Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 30: Đông Đông nổi giận



Tôi xoa xoa đầu, lùi về phía sau vài bước, nheo mắt lại nhìn, đôi mắt đỏ nheo nheo của gã đang nhìn chằm chằm vào tôi

Gã dơ ngón tay của mình chỉ về phía tôi, nói rất khẳng khái: “Thật là tuyệt, đúng là mỹ nhân của tôi.’’

Tôi bị mùi men trên người gã phả vào làm cho đầu óc hơi quay cuồng, buồn nôn, đưa tay bịt mũi nói: ‘’Mau cút đi!’’

Gã mau lẹ nắm lấy cánh tay tôi, nhếch miệng cười, nói: “Làn da này mới trắng nõn nà làm sao”.

Tôi nóng cả mặt.

An Nhi mắt trừng trừng ngây ra nhìn gã say sỉn kia.

Gã ta phải chăng hôm nay là ngày cuối còn được thở nên mới tự ngạo chêu ghẹo trúng tôi, coi như ngày nay năm sau giỗ đầu gã vậy.

Gã không hiểu chuyện, tiếp tục xáp lại gần thêm một chút, nói: “Đêm nay ở bên anh, anh sẽ cho em biết thế nào là cảm giác đê mê tận trời cao, anh sẽ cho em phải quỳ lạy xin tha vì sự sung sướng anh mang đến cho em. Cánh tay kia còn chuẩn bị ôm lấy eo của tôi.

Như thế này thì hơi quá rồi đó.

Vừa lúc định cho hắn một cước vào vùng trung tâm thì sau lưng đột nhiên truyền đến một lực thật mạnh, kéo tôi vào lòng. Mùi hương này vô cùng quen thuộc, tôi ngẩng đầu nhìn lên: ‘’Anh đến rồi sao?’’

Một tay Đông Đông ôm lấy tôi, dưới ánh đèn mập mờ ánh mắt anh ta hiện ra những tia sáng lạnh lẽo, anh ta nhìn gã say sỉn đang hoang mang kia, miệng cười mà như không cười: “Dám đụng đến thân thể cành vàng lá ngọc của vợ tôi ư? Xem ra ăn phải gan cọp rồi.’’

Anh ta ôm tôi chặt vào lòng, nghiêm khắc dạy dỗ cho cái tên háo sắc dám chọc ghẹo tôi một bài học. Tôi cứ giả vờ đứng bên cạnh xem kịch hay vậy.

An Nhi tự đắc lên tiếng: ‘’Dám chọc mẹ cháu, khiến bố cháu tức giận thì đáng sợ quá đi mất.’’

Nói xong liền lùi xuống đứng sau tôi.

Gã say xỉn thẹn quá hóa giận, cười lạnh lùng, nói: “Hừ, mày có biết bố mày là ai không? Hả…”.

Lời còn chưa dứt, người đã nằm bẹp dưới đất. Mặt mũi chẳng còn thấy rõ mà chỉ còn thấy một màu đỏ máu tươi.

Tôi quay sang hỏi Đông Đông: “Sao anh nặng tay quá vậy?’’

Anh ta nhìn tôi một cái, quay đầu nhìn chung quanh, bình thản nói: “Như thế là còn nhẹ tay, chưa xử luôn cả nhà hắn là may cho hắn lắm rồi.’’

Anh ta nhìn tôi hồi lâu, lại quay sang dò hỏi tôi: “Sao em bị đụng chạm cơ thể mà cũng không thèm tránh?”.

Tôi cười cười nói: “Chỉ là bị chạm chút xíu thôi mà, có mất miếng da miếng thịt nào đâu!’’

Khuôn mặt lạnh lùng của Đông Đông cúi xuống, rồi lạnh lùng hôn lên môi tôi một cái.

Tôi ngẩn người một lúc lâu.

Anh ta lạnh lùng nhìn tôi một cái: “Chỉ là bị hôn một cái thôi mà!”.

An Nhi đứng ngay đó bịt miệng cười khúc khích.

Tối đến ba người chúng tôi đến bên một bờ sông, ngồi trên nóc xe hơi, cắm nến lên chiếc bánh kem Đông Đông mới mua cho An Nhi. Ba người chúng tôi cùng nhau vỗ tay theo từng nhịp, miệng vừa cười vừa hát lên bài ca chúc mừng sinh nhật. Bài hát vừa kết thúc, miệng An Nhi lầm rầm cầu nguyện, cuối cùng đã đầy đủ ước nguyện, liền phồng má thổi sạch nến trên bánh.

Chứa biết bao ước nguyện của tiểu công chúa, khói nến báy thẳng lên trời cao.

Mong là những điều ước của con bé sẽ thành hiện thực, mong là không chỉ sinh nhật năm nay mà trọn đời trọn kiếp con bé luôn bình an, khỏe mạnh, vui vẻ.

Đông Đông nửa cười nửa không, nói: “ Cảm ơn bề trên đã mang đến cho bố mẹ một cô gái đáng yêu, thông minh ngoan ngoãn như thế này! Chúc gái yêu của bố mẹ hay ăn chóng lớn, vẫn luôn ngoan ngoãn và biết nghe lời người lớn!  Bố mẹ yêu con!’’

Hôm nay tôi thực sự thấy vô cùng vui, chắc An Nhi cũng thấy vậy.

Đi chơi cả ngày như thế, tiểu công chúa mệt đến mức díu cả mắt lại, vậy mà vẫn còn líu ríu kêu không muốn về, muốn được đi chơi tiếp.

Từ chỗ này về biệt phủ cũng không phải là xa, nhưng để chiều lòng An Nhi cho con bé có một ngày sinh nhật trọn vẹn thì chúng tôi phải tìm một khách sạn ở lại để con bé được đi chơi thêm.

Đến khi tìm được khách sạn vừa ý chỉ còn lại một giường đơn lớn, lúc này An Nhi cũng đã ngủ khì, chẳng biết trời đất là gì nữa rồi, vậy mà khư khư không chịu về.

Đông Đông nửa ngồi nửa nằm trên giường, sát cạnh An Nhi, lâu lâu lại quay sang nhìn tôi một cái rồi nói; ‘’ Xem điện thoại ít thôi, em lo nghỉ ngơi sớm đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe của em đâu. Ráng mà làm gương cho con đi chứ.’’

Tôi nhìn không gian chung quanh mình chần chừ trong giây lát, cuối cùng vẫn là mặc nguyên cả quần áo nằm dài xuống giường.

An Nhi đã say giấc từ lâu, tôi lấy chiếc chăn lớn đắp lên người con bé, Đông Đông lúc này như người vô cảm chẳng nhìn cũng chẳng nói gì đến tôi.

Giữa đêm, tôi đã lơ mơ ngủ, dường như có người ôm lấy tôi, thở dài bên tai tôi: