Nhân Tâm Thiên Ý

Chương 2-2: Đạo Tâm Của Huyền Thoại Hồi 2



Huyền thoại về Minh Vương Bảo, người đầu tiên của Thất Quốc sau năm trăm năm đã Độ Kiếp - đánh bại được Tiên Nhân để giành lấy vị trí trên Tiên Giới, trở thành một vị thần tiên bất tử vào hơn một trăm năm trước vốn là câu chuyện đầy cảm hứng cho biết bao người. Cũng vì sau câu chuyện ấy, bao nhiêu anh hùng hào kiệt đã xuất hiện để nối bước dần dần biến Thất Quốc trở thành một Cõi hùng mạnh và đầy quyền lực. Cũng không ít người trẻ đầy tham vọng đã vì những câu chuyện kể với biết bao dị bản mà chọn lấy Đạo Tâm của riêng mình, lên đường trở thành một Tu Tiên Giả. Đây có thể nói là thời đại hoàng kim của Thất Quốc.

Ấy mà, tất cả bắt đầu chỉ bằng một lời nói dối.

Minh Vương Bảo đã bị đánh bại, bởi một vị “Tiên Nhân”, một thực thể bất tử hùng mạnh hơn bất kì quái thú nào mà người mạnh nhất Thất Quốc đã giao đấu. Đó là một cuộc chiến không hề cân sức và dường như nó đã đập nát cái Đạo Tâm “Bá Đạo” của vị Tu Tiên Giả huyền thoại.

Nhưng đáng lý thay vì chấp nhận số phận của một kẻ Độ Kiếp thất bại, Vương Bảo đã bỏ chạy, một cách hèn nhát. Kẻ vốn tự tin rằng sẽ trở thành vĩ đại nhất, hùng mạnh nhất đã lẩn trốn, chối từ số phận của mình suốt nhiều năm qua.

“Vậy lý do Bá thúc thành ra thế này không vì không có linh lực mà là vì bản thân phải phong ấn tu vi của bản thân...”

“Ừ. Nếu không thì vị Tiên Nhân đã giao đấu với sư phụ ta sẽ biết và truy đuổi cho đến khi giết chết kẻ đã khiêu chiến mình.” Hạo Lực gật đầu trước phán đoán thông minh của Tiếu Dương. “Thành ra sư phụ chỉ có thể dùng linh lực tồn tại ở bên ngoài tự nhiên. Nếu dùng quá mức, thì sẽ khiến chính cơ thể của thầy ấy bị hấp thụ và huỷ hoại. Như vậy thì uống nước phục hồi linh lực cũng chẳng tác dụng.”

Tiếu Dương gật đầu thấu cảm rồi nhìn lên bầu trời đầy sao trên cao. Cậu ấy chẳng biết ngôi sao mình đang nhìn có tên gì hay lý do mình làm vậy. Thậm chí, cậu nhóc còn chẳng biết mình phải suy nghĩ hay nói điều gì vào lúc này.

Vì tất cả những gì cậu được nghe kể chỉ là giả dối.

Minh Vương Bảo chưa bao giờ thật sự quan tâm đến nhân loại. Tất cả những gì người này đã làm đúng y hệt như chính bản thân ông ta đã nói, mưu cầu sự “Bá Đạo”, chẳng xem trời xem đất ra gì. Và ngay cả cái danh hiệu Đệ Nhất Tu Tiên Giả cũng là giả nốt. Một kẻ đã thất bại, đáng lẽ phải đối mặt với cái chết vạn kiếp nhưng lại bỏ chạy, trốn chui trốn nhủi suốt bao năm nay sao mà đáng với cái danh ấy.

Hạo Lực hiểu rõ cảm giác mà Tiếu Dương phải đối mặt bây giờ. Bản thân họ Triệu cũng từng hâm mộ sư phụ của mình một cách điên cuồng qua những câu chuyện kể. Cậu thanh niên đã từng mong rằng mình có thể trở thành Tu Tiên Giả như Vương Bảo để có thể tự giữ bản thân ấm áp vào tiết trời đêm lạnh giá mà không cần quần áo đắt tiền. Thế mà bây giờ đúng là cậu đã không hề thấy hề gì dù cho buổi đêm mùa xuân ở thôn Tam Viên vốn lạnh đến rét, Hạo Lực lại chẳng thấy hài lòng, thậm chí là còn tức giận.

Bởi vì lẽ nào chính bản thân Hạo Lực cũng chẳng biết. Cứ mỗi khi nghĩ đến chuyện của sư phụ, cậu thanh niên lại nghiến hai hàm răng của bản thân một cách bất lực.

Có lẽ vì cậu ta nhận ra rằng ngay cả người một thời vĩ đại như Minh Vương Bảo cũng chẳng thể nào vượt qua được cái ranh giới khủng khiếp giữa “con người” và “thần tiên”. Và có lẽ dù có cố thế nào chính cậu cũng không thể đạt được cái Đạo tâm mà bản thân đã tự hướng tới. Hạo Lực vốn đặt Đạo Tâm của mình là vượt qua được Minh Vương Bảo, vượt qua kẻ được xem là mạnh nhất để trở thành Đệ Nhất Tu Tiên Giả.

Với cái Đạo tâm ấy, Hạo Lực đã phải từ bỏ ngay khi biết được sự thật, đồng thời cũng tìm một mục tiêu mới. Giờ cậu thanh niên chỉ mong có thể kiếm thật nhiều tiền của để tận hưởng cuộc sống trường sinh của bản thân.

Chí ít thì nếu không thể trở thành Tiên Nhân, Hạo Lực cũng muốn bản thân có một cuộc sống bằng phẳng và yên bình.

“Nhưng Triệu huynh vẫn tin đúng không?”

“Hử?”

Hạo Lực nhìn sang cậu thiếu gia luôn quấy nhiễu làm phiền mình để rồi bắt gặp cậu nhóc đang ngồi bẹp xuống đất từ lúc nào, miệng thì há rộng nhìn lên trời cao.

Kì lạ... Nó không có vẻ gì là đang thất vọng?

“Tuy huynh không nói nhưng quả thật huynh muốn điều khác thay vì chỉ linh thạch đúng không?”

Tiếu Dương giơ một tay lên cao rồi từ từ nắm chặt nó lại, cố gắng nắm gọn càng nhiều ngôi sao càng tốt. Nhưng khi bàn tay ấy thả ra, chẳng có lấy một hạt bụi nằm trong ấy. Cậu nhóc nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của mình, như thể đã thấu hiểu điều gì đó.

“Nếu huynh thật sự vì tiền thì đâu cần phải đi theo Bá thúc suốt nhiều năm qua thế này. Mặt khác lại cứ chịu khổ đi theo để làm gì? Cho dù Thiên Anh Phái có trả thật nhiều tiền cho huynh để bảo vệ Bá thúc thì huynh cũng chẳng cố hết sức cứu mạng thúc ấy, đến mức mém phải mất mạng thế này. Rõ ràng là huynh vẫn tin phải không?” Tiếu Dương lại nắm chặt bàn tay lại rồi hỏi lại một lần nữa. “Huynh vẫn tin vào Đạo tâm thật sự của mình phải không?”

“Xàm ngôn.” Hạo Lực chẳng chần chừ mà lắc đầu. “Tiểu tử như mi còn thậm chí chẳng biết Đạo tâm của ta thật sự là gì thì sao mà dám chắc thế?”

“Đúng là đệ không biết.”

Tiếu Dương công nhận. Hạo Lực cười phì một tiếng. Ấy mà cậu nhóc vẫn cứ tiếp tục nói.

“Nhưng khi thấy sắc mặt của Triệu huynh khi luyện thuốc cho Bá thúc, đệ có thể thấy đó là vẻ mặt của một người đang chiến đấu vì Đạo tâm của mình. Vượt qua giới hạn bản thân để đạt được mục đích, cho dù có mất mạng, đó chẳng phải là điều mà một Tu Tiên Giả sẽ làm vì Đạo tâm của họ sao?”

Hạo Lực nhìn về Tiếu Dương không hề chớp mắt lấy một lần. Đôi mắt buồn chán của một kẻ đã mất đi ý nghĩa sống nay lại càng sầu não hơn. Cậu thanh niên lại bắt đầu thấy tức giận.

Họ Triệu tức gì không thể tìm ra lý lẽ nào để phản bác lại điều Tiếu Dương đã nói. Đúng, khi nãy cậu ta cố hết sức cứu mạng sư phụ của mình nhưng không hề nghĩ một chút vì về tiền bạc của Thiên Anh Phái. Cậu thanh niên áo vải thô cũng chẳng hề nghĩ đó là vì đây là nghĩa vụ của một đệ tử bởi lẽ Vương Bảo chưa hề chỉ dạy cho cậu bất kì thứ gì, mối quan hệ sư đồ của họ hoàn toàn là trên danh nghĩa.

Giờ đây nghĩ lại, Hạo Lực mới nhớ rằng mình đã làm hết sức chỉ với một suy nghĩ trong đầu là nhất định phải cứu sư phụ, bởi một lý do nào đó. Và để quay về xa hơn, cậu ta hoàn toàn có thể từ chối việc đi theo gã Tu Tiên Giả yếu hèn để tiếp tục tu luyện trong Môn phái mà chẳng phải chịu khổ ở cái chòi lá rách nát.

Có lẽ mọi thứ đúng như Tiếu Dương nói, Hạo Lực vẫn chẳng thể chấp nhận việc từ bỏ. Trong thâm tâm cậu thanh niên đã mong chờ sư phụ thật sự mở khoá tu vi để tiếp tục tu luyện và chiến đấu chống lại Tiên Giới, để cậu có thể tiếp tục theo đuổi Đạo tâm của mình-đánh bại Đệ Nhất Tu Tiên Giả vào một ngày nào đó. Khi Vương Bảo dùng Hỏa Long Thần Kiếm đánh lùi bọn Ngũ Hành Môn, Hạo Lực đã rất vui mừng, cậu cứ ngỡ rằng sư phụ của mình đã thật sự nghiêm túc trở lại nhưng không, tất cả chỉ là một hy vọng hão. Để giờ đây cậu thanh niên lại bị xoáy vào trong biết bao cảm xúc tiêu cực, đặc biệt là hai thứ.

Thất vọng.

Và tức giận.

Khi sư phụ danh nghĩa của cậu-Vương Bảo mất đi, cậu đại phu hoàn toàn có thể kiếm nhiều tiền hơn khi hành nghề chế thuốc ở các Thành thị lớn. Cậu ta hoàn toàn có thể kiếm ra được rất nhiều tiền của như Đạo tâm mới của bản thân đã định. Ấy mà cậu ta hết lần này đến lần khác lại vẫn bạt mạng mà cứu, cho dù bao nhiêu năm tuổi thọ dùng để luyện thuốc cũng vì thế mà thành cát bụi.

Có lẽ vì ngay từ đầu Hạo Lực đi theo Vương Bảo không phải vì tiền.

Nhưng cậu ta cũng không thể chấp nhận. Bởi nếu thế, bản thân Hạo Lực lại càng tức giận hơn khi mình đã theo đuổi cái mục đích sống vô nghĩa này suốt thời gian qua. Với một Tu Tiên Giả, việc chấp nhận Đạo tâm của mình trở nên vô nghĩa là một điều đau khổ còn hơn cái chết.

“Có lẽ ngươi nói đúng, là ta vẫn không thể từ bỏ được.” Hạo Lực nghiến răng chật lưỡi, đôi tay chai sần bởi việc hái lượm nắm chặt như thể cậu thanh niên đang cố dồn hết sự giận dữ vào đấy. “Nhưng nếu thật sự vậy, chẳng phải mọi thứ ta làm đều vô nghĩa sao?”

Minh Vương Bảo sẽ không bao giờ tiếp tục tu luyện. Vì nếu có thể, người đàn ông mang danh huyền thoại này đã làm từ lâu rồi. Thay vào đó Đệ Nhất Tu Tiên Giả lại cứ lâm vào rượu chè, chơi bời và chẳng hề nghiêm túc với bất kì điều gì. Mỗi ngày phải ở bên cạnh sư phụ, Hạo Lực luôn cảm thấy khó chịu khi thấy người mà mình từng hâm mộ lại thành ra thế này. Cậu ta lại luôn thầm hỏi: Một người như vậy có thể quay lại sao? Quay lại để chiến đấu với thánh thần? Để chấp nhận hồn phi phách tán, chết vĩnh cửu không thể luân hồi chuyển kiếp?

Không. Hạo Lực đã luôn tin là không bao giờ Vương Bảo có thể quay trở lại. Thật ấm ức. Sự tức giận và bất lực ấy luôn khiến họ Triệu phải cay nhòa đôi mắt của mình.

“Đệ không nghĩ đó là điều vô nghĩa.”

Hạo Lực lại một lần nữa bất ngờ trước lời nói của tên nhóc họ Bạch. Cậu đại phu tin rằng đứa trẻ này lại đang nói lời vớ vẩn. Nhưng chẳng hiểu sao, đôi mắt đen tuyền kia lại lấp lánh như bầu trời đêm đầy sao trên đầu cả hai kia phải khiến họ Triệu phải tiếp tục lắng nghe.

“Đệ nghĩ Bá thúc sẽ tiếp tục tu luyện vào một ngày nào đó.” Tiếu Dương nói một cách chắc nịt. “Vì như huynh cũng thừa biết, một Tu Tiên Giả mà không thể đạt được Đạo tâm thì nó chẳng phải đau đớn hơn cái chết sao?”

“Ý ngươi là...”

Tiếu Dương gật đầu trước câu hỏi ngờ ngợ của Hạo Lực. Giọng cậu nhóc ấy thế mà bắt đầu nhỏ nhẹ lại, có phần buồn thảm như thể đang tiếc thương cho một huyền thoại.

“Bá thúc vốn là người mạnh nhất, đó là sự thật và thất bại của thúc ấy khiến bản thân đau khổ nhất.” Đôi mắt của cậu nhóc tám tuổi ấy hướng xuống đôi tay đang xòe ra của mình mà lắc đầu. “Nếu thật sự là một kẻ hèn nhát, thúc ấy hẳn đã tự kết liễu đời mình từ lâu thay vì cứ sống với đau khổ. Ấy mà thúc ấy vẫn cứ sống.”

Rồi cậu nhóc họ Bạch nắm chặt lấy bàn tay lại. Giọng nói đau buồn ấy bỗng dưng thật sắc bén.

“Tiếp tục đối chọi lại lại chính Đạo tâm đã sụp đổ của mình, cho dù nó có khiến bản thân phải đau đớn từng ngày, từng canh giờ thậm chí từng khắc mà bản thân đang tồn tại. Tất cả những điều này là vì điều gì?”

Tiếu Dương nhắm nghiền mắt lại. Cậu ta đang tìm một câu trả lời cho lý do mà Vương Bảo vẫn tiếp tục sống. Thế mà cậu nhóc vẫn nghĩ ra, lý do thật dễ hiểu đến mức không ai có thể nghĩ đến.

“Thúc ấy đang tìm một Đạo tâm mới. Một Đạo tâm đủ mạnh để khiến bản thân có thể đánh bại được Tiên Nhân năm xưa. Nên đừng từ bỏ, điều huynh đang làm không hề vô vọng đâu. Hãy cứ tiếp tục tin vào sư phụ của mình, cũng như, là tin vào chính bản thân Đạo tâm của huynh. Như thế mới thật sự là một Tu Tiên Giả.”

Đó là câu trả lời của Tiếu Dương, lý do để Vương Bảo để tiếp tục tồn tại: để tìm ra một Đạo tâm mới.

Hạo Lực khi nghe những lời nói ấy từ một tên nhóc cũng đã định cợt nhả phản bác bởi rất nhiều lý do. Thế mà không, cậu đại phu lại nhìn về phía chân đồi đang dần rực rỡ những thứ ánh sáng huyền ảo.

Cậu thanh niên hít lấy một hơi thật sâu rồi nhắm nghiền đôi mắt lại.

“Ừ... Ta cũng mong thế.”

Hạo Lực mong là điều Tiếu Dương nói là đúng.

Bởi vì từ lâu sau bao năm qua, họ Triệu đã bắt đầu có một chút niềm tin vào điều mình đang làm.

Cậu ta muốn tin rằng điều mình làm không hề vô nghĩa. Như một Tu Tiên Giả thực thụ.

...

Ở bên trong túp lều tranh, Minh Vương Bảo, người mà thôn Tam Viên thường gọi là họ Bá buông ra một tiếng thở dài rồi lại tiếp tục nhắm nghiền đôi mắt lại. Giấc ngủ đêm nay của người từng khiến khắp nơi phải nể phục đêm nay hẳn phải khó khăn lắm.