Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2111: Trở về tông môn




Mạch tông chủ chính là Phục Hy thần tộc mà Phong Thường Dương dùng tính mạng để bảo vệ, bảo vệ sự thuần tịnh của huyết thống, của linh hồn, không bị ngoại tộc xâm nhập.
Phong Kỷ Khai coi như không nghe thấy, tiếp tục đồ sát, huyết quang lẫn cùng ánh sáng đại đạo không ngừng dung nhập vào cơ thể hắn khiến toàn thân hắn là máu tươi, huyết dịch chạy xuống men theo vảy rồng.
Các lão giả và tuổi trung niên ào ào lao ra, một vị lão giả vội quỳ xuống khóc lớn:
- Tộc trưởng, mau dừng tay! Ngươi muốn chúng ta đều bồi táng theo hay sao?
Vô số Phục Hy thần tộc ở phía dưới quỳ xuống, cùng rống lên khóc lớn:
- Tộc trưởng mau dừng tay lại! Còn giết nữa thì những vị thần thánh ngoài kia sẽ không tha cho chúng ta đâu!
Kiếm quang trong tay Phong Kỷ Khai dừng lại, các tộc lão thở phào, một vị cười khảy:
- Phong Kỷ Khai, giờ ngươi bó tay chịu trói ta có thể giữ mạng cho..
Thần kiếm trong tay Phong Kỷ Khai xuyên qua đầu hắn, rồi nhấc kiếm chém vị lão giả quỳ dưới đất kia, lạnh lùng nói:
- Không có trái tim của Chiến Thần, những kẻ quỳ xuống đều không phải tộc nhân của ta!
Hắn mặt không chút biểu cảm, liên tiếp đâm chết các tộc nhân đang quỳ. Những tộc lão kia thấy thế vô cùng sợ hãi, vội vàng bỏ chạy tán loạn.
- Có thể quỳ thì cũng có thể phản bội!
Phong Kỷ Khai tay không hề run, lao tới chém liên hồi, giọng nói bình thản nhưng truyền khắp mọi ngóc ngách tbcd:
- Phục Hy thần tộc nghe lệnh ta, hô nay thần tộc nổi lên ngọn lửa chiến tranh, giành lại huy hoàng! Những người còn huyết tính hãy chiến đấu cùng ta, giết hết bọn phản đồ, tay sai!
Đầu một vị tộc lão bị chém đôi, Phong Kỷ Khai rung kiếm, một vị tộc lão nữa sững người, cúi nhìn ngực bị cắt ra, trái tim rơi khỏi lồng ngực.
Giọng của Phong Kỷ Khai ngày càng cao lên, mái tóc đen bay phấp phới:
- Các ngươi đã bị đè nén tám vạn năm, bị những tên phản đồ này và hậu đại của chúng chế nhạo tám vạn năm, bị chúng nô dịch tám vạn năm. Giờ là lúc phản kháng rồi! Cùng chiến đấu với ta, chém hết bọn phản đồ, hậu đại của phản đồ, để huyết thống của chúng ta trở lại trong sạch!
Dần dần, có lứa trẻ tuổi của Phục Hy thần tộc lao ra, tới bên cạnh hắn cùng hắn tấn công những kẻ phản đồ. Không lâu sau, ngày một nhiều tộc nhân hơn theo hắn giết địch.
Họ đánh vào các tòa thần điện, vào thánh trì khổng lồ, dốc sức giết những kẻ dị tộc đã ức hiếp họ, nô dịch họ, chế nhạo họ!
Bên cạnh Phong Kỷ Khai có ngày càng nhiều Phục Hy thần tộc, đế uy của hắn càng ngày càng mạnh, thần thông càng thêm quảng đại, không có địch thủ, dễ dàng phá hủy các tòa thần miếu!
Thôn làng nơi mạch tông chủ ở, người già phụ nữ trẻ em không thể tham chiến nhưng cũng cố gắng đánh đổ các pho tượng của dị tộc.
Nơi sâu nhất của thế ngoại chi địa, trong hố sâu đột nhiên bùng phát khí tức khủng khiếp, hai luồng đế uy đối đầu, giống như hai con cự thú khổng lồ đang đánh nhau dưới lòng đất!
Một lúc sau, lòng đất truyền ra tiếng uỳnh lớn, mặt đất nổ tung, một vị Phục Hy thần tộc kéo theo quả cầu sắt khổng lồ bay lên, toàn thân quấn đầy những sợi xích lớn tỏa sáng, phủ đầy đồ đằng văn phong ấn, đều là đồ đằng phong ấn của các đế cấp để lại!
Những sợi xích lớn tựa mãng xà quấn chặt lấy hắn, muốn kéo hắn lại xuống hố sâu.
Vị thần nhân đó râu tóc rậm rạp, thân hình cao lớn, những bắp thịt cuồn cuộn nổi đầy hung hãn, các sợi xích bị phá tan, rồi có tiếng keng keng phát ra, vô số vảy rồng từ hông hắn bay lên, nối với nhau tạo thành thanh thần kiếm sắc nhọn, chém xuống các sợi xích kia.
Phía dưới, Phục Mi lão tổ toàn thân là máu lao ra, nhưng bị vị thần nhân kia vung xích sắt quất lên người hộc máu, rơi xuống!
Vị thần nhân kia đáp xuống đất, nhấc quả cầu sắt lên rồi ném xuống hết lần này tới lần khác vô cùng điên cuồng, cho tới khi Phục Mi lão tổ bị đập nát thành bùn nhão mới thôi.
Hắn phẫn nộ chém xích, sợi xích kia quá cứng, được các thượng cổ đại thần thông giả hợp lực luyện thành, căn bản không chém đứt được.
Thần nhân bạo nộ, ôm quả cầu sắt bay lên, đứng trên không trung nhìn Phong Kỷ Khai:
- Phục Hy mà đại huynh gặp, hắn đã tới chưa?
Phong Kỷ Khai tâm thần rung động:
- Tới rồi, hắn tới rồi!
- Đại huynh, du hồn từ tương lai mà huynh đợi, hắn tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi!
Thần nhân kia cười ha hả, mắt ngấn lệ, rầm một tiếng đáp xuống một tòa thành trì, kéo quả cầu sắt đại khai sát giới, đập nát vo số dị tộc!
Lão điên, Phong Thường Thái cuối cùng cũng thoát khỏi sự giam cầm.
Phong Kỷ Khai đánh tới, đột nhiên kiếm quang dừng lại trước mi tâm của một đứa trẻ hai ba tuổi. Phong Thường Thái mặt mày hung hãn, lạnh lùng nói:
- Huynh không hạ thủ được sao?
Phong Kỷ Khai nhíu mày:
- Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, không biết ân oán của tiền bối...
- Tiền bối của nó có tha cho những đứa trẻ của Phục Hy ta không?
Phong Thường Thái râu tóc tung bay, ánh mắt càng thêm hung ác:
- Chúng có thương cho những đứa trẻ của chúng ta không? Không, chúng tuyệt hậu của chúng ta! Cả chủng tộc chúng ta, lịch sử hơn bảy mươi vạn năm gần như bị chúng giết sạch! Huynh không giết, nuôi hổ làm họa! Diệt cỏ phải diệt tận gốc! Với những kẻ này phải trảm tận giết tuyệt!
Phong Kỷ Khai tim run lên, sắc mặt lạnh lùng, kiếm quang lắc một cái, xuyên qua mi tâm đứa trẻ kia.
Ba ngày sau, Phong Kỷ Khai và Phong Thường Thái toàn thân đầy máu, xuyên qua tầng tầng sương mù, ra bên noài thế ngoại chi địa.
Phía trước là những con thuyền lớn đang lơ lửng ở đó, hàng trăm vạn vị thần tướng nghiêm nghị, không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Những con thuyền đó xếp hàng quanh một con thuyền cổ nghìn cánh.
Phong Kỷ Khai và Phong Thường Thái hai vị đại đế tiến vào con đường hẹp giữa những con thuyền lớn, tiến về phía con thuyền cổ nghìn cảnh.
Trên mũi thuyền, một vị đại đế Phục Hy thần tộc đứng sừng sững ở đó chờ họ.
Phong Kỷ Khai và Phong Thường Thái cúi người:
- Phục Hy, Phong Kỷ Khai!
- Phục Hy, Phong Thường Thái!
- Thỉnh cầu tộc trưởng cho chép, cho chúng ta trở về tông môn!
...
Chung Nhạc xuống thuyền, đỡ hai người lên, ôn hòa nói:
- Hoan nghênh hai vị chiến thần trở về với Phục Hy thần tộc! Đứng lên nào! Hai vị, thông đạo tế tổ đã được một Phục Hy khác đả thông. Hắc Đế đại phong ấn và Đạo Thần phong ấn mười vạn năm trước đã bị ta đánh tan rồi.
Phong Kỷ Khai và Phong Thường Thái chấn kinh, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không kìm được nghẹn ngào rơi lệ.
Chung Nhạc nhìn hai người họ, Phong Kỷ Khai đã tu thành Đế Cảnh, dù sao cũng là Phục Hy thần tộc huyến mạch thuần chính, tu vi cường đại. Còn Phong Thường Thái thì đã già rồi, đầu hai thứ tóc, tuy võ dũng vô song nhưng dù sao cũng đã già, còn già hơn nhiều so với Phù Kỳ Chi.
Hắn từng cùng Phong Thường Dương đuổi giết Vãng Sinh Thần Vương, là người cùng Phong Thường Dương cùng bày kế để Phục Hy ở vũ trụ cổ trở thành nhân tộc để bảo vệ Vãng Sinh thần khí, chế tạo ra Tư Mệnh. Nhưng sau tám vạn năm giày vò trong địa lao, thân thể hắn tuy nhìn vẫn tráng kiện nhưng đã già rồi, toàn thân bị thương, toàn thân bệnh tật, không còn bằng trước kia nữa.
Hắn bị nhân tộc hiểu lầm tám vạn năm, chửi hắn là phản đồ, là hung thủ giết hại huynh trưởng mưu đồ vị trí tộc trưởng, bị trấn áp tám vạn năm, không biết bao nhiêu tộc nhân đã ném đá xuống hố sâu, nhổ nước bọt, chử bới hắn.
Chung Nhạc lặng lẽ nhìn hắn, khẽ nói:
- Ngươi chịu thiệt thòi rồi.
Thân hình cao lớn của Phong Thường Thái run lên, lắc đầu:
- Không thiệt thòi. Thiệt thòi là đại huynh, huynh ấy...
Chung Nhạc thở dài:
- Ta biết có lúc sống sót còn khó khăn hơn lao vào chỗ chết. Ngươi chịu ấm ức rồi.
Thân thể to lớn như rèn từ sắt thép của Phong Thường Thái run lên, đột nhiên khóc rống lên như một đứa trẻ.
Sao có thể không ấm ức chứ?
Tám vạn năm nay hắn luôn chìm đắm trong sự dằn vặt, tự trách về việc tự tay giết huynh trưởng, luôn sống trong những tiếng nhục mạ, lúc nào cũng phải giả vờ ngốc nghếch, luôn ép buộc bản thân phải sống, phải sống đợi u hồn tương lai tới tìm mình.
Sao có thể không ấm ức chứ? Hắn không chỉ một lần muốn đi theo Phong Thường Dương, nhưng Phong Thường Dương muốn hắn phải sống, muốn hắn nghiến răng mà sống, sống vì chủng tộc của mình!
Sống còn khó hơn chết một cách khảng khái.
Câu này Phong Thường Dương cũng đã từng nói với hắn.
Phong Thường Dương cười nói với hắn rằng:
- Ta là ca ca của đệ, vốn dĩ ta nên là người gánh vác trọng trách nặng nề nhất, nhưng ta vẫn là lười nhác, ta chết, đệ sống. Là ta có lỗi với đệ, đệ phải chịu ấm ức rồi…
Hắn nhận lời, tự tay giết người huynh trưởng hắn kính ngưỡng nhất, gánh trọng trách phải sống.
Chung Nhạc nhắc lại lời nói đó của Phong Thường dương khiến hán tử từ sắt như hắn cũng không kìm được mà khóc long trời lở đất, khó lòng kìm nén cảm xúc.
- Thế ngoại chi địa, giờ có thể không cần tồn tại nữa.
Chung Nhạc nhìn thế giới đầy sương phủ, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Ta sẽ khiến Phục Hy thần tộc đường đường chính chính sống trên thế giới này, đứng thẳng lưng sống trên thế giới này, sẽ không để bi kịch của ngươi và ca ca ngươi tái hiện, sẽ không để khổ nạn thần tộc ta trong quá khứ tái diễn. Phục Hy thần tộc chúng ta sẽ trở lại để vị vốn có trong lịch sử, phải lấy lại sự vinh quang của chúng ta. Phong Thường Thái, Phong Kỷ Khai, các ngươi còn tái chiến được không?
Phong Thường Thái, Phong Kỷ Khai ngẩng đầu.
- Bọn ta nghe theo sự chỉ đạo của tộc trưởng!
- Vậy hãy theo ta chinh chiến! Hòa binh không phải có được nhờ nhún nhường mà phải đấu tranh! Quang vinh, không phải do người khác cho mà phải liều mạng mà có!
Chung Nhạc chỉ về Tử Vi Tinh Vực và bầu tinh không bao la, ở đó là vũ trụ cổ và Lục Đạo Giới, cười:
- Tổ tiên chúng ta từng có những tinh vực đó, các ngươi hãy cùng ta đi giành lại chúng!
Hắn hạ lệnh cho Phục Hy ở thế ngoại chi địa rời đi, cùng đại quân trở về Tổ Đình. Thế ngoại chi địa có hơn mười vạn Phục Hy thần tộc, số lượng tuy ít nhưng đều là Phục Hy thuần huyết, đây chắc chắn là trợ lực cực lớn cho Chung Nhạc.
Lời nguyền và phong ấn huyết mạch của Phục Hy thần tộc vẫn còn, sẽ lưu truyền theo từng đời nhưng giải phong ấn linh hồn không phải trở về mười vạn năm trước nữa, không còn nguy hiểm lớn nhất đó, Phục Hy thần tộc vẫn sẽ lớn mạnh dần, rồi sẽ có ngày hùng cứ ở vũ trụ này!
Trên đường, Phong Thường Thái, Phong Kỷ Khai thấy những đoàn thuyền gia nhập đại quân Chung Nhạc, đó là đại quân Tổ Đình càn quét Tử Vi Tinh Vực, được thống soái bởi chư đế và ba vị quân sư, chinh chiến Tử Vi, quét sạch mọi thế lực của Mục Tiên Thiên tở Tổ Đình.
Hàng vạn tù nhân bị nhốt trên những con thuyền lớn, đó là gia tộc và hậu đại của Mục Tiên Thiên và văn võ bá quan, gồm cả hậu cung và hàng vạn thái tử.
Không chỉ vậy còn có cả đại quân của các đại hoàng tộc, đế tộc, vương tộc, tất cả đều bị Chung Nhạc ép phải rời tới vũ trụ cổ.
- Tộc trưởng khó khăn lắm mới giành được Tử Vi Tinh Vực, lẽ nào không cho người phòng thủ nơi này?
Phong Kỷ Khai khó hiểu hỏi.
- Không cần.
Chung Nhạc mỉm cười:
- Tử Vi Tinh Vực ở ngay ở đây, nếu ta muốn vùng lĩnh địa này thì có thể lấy lại bất cứ lúc nào. Hơn nữa…
Hắn không nói tiếp, Vân Quyển Thư ở bên cạnh tiếp lời:
- Chúa công cho hoàng tộc, đế tộc và vương tộc cùng rời đi, Tinh Vực trống tới hơn một nửa, có cần Tử Vi không không còn quan trọng nữa rồi. Có những hoàng tộc, đế tộc và vương tộc này thì có đại quân thần ma không bao giờ cạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.