Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 204: Tôi luyện Liêu Nhận




- Hôm nay ta sẽ đưa Xuân Nhi mấy người bọn họ rời khỏi đây. Thời gian này, các việc lớn nhỏ trong lãnh địa sẽ do Úy Trì Lệ toàn quyền xử lý.
Chung Nhạc cười:
- Úy Trì Lệ, chắc ngươi cũng hiểu quy tắc của ta?
Úy Trì Lệ gật đầu, nàng cũng đã nghe về việc “Long Nhạc” có chí lớn muốn thành thần, vì thế nhân tộc trên lãnh địa của “Long Nhạc” chính là tài sản của hắn, cung phụng cho hắn, nghiêm cấm luyện khí sĩ yêu tộc khác vào lãnh địa hắn ăn thịt người.
Vì việc này mà Long Nhạc đã giết tới mấy luyện khí sĩ yêu tộc.
- Chuyến đi này không biết bao giờ ta mới lại trở về, ngắn thì ba tháng, dài có thể nửa năm. Nếu ngươi gặp phải việc gì không giải quyết được thì hãy gặp Cô Hồng Tử, hắn sẽ biết cách xử lý.
Chung Nhạc dặn dò một hồi, lấy lý mộc đồ đằng trụ thay thế chân thân hắn ra giấu trong nguyên thần bí cảnh, đưa bốn người Xuân, Hạ, Thu, Đông rời khỏi Ưng Chuẩn Lĩnh, nói với Úy Trì Lệ đi tiễn:
- Còn việc nữa, Lão Gia Miếu bị ngươi phá hủy rồi, khi nào về ta muốn thấy cung điện mới.
Úy Trì Lệ cúi người thưa vâng, mắt tiễn Chung Nhạc.
- Xuân Nhi, các ngươi còn chưa có họ đúng không?
Chung Nhạc đột nhiên nhìn bốn thiếu nữ bên cạnh, cười:
- Hay là các ngươi lấy họ Long của ta, sau này nếu các ngươi công thành danh toại, nói ra cũng không giống nha đầu mà sẽ nữ luyện khí sĩ oai phong.
Bốn người sững người, Xuân Nhi chớp mắt, bụng nở hoa:
- Long Xuân Nhi, Long Hạ Nhi, Long Thu Nhi, Long Đông Nhi, tên cũng không tồi, bất ngờ nghe còn tưởng bốn bọn ta đều là long nữ nữa cơ.
Ba thiếu nữ kia cũng vô cùng hoan hy, tự nhẩm tên mình, vô cùng cảm kích Chung Nhạc. Những nữ hài nhi được nuôi như linh dược như họ, lúc nào cũng có thể bị ăn thì nào có được họ?
Chung Nhạc ban cho họ lấy họ của hắn, có nghĩa là địa vị của họ đã không còn như trước nữa rồi, không còn là tiểu nha đầu chỉ có tên nữa.
- Ta dẫn mấy người Xuân Nhi đi, tạm giao lãnh địa cho Úy Trì Lệ, Cô Hồng sư huynh giúp trông coi cũng không phải không được, nhưng đó không phải kế lâu dài. Sau này lãnh địa của ta ở yêu tộc sẽ càng ngày càng rộng, hơn nữa Cô Hồng sư huynh còn có ý định giao Cô Hà Thành cho ta quản lý. Ta buộc phải có thủ hạ, dựa vào mấy người Xuân Nhi không thể quản lý được cương vực vạn dặm Cô Hà Thành…
Chung Nhạc nghĩ ngợi, hắn không thể nhờ luyện khí sĩ nhân tộc giúp đỡ, thân phận sẽ bị bại lộ. Cũng không thể để nhiều luyện khí sĩ long tộc tới quản lý, sẽ là cõng rắn cắn gà nhà.
Hơn nữa, thế lực của long tộc quá lớn, dù là Cô Hồng Tử hay là Sư Bất Dịch cũng sẽ không đồng ý nhiều long tộc xuất hiện ở gần Cô Hà Thành.
- Nếu dùng yêu tộc cai quản yêu tộc thì được, quan trọng là luyện khí sĩ yêu tộc thích ăn thịt người, ta không muốn nhân tộc của ta bị ăn thịt…
Chung Nhạc thở dài, Cô Hồng Tử dùng yêu tộc trị yêu tộc, hắn chưa từng quản việc yêu tộc ăn thịt người trên lãnh địa Cô Hà Thành, dù gì hắn cũng là nửa người nửa yêu. Những ngày tháng hồi còn nhỏ có lẽ khiến hắn chẳng có thiện cảm gì với cả nhân tộc và yêu tộc. Ai ăn ai cũng chẳng liên quan tới hắn.
Sợi dây liên kết duy nhất giữa hắn và nhân tộc có lẽ chỉ có môn chủ Kiếm Môn.
Còn Chung Nhạc chắc chắn sẽ đứng về phía nhân tộc, nên rất khó khăn bội phần trong việc này.
Trong Cô Hà Thành, Cô Hồng Tử và Chung Nhạc ngồi xuống với nhau, cho tùy tùng lui hết. Cô Hồng Tử liền hỏi:
- Chung sư đệ, Thủy trưởng lão chết thật rồi sao?
Chung Nhạc lưỡng lự một chút, lắc đầu:
- Thủy trưởng lão sống hay chết ta cũng không thể khẳng định, nhưng khả năng là giả chết lớn hơn một chút.
Cô Hồng Tử thở phào:
- Nói vậy thì chính là giả chết rồi. Môn chủ có biết không?
Chung Nhạc cười:
- Chắc là biết, nếu không không thể nào lại thổ huyết.
Cô Hồng Tử dở khóc dở cười, lắc đầu nói:
- Ngài đã mạng già khó giữ mà còn dám thổ huyết nhiều như vậy, đúng là hơi liều mạng. Sư đệ lần này tới long tộc phải cẩn thận. Long tộc dã tâm quá lớn, cao thủ đầy rẫy, không cam tâm chỉ ở biển. Mà thế lực long tộc phức tạp, tranh đấu quyền thế cũng ác liệt. Lần này đi ngươi không có người bảo vệ, tất cả phải dựa vào bản thân thôi.
Chung Nhạc cảm ơn, nhờ hắn trông coi giúp lãnh địa. Cô Hồng Tử gật đầu:
- Dù sao ngươi cũng có hai thân phận, Long Nhạc với Chung Nhạc dùng thần thông công pháp gì ngươi phải phân biệt cho rõ, đừng để lộ sơ hở.
Chung Nhạc giật mình, gật đầu, rồi hắn từ biệt Cô Hồng Tử, đưa bốn người Xuân Nhi tới Hãm Không Thánh Thành.
- Cô Hồng Tử sư huynh nói không sai. Long Nhạc và Chung Nhạc buộc phải dùng thần thông công pháp khác nhau, hồn binh cũng không được giống. Yêu Thần Minh Vương Quyết, giao long đồ đằng và long tương đồ đằng có thể để Long Nhạc thi triển. Còn bản thể ta chỉ có thể thi triển Kiếm Môn thần thông như Kiếm Kén Kiếm Tơ đại trận và Đại Tự Tại Kiếm Khí. Còn nguyên thần, bản thể ta từng thi triển Đại Nhật Kim Ô nguyên thần, Long Nhạc thì dùng Yêu Thần Minh Vương tám tay che giấu hình thái nguyên thần. Người khác chỉ thấy Minh Vương tám tay, không biết nguyên thần là gì. Nhưng trong thánh thành ta đã từng dùng tới thần thông Kim Ô…
Chung Nhạc tính toán một lúc, nghĩ bụng:
- Sau này nhất định phải chú ý một chút. Ít dùng thần thông Kim Ô thôi. Nguyên thần của ta nhìn thì như có hai loại hình thái, một là Tinh Thiềm, một là Kim Ô, nhưng thật ra còn có hình thái thứ ba chính là Minh Vương tám tay. Nhật nguyệt song linh ẩn trong mắt, biến thành Yêu Thần Minh Vương. Sau này Long Nhạc sẽ cho người đời thấy Tinh Thiềm nguyên thần, kèm Minh Vương tám tay, để người ta không biết được dung mạo thực sự của nguyên thần ta. Còn bản thể ta thi triển Kim Ô nguyên thần, không cần phải che giấu.
Chắc hai vị luyện khí sĩ yêu tộc này sẽ không nói bừa, nhưng dù sao vẫn có chút nguy hiểm.
Long Xuân Nhi, Long Thu Nhi mấy người họ đây là lần đầu rời khỏi Cô Hà Thành, trên đường cứ nhìn đông nhìn tây vô cùng tò mò. Thấy cái gì cũng chạy lại xem đầy thích thú.
Chung Nhạc thì bước đi nhàn nhã, mặc cho họ cứ chạy loạn, hắn chậm bước đi về Hãm Không Thánh Thành. Bốn người họ chạy xa vài chục dặm là lại quay về bên cạnh hắn thôi.
Dọc đường có mấy nha đầu hoạt bát này làm bạn cũng rất thú vị.
Trong thức hải, Chung Nhạc cũng không nhàn nhã, mà tranh thủ tôi luyện Liêu Nhận với thần cốt. Giờ hắn đã luyện chúng làm một, đang khắc đồ đằng văn lên đó.
Tinh thần lực của hắn đã tu luyện tới trình độ lôi trì, đã có thể khắc dấu ấn của mình lên thần cốt. Chỉ là dấu khắc còn nông, cần phải liên tục ôn dưỡng vết khắc mới khắc sâu được đồ đằng văn của mình trên thần cốt, rất mất thời gian.
Trên thức hải, lưỡi Liêu Nhận cắm xuống mặt biển, trong biển lôi đình lấp loáng kim quang này là những con giao long hung ác không ngừng uốn lượn quanh Liêu Nhận, gầm thét, há mõm phun ra thái dương chi hỏa đốt Liêu Nhận đỏ rực!
Rẹt rẹt rẹt!
Đột nhiên Liêu Nhận lại chìm xuống thức hải, một làn khói trắng từ trong thức hải chui ra làm đông cứng cây đao rồi Liêu Nhận lại nổi lên mặt biển, tiếp tục được hỏa giao long tôi luyện.
Bỗng một con giao long chui vào trong Liêu Nhận, để lại một vệt giao long đồ đằng nhỏ tới mức khó phát hiện trên bề mặt Liêu Nhận. Ngoài đạo đồ đằng văn này, Chung Nhạc còn kèm một sợi đồ đằng văn của Đại Nhật Kim Ô bên trong, kết hợp Kim Ô đồ đằng và giao long đồ đằng với nhau, biến thành hỏa giao văn, nâng cao uy lực.
Rồi có nhiều giao long hơn tràn tới, đua nhau chui vào trong Liêu Nhận, long văn dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Sau những ngày tôi luyện này, trên Liêu Nhận càng ngày càng nhiều long văn. Uy lực của cây đao này cũng dần tăng lên. Sống đao, thân đao đều hiện lên vảy rồng, giống như lớp vỏ ngoài của cây đao.
Chạm vào có cảm giác như chạm phải lớp vảy rồng thật vậy.
- Một tháng tôi luyện này vẫn chưa đủ, phải tôi luyện tới mức hữu hình vô chất mới có thể coi là hoàn toàn luyện thành hồn binh.
Trong thức hải, Tân Hỏa nói với nguyên thần của Chung Nhạc:
- Đến khi nào ngươi dùng tới Liêu Nhận, bay lên không, có thể tùy ý niệm biến thành một con hỏa giao long hung ác, đó mới là đại công cáo thành.
- Biến thành một con hỏa giao long?
Chung Nhạc sững người, nghi hoặc hỏi:
- Tân Hỏa, hồn binh còn có thể luyện tới mức độ đó sao? Bản thể của Liêu Nhận vốn là một cây đao, đao được tạo từ thần cốt, sao có thể biến thành hỏa giao long?
- Hồn binh luyện tới cảnh giới cao thâm, cả hồn binh đều được tạo thành từ đồ đằng văn, sau khi dùng toàn lực điều khiển sẽ phân giải nó thành đồ đằng văn nhỏ hơn. Vì thế hình thái vốn có sẽ không còn nữa. Chắc ngươi thấy kiếm quang của Phương Kiếm Các rồi chứ? Hồn binh của hắn đã luyện tới cảnh giới đó. Không nhìn ra được chất liệu vốn có, chỉ còn lại kiếm khí kiếm quang tinh thuần nhất.
Tân Hỏa nói:
- Thanh kiếm của hắn vốn dùng chất liệu không hề thua kém thần cốt tạo nên Liêu Nhận. Có lẽ là tàn phiến của thần binh luyện thành. Nhưng thời gian tế luyện đã lâu, luyện tới mức độ mỗi hạt nhỏ nhất đều đã khắc đồ đằng văn nên chỉ còn lại kiếm quang. Trong tứ đại cao thủ Kiếm Môn, hắn là người có kiếm khí thuần khiết nhất. Giờ ngươi luyện chế Liêu Nhận vẫn chưa thể loại bỏ được hình thể vốn có của hồn binh.
- Thì ra vậy.
Chung Nhạc cười:
- Giờ ta khắc giao long đồ đằng văn lên Liêu Nhận cũng thấy khó khăn, không biết bao giờ mới làm được tới mức đó.
Tân Hỏa cười:
- Ngươi tế luyện đã rất nhanh rồi. Liêu Nhận mọc ra vảy rồng có nghĩa là đồ đằng văn của ngươi đã khắc được ba phần. Giờ ngươi dùng Liêu Nhận giết địch là đủ rồi. Tiếp tục tôi luyện, sớm muộn sẽ làm được như Phương Kiếm Các! Cố gắng đi thiếu niên Phục Hy thần tộc!
Chung Nhạc không kìm được mừng rỡ:
- Tân Hỏa, ta tôi luyện theo tốc độ này thì bao lâu nữa là luyện thành?
Tân Hỏa nghĩ một chút nói:
- Chắc khoảng năm mươi năm.
Chung Nhạc đen mặt, mặc kệ ngọn lửa nhỏ một bên, chuyên tâm tiếp tục tôi luyện Liêu Nhận.
- Năm mươi năm là nếu tu vi của ngươi không có tiến bộ gì. Nhưng thực lực ngươi đang tiếp tục tăng tiến, tốc độ tự nhiên sẽ nhanh hơn.
Tân Hỏa nhàn nhã nói:
- Nếu ngươi tu luyện tới Pháp Thiên Cảnh thì có lẽ chỉ một hai tháng là tới mức độ đó rồi.
Chung Nhạc tim khẽ động:
- Tu vi càng cao tốc độ luyện chế hồn binh càng nhanh, đúng là đạo lý này. Nếu tính tốc độ tu luyện của ta, có lẽ không tới mười năm là được nhỉ… Đúng rồi, thân phận Long Nhạc của ta có Liêu Nhận rồi, thân phận Chung Nhạc nên dùng hồn binh gì?
Chung Nhạc chậm rãi tiến về Hãm Không Thánh Thành, một tin từ Đông Hoang truyền đi:
- Long Nhạc rời khỏi Cô Hà Thành rồi.
- Giờ Sư Bất Dịch đang bế quan khổ tu, không quan tâm chuyện gì khác, mọi người có thù thì báo thù, có oán trả oán đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.