Đại Tư Mệnh há có thể như nguyện phục sinh?
Thanh âm trong khỏa nhãn cầu trầm mặc, một lúc sau mới cười ha hả, nói:
- Nếu toàn bộ hậu thủ của Phục Mân Đạo Tôn đều triệt để bị dẫn dụ ra rồi, vậy ngươi cũng không cần thiết phải sống tiếp nữa rồi. Ngươi có biết không? Nếu Tà Đế mở phong ấn của cái hộp vuông này ra, ngươi sẽ liền chết không chỗ chôn?
Chung Nhạc cười ha hả, lắc lắc đầu, một cỗ pháp lực tuôn ra, tế khởi cái hộp vuông kia.
Đệ nhất sát trận của Tổ Đình nhất thời vận chuyển, một cỗ lực lượng bàng đại đánh tới, trực tiếp đánh cho phong ấn của Tiên Thiên Tà Đế vỡ nát. Cái hộp vuông nhất thời vỡ nát, nhãn cầu của Hắc Đế cũng theo đó thoát khốn.
- Định!
Chung Nhạc quát lớn một tiếng, khỏa nhãn cầu của Hắc Đế kia nhất thời bị định trụ giữa không trung, không thể động đậy.
- Hắc Đế, ngươi sai rồi! Ở trong Tổ Đình, ta muốn đùa bỡn ngươi như thế nào sẽ có thể đùa bỡn ngươi như thế đó, mà ngươi lại không thể làm gì được ta. Phong sư huynh, mau tới đây! Chỗ của ta có món đồ chơi tốt, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu!
Qua không bao lâu, Phong Hiếu Trung hàng lâm, vừa nhìn thấy khỏa nhãn cầu của Hắc Đế này, hai mắt nhất thời sáng lên.
- Thứ tốt!
Phong Hiếu Trung không ngừng tán thán, xoay chuyển mấy vòng quanh khỏa nhãn cầu màu đen này, lập tức nói:
- Ngươi chờ một lát! Linh Ngọc Cung của ta rất nhanh sẽ tới nơi này!
Hắn đang lúc triệu hồi Linh Ngọc Cung. Tòa cung điện bị gọi là Đại Hắc Cung kia đang nhanh chóng bay tới. Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Cũng không cần tiến vào trong Linh Ngọc Cung nghiên cứu, chúng ta ở nơi này cũng có thể chậm rãi nghiên cứu!
Phong Hiếu Trung lắc đầu:
- Sẽ hù dọa người khác!
- Sẽ hù dọa người khác?
Khỏa nhãn cầu của Hắc Đế kia có một loại cảm giác không rét mà run.
Một lúc sau, Linh Ngọc Cung từ xa bay tới. Hai người vận chuyển nhãn cầu của Hắc Đế vào trong Linh Ngọc Cung, công việc nhất thời bận rộn lên. Lại không qua lâu, Phong Hiếu Trung triệu Hình Thiên tới làm trợ thủ. Chung Nhạc lại gọi Hiên Viên và Phong Hoài Ngọc tới, hỗ trợ giúp đỡ, vừa phân tích nhãn cầu của Hắc Đế, vừa giảng giải cho hai người ảo diệu bên trong.
- Sẽ không làm hư tiểu hài tử chứ?
Phong Hiếu Trung nghiêng đầu hỏi Chung Nhạc:
- Mẹ nó đã không còn, chúng ta dạy hài tử như vậy có chút không đúng a?
- Sẽ không! Sẽ không! Ta dám cam đoan!
Khỏa nhãn cầu của Hắc Đế này cơ hồ đã bị bọn họ lật ngược một lần, đào ra các loại đạo diệu trong đó, lại cũng đào luôn kiện Mộ Cổ chôn sâu bên trong khỏa nhãn cầu này ra, tinh tế nghiên cứu, cặp mày hai người đều nhíu chặt.
- Làm sao phá giải đây?
Chung Nhạc hỏi.
Phong Hiếu Trung cũng gặp phải nan đề, lắc lắc đầu, không nói lời nào. Đối mặt với kiện Mộ Cổ này, hắn cũng không có biện pháp nào.
Nháy mắt đã là hơn mười năm trôi qua. Phong Hoài Ngọc đã là một Luyện Khí Sĩ Pháp Thiên Cảnh, tu vi càng lúc càng hùng hậu, Luyện Khí Sĩ trong cùng cảnh giới đã không còn địch thủ.
Mà Công Tôn Hiên Viên bởi vì phải tẩm bổ căn cơ, tu vi cảnh giới trong hơn mười năm này không có nửa phần đề thăng. Hình Thiên không ngừng nhìn hắn cười lạnh, thỉnh thoảng lại giơ lên lưỡi búa lớn cứa tới cứa lui trên cổ chính mình.
Trong hơn mười năm này, Tổ Đình cũng càng lúc càng lớn mạnh. Nhân Tộc trong Chư Thiên và Nhân Tộc của Tinh Hồng Bảo đều đi ra ngoài, sinh con đẻ cái trong Tinh vực Tổ Đình.
Chung Nhạc để cho đám Phục Hy bọn Xích Tùng, Binh Nhung dẫn dắt Nhân Tộc, lại để cho các Thần Nhân Nhân Tộc chỉ dạy Nhân Tộc phương pháp tu luyện. Phương Kiếm Các lại xây dựng Kiếm Môn mới trong Nhân Tộc, Chung Nhạc cũng đích thân truyền pháp, để cho Nhân Tộc sản sinh ra rất nhiều cao thủ, trở nên càng thịnh vượng hơn.
Lại có đám cường giả bọn Bệ Ngạn, Bí Hý, Phù Lê, Phù Viêm Sơn… luyện chế ra các Chư Thiên. Hoa Tư thị ở trên Lục Đạo Luân Hồi có chỗ độc đáo, Hoa Thiến Mân dẫn tới mấy tôn Nữ Đế Quân Hoa Tư thị, hỗ trợ tạo lập Luân Hồi. Lại có vô số Thần Ma vận chuyển tinh tú của Vũ trụ Cổ lão, xây dựng từng tòa từng tòa Thần cung Thần điện, khiến cho Tổ Đình cũng là một ngày thịnh vượng hơn một ngày.
- Phu quân, gã Táng Linh Thần Vương kia vẫn còn đứng ở nơi đó!
Một ngày này, Âm Phần Huyên đột nhiên tới tìm Chung Nhạc, nói:
- Cách đây không lâu, hắn nói là muốn gặp ngươi. Ta thấy ngươi đang bận rộn nghiên cứu nhãn cầu của Hắc Đế, liền không quấy rầy!
Chung Nhạc đi tới chỗ của Táng Linh Thần Vương, mỉm cười hỏi:
- Đạo huynh, ngươi đã suy nghĩ minh bạch rồi chứ?
Toàn thân Táng Linh Thần Vương không ngừng chảy máu. Trong cơ thể vang ra tiếng gió ù ù, phảng phất như có vô số luồng gió to đang thổi tới thổi lui trong cơ thể hắn. Cho dù là Chung Nhạc cũng không khỏi kinh ngạc tán thán. Táng Linh Thần Vương đã bị thổi mấy chục năm, vẫn còn chưa bị thổi chết, quả thật là bất phàm.
Táng Linh Thần Vương chỉ còn leo lắt một hơi thở, thanh âm thều thào, nói:
- Ta đã minh bạch rồi! Ta… ta nguyện ý quy hàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.