Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 33: Không nể mặt



Rốt cuộc thì Tư Yên vẫn phải đến nhà tên sở khanh anh họ Cẩm Mộng làm giúp việc trong một tháng.

Tôi chạm nhẹ lên cằm mình, cảm khái nói: “Chọc ghẹo không được, lại còn dám trừng phạt con gái người ta vì xúc phạm danh dự mình, nhưng xui thật, con gái anh lại gặp đúng ngay người không nên gặp, ỷ bản thân là cháu nuôi của thủ tướng thích bắt nạt ai thì bắt nạt à....’’

Cầm ly trà lên uống một ngụm, bỏ lại xuống bàn, tôi bình thản nói: “Cô ta không nể mặt ai, thì phải cần có người trừng trị..’’

Lúc trước nghe nói Đông Đông rất nuông chiều cô ta, yêu thương còn hơn ngài thủ tướng, nhưng mấy lần nhắc đến cô ta trước mặt anh ấy thấy có vẻ rất hời hợt, coi bộ đó chỉ là tin đồn.

Việc Phát Tịch nhờ vả cũng không khó khăn gì với tôi.

Anh ta cũng đã nghe ngóng được khi Tư Yên đến nhà tên sở khanh kia thì nhà đó vẫn đang thiếu một quản gia. Người quản gia cũ của nhà hắn mới nghỉ việc vì sự ngang tàn của hắn nên phải ngậm ngùi nghỉ việc, hắn còn lấy lý do bà ấy nghỉ ngang không làm trọn hợp đồng nên không được nhận đồng lương nào khi ôm đồ rời đi.

Phát Tịch mong tôi đến nhà tên sở khanh kia làm quản gia để phần nào đỡ đần cho Tư Yên cũng như trông coi con bé trong thời gian con bé đang làm việc ở đó. Món nợ ân tình của thủ tướng với bố tôi cũng không thua gì món nợ của ngài ấy với nhà Cẩm Mộng, thế nên tôi có đến nhà tên kia làm quản gia mà bị hắn thái độ thế nào, khi biết thân phận thật của tôi thì hắn chắc hẳn xanh mặt như tàu lá chuối thôi.

Tôi có thể ra mặt nói vài câu, thì gần như thủ tướng sẽ bắt Cẩm Mộng mắt nhắm mắt mở coi chuyện lớn thành chuyện nhỏ mà thôi. Nhưng không cần thiết, chính tôi sẽ tự tay giải quyết.

Sau khi bảo Phát Tịch quay về, tôi bắt đầu tính toán, trước tiên phải đến công ty, giao việc cho trợ lý, cậu ấy sẽ thay tôi làm mọi việc của công ty trong một tháng tôi vắng mặt.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Vì Anh Yêu Em
2. Trưởng Công Chúa
3. Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn
4. Mưa Hoàng Tước
=====================================

Nghe tin tôi vì lời hứa lúc trước với Phát Tịch mà đến nhà Nguyên Tống làm quản gia, trợ lý nhìn tôi với ánh mắt vừa chân thành vừa thân thiết. Nó cau mày nói: “Chị đừng đi, cần gì phải đến đó, chị chỉ cần mở lời là mọi chuyện giải quyết trong tik tăk thôi.’’

‘’Không, chị muốn đến đó vì có kế hoạch riêng của mình, chị có tính toán rồi, em cứ yên tâm.’’ Lúc này tôi mới để lộ ra nụ cười nham hiểm.

‘’Nếu chị đến đó làm quản gia, em giúp chị giải quyết mọi chuyện của công ty trong thời gian chị vắng mặt, thì chị hứa đi, hứa với em một chuyện này,’’ Trợ lý nhìn tôi kiên trì, như thể bằng mọi giá phải nhận được cái gật đầu của tôi.

Tôi nhìn nó cảnh giác.

Nó bình thản nói: “Chỉ là lúc qua bên nhà đó, chị phải cho phép em báo lại với anh Đông, nếu không em sống chết cản chị lại, em sẽ nói lại với chủ tịch việc chị vì thay ngài ấy trả ơn mà chịu cực. Một tiểu thư chưa từng phải dùng tay ngắt một bông hoa thì làm sao có thể đến nhà người khác làm quản gia được chứ. Chưa kể cái thằng Nguyên Tống đó nó nổi tiếng là sở khanh chỉ quen gái qua đường, nó lợi dụng con gái người ta thỏa mãn nhu cầu của nó xong là liền trở mặt, ngộ nhỡ khi đến đó chị bị nó đụng chạm tay chân thì sao, chưa kể là nó rất lươn lẹo, lúc chị ở trong nhà nó, nó làm gì chị nó chối thì cũng đâu ai đứng ra làm chứng cho chị.’’

Tôi đắn đo suy nghĩ một hồi, cho rằng nó nói đúng nên gật đầu đồng ý.

Sau khi nhận lời mới nhận ra: “Chị và Đông Đông vẫn chưa kết hôn, nếu như sau này Đông Đông kế thừa thủ tướng thì chị quyền thêm quyền. Ở hiện tại đã có thể một lời khiến Nguyên Tống cả gia phả ra đường rồi, nhưng cái gì nhanh quá thì mất vui.’’

Nó đặt tập tài liệu xuống bàn, nhìn tôi chăm chú: ‘’Mà anh Đông đã cầu hôn chị thế nào vậy?’’

Tôi bật cười, khiêm tốn đáp: “Chuyện riêng của chị, em quan tâm nhiều làm gì.’’

Tôi khẽ rùng mình. Nguyên Tống là loại thù dai, lần này lại được em gái họ sắp xếp cho miếng mồi ngon, không biết tôi trà trộn vào nhà tên sở khanh đó làm diễn viên, dạy cho hắn một bài học thì sắc mặt Cẩm Mộng sẽ thế nào đây ta?

Trợ lý gõ gõ lên bàn, liếc nhìn tôi cười: “Chị đừng lo. Em dám chắc anh Đông sẽ có cách âm thầm bảo vệ chị.’’

Lần này đi làm chuyện chính sự, đương nhiên không thể gặp tiểu công chúa, thôi thì ngày trở lại đến gặp nó dỗ dành sau, chứ bây giờ mà tới gặp thế nào nó cũng lầm bầm tức giận, không khéo lại lẽo đẽo đòi đi cho mà coi.

Tên sở khanh kia là con nhà cũng có gia thế, mẹ hắn là chị ruột của mẹ Cẩm Mộng, họ Nguyên, tên hắn là Nguyên Tống, mặc dù đã hơn ba mươi, nhưng hắn không lo tập trung công việc, chỉ giỏi xài tiền của bố mẹ làm ra, ăn bám, báo đời nhưng rất hay ra vẻ.