Nhân Tâm Thiên Ý

Chương 4-1: Đệ Nhất Tu Tiên Giả Hồi 1



Đối diện một Hỏa đang cháy nóng rực như một lò nung di động là Minh Vương Bảo. Kẻ được mệnh danh Đệ Nhất Tu Tiên Giả của Thất Quốc là một gã đàn ông trung niên ăn vận xuề xoà, hôi hám và đặc biệt là chẳng có tí khí thế nào của một huyền thoại thực thụ. Tên tóc đỏ tự hỏi liệu đây có thật sự là mục tiêu mà chưởng môn Quán Tôn Hoá đã đích thân ra lệnh tiêu diệt. Mặc dù chính gã trông như ăn mày đã chém đứt gọn cánh tay của Mộc, em trai sinh đôi của Hoả chỉ với một đường chém nhưng dù nhìn thế nào, tên đệ tử của Ngũ Hành Môn cũng chẳng thể thấy kẻ kia như một mối nguy.

Không hề có tý linh lực nào, tư thế lại quá nhiều sơ hở.

Hoả thấy vậy thì chẳng lý do nào phải quan ngại, nếu mục tiêu là một kẻ yếu đuối thì càng diệt càng nhanh càng tốt. Tên tóc đỏ nghĩ thế ngay lập tức đưa hai bàn tay đang rực cháy về phía trước rồi đập vội vào nhau. Âm thanh ù ù chói tai vừa mới xuất hiện thì một cột lửa từ hư vô chẳng rõ bằng cách nào bùng cháy dữ dội như thể muốn đâm thẳng lên bầu trời xanh tít cao. Lượng nhiệt được tạo ra nóng đến độ những tán lá, cành cây dù xa vài chục thước cũng bắt đầu bén lửa cháy héo úa dù cho vài giây trước chúng còn xanh tươi tốt.

“Sư phụ!”

“Chết đi!”

Mặc cho tiếng kêu la hoảng hốt của Tiếu Dương, Hoả vẫn không dừng lại mà tiếp tục dập thêm một đòn nữa. Lại một cột lửa khác xuất hiện đè lên vị trí hắn vừa tấn công khi nãy. Lần này uy lực của đòn tấn công còn khủng khiếp hơn gấp bội, cánh rừng hai bên vốn đang bén lửa nay cháy lên dữ dội và chẳng mấy chóc, xung quanh bọn họ đều chìm trong biển lửa.

“Ha ha! Không ai có thể sống sót nổi sau hai đòn Hoả Giác Trụ của ta đâu! Đệ Nhất Tu Tiên Giả cũng chỉ là hư danh thôi!”

Hoả cười thật to khi thấy ngọn lửa của mình tạo ra dần tản đi và chẳng thấy thứ gì sót lại. Gã Tu Tiên Giả tóc đỏ luôn tự hào với đòn tấn công tất sát do chính Quán Tôn Hoá đã truyền dạy lại cho hắn-một bí thuật có uy lực khủng khiếp nhất Ngũ Hành Môn. Sở dĩ, hắn giữ được vị trí đệ tử chân truyền đến bây giờ một phần cũng nhờ vào những đòn tấn công có sức công phá khủng khiếp ấy. Cả trong cuộc chiến với Thiên Anh Phái không lâu trước đó, chính thuật pháp kinh khủng này đã tiêu diệt không ít kẻ thù. Kể cả một Tu Tiên Giả hùng mạnh cũng sẽ trọng thương nếu “lĩnh đủ” một Hoả Giác Trụ, trong khi đó Minh Vương Bảo lại bị khoá tu vi thì có bị thiêu rụi thành tro cũng là lẽ thường tình.

Nhưng có một điều Hoả lại quên mất. Kẻ mà hắn đang đối đầu không chỉ là một Tu Tiên Giả mất đi tu vi bình thường.

Mà còn là một người đã sống đến mấy trăm năm.

“Hù.”

“Á!”

Giật mình khi đột nhiên bị thổi vào tai, Hoả hét lên một tiếng thất thanh trước khi quay người lại. Hắn vung tay định tấn công nhưng lại lĩnh ngay một cú đá của Vương Bảo vào giữa ngực.

Uy lực đòn tấn công mạnh đến không tưởng. Toàn bộ cảnh vật đang cháy xung quanh đều tắt lịm ngay khi dư ba tạo ra bởi cú va chạm được tạo ra, cây cối đang cháy dở cũng đều đứt ngã vụn ra. Hoả văng ra phải hơn vài chục thước, đụng đến một tảng đá mới dừng lại nhưng bản thân hắn cũng tạo ra cả một cái lỗ to tướng trên ấy. Nếu là người thường thì hẳn đã phải mất mạng, nhưng gã tóc đỏ là một Tu Tiên Giả thuộc tầm có tiếng, đòn tấn công này tuy rất uy lực nhưng khó mà có thể khiến hắn phải đến mức mang thương tật gì quá nặng nề. Nhưng hắn vẫn thấy đau, và đâm ra nghi ngờ thực lực của đối thủ.

“Ngươi... thế quái nào một kẻ không còn linh lực lại có thể né được chiêu thức của ta?!” Hoả gầm gừ đứng dậy. Hắn chẳng thèm phủi bụi, chỉ bằng một cái gồng mình, dường như những thứ dơ bẩn trên người đều đã tiêu biến sạch trong ngọn lửa. “Lại còn có thể đánh...”

“Có thể đánh ngươi bay?”

Hoả còn chưa kịp dứt hết lời thì trong tích tắc, Vương Bảo chẳng biết bằng cách nào đã xuất hiện ngay trước mặt hắn. Và thêm một cái chớp mắt, gã tóc đỏ đang bốc cháy lại lĩnh thêm một cú đấm vào giữa mặt.

Lần này không chỉ ảnh hưởng những cành gỗ đang cháy, mà cả những cây non tươi tốt xung quanh cú va chạm ấy cũng ngả nghiêng hẳn ra sau, khiến chúng đứt làm đôi, làm ba. Còn với cành, lá đã gãy khi nãy, chúng bị hất văng, va vào nhau rồi vỡ vụn ra khiến khung cảnh xung quanh phất phới đầy bụi, tàn tro và vụn lửa.

Tảng đá phía sau lưng tên đệ tử Ngũ Hành Môn vỡ vụn ra, còn tên ấy bị văng thêm thêm chục trượng nữa trước khi rơi thẳng xuống con suối gần đó. Ngọn lửa mới vừa cháy rực nay tắt lịm, còn Hoả thì nằm dài dưới dòng nước cạn khô bởi nhiệt toả ra từ hắn.

Tiếu Dương ở xa đang nấp sau một gốc cây lớn nhìn ra mà quan sát. Đôi mắt của cậu nhóc mở to lấp lánh, hồi hộp quan sát mọi thứ đang diễn ra mà không quên trầm trồ.

“Sư phụ mạnh quá! Thế mà huynh bảo sư phụ không còn tu vi là sao? Lần này thậm chí còn mạnh hơn hẳn so với lần đánh với con cò hôm qua nữa!”

Hạo Lực đang sát thuốc vào lòng bàn tay đang bị thương bởi mảnh gỗ nghe thế mới nhướng mày lên nhìn về phía Hoả đang nằm văng dưới dòng suối đã bắt đầu chảy trở lại. Việc Vương Bảo khoá tu vi là sự thật, bản thân người đàn ông họ Minh kia giờ chẳng hề có chút linh khí nào trong người, đó cũng là sự thật nốt. Thế mà thứ khiến bản thân Đệ Nhất Tu Tiên Giả có thể đánh một trận ra trò với một kẻ thừa sức giết một trăm người như Hạo Lực lại là thứ khác.

“Là cơ thể.” Hạo Lực cắn mạnh mảnh vải xé từ vai áo đang bó tạm bàn tay mình trước khi lại nói tiếp. “Suốt bao nhiêu năm tu luyện, không chỉ tu vi của sư phụ ta sẽ tăng lên, mà cơ thể được tiếp xúc với linh khí cũng dần trở nên cứng cáp, nhanh nhẹn và mạnh mẽ. Nên dù không còn tu vi, cơ thể của sư phụ cũng vẫn mạnh hơn người người rất nhiều.”

“Thế ạ?!”

Đáp lại vẻ mừng rỡ của Tiếu Dương, Hạo Lực gật đầu.

“Ừ.”

“Vậy sư phụ có thể đánh bại tên lửa quèn kia phải không?”

Cái này thì chưa chắc.

Ánh mắt của Hạo Lực có phần lo lắng khi nghe thấy câu hỏi ấy. Có lẽ Tiếu Dương không để ý thấy, nhưng rõ ràng Minh Vương Bảo cố tìm cách tránh né các đòn đánh của kẻ địch và không hề để chúng đánh trúng. Sư phụ của họ còn luôn tung đòn tấn công một cách rất nhanh gọn, nhằm vào chỗ hiểm để đánh nhưng kẻ địch lại chưa có vẻ gì là đã gục hoàn toàn.

Dù mạnh, nhưng rõ ràng sư phụ đã yếu đi nhiều so với ba năm trước... Với lại...

Mu tay và chân phải của Vương Bảo đã bị bỏng nặng sau hai đòn tấn công.

Điều đó có nghĩa là dù người đàn ông họ Minh có vẻ như đang chiếm ưu thế, nhưng thực chất là y không thể nào thắng được nếu không thể tiêu diệt Hoả nhanh nhất có thể.

Có lẽ cũng vì thế nên chủ nhân của Hoả Long Thần Kiếm chẳng hề chần chừ chờ đợi. Ngay lập tức khi kẻ địch của y vừa mất đi ngọn lửa xung quanh, Vương Bảo liền phóng thẳng đến mà rút thanh vũ khí hùng mạnh của mình và vung đòn thẳng xuống Hỏa đang nằm.

Lần này mặt đất chấn động mạnh đến độ tạo ra cả một vụ động đất nhẹ khiến khắp nơi phải rung chuyển. Hoả hộc máu dù cho hắn đã kịp thời né đi được. Nhưng cả thảy hai mươi bảy xương bàn tay lẫn năm khúc xương bàn tay của Vương Bảo cũng vỡ, nứt sau cú va chạm. Linh lực tích tụ trong da thịt xương cốt của Đệ Nhất Tu Tiên Giả đã được dùng gần đến mức tối đa.

Nhận thấy kẻ địch cũng chẳng phải hạn tầm thường, vị trưởng lão của Thiên Anh Phái mới lùi đi vài bước, từ từ hấp thụ linh khí từ món bảo vật mình đang cầm trên tay. Những phết thương của Vương Bảo dần dần phục hồi trở lại. Còn ở phía bên kia, Hỏa loạng choạng đứng dậy đã lấy lại được phần nào tỉnh táo. Tên tóc đỏ vuốt máu dính trên miệng bằng mu tay, đôi mắt nhòe đỏ của hắn nhìn chằm chằm vào đối thủ, cố gắng tìm hiểu lý do vì sao mình lại bị thương dù đã né được đòn.

Thanh kiếm đó... Nó có vấn đề.

Với một Tu Tiên Giả, việc xác định linh khí tồn tại xung quanh là điều mà ai cũng làm được. Nhưng để nhận thấy được một thứ vốn đang vì một lý do nào đó mà bị che giấu sức mạnh thật sự, thì buộc phải cần đến những người có khả năng giám định và kinh nghiệm cao. Hỏa không phải là một người như vậy, hắn chỉ và luôn là một chiến binh. Nhưng dù có mù hắn cũng biết được món vũ khí mà Minh Vương Bảo đang cầm là một thứ không hề tầm thường.

Còn cách giải quyết nó? Gã tóc đỏ hoàn toàn không hề biết. Những lúc thế này Mộc mới là người sẽ lên kế hoạch, gã chỉ là người sẽ hành động.

Tưởng chừng như chẳng còn cách nào, bỗng Hỏa nhận thấy cánh tay lẫn người em trai mình đã biến mất đi đâu thì mới mỉm cười hiểu ý. Vương Bảo cũng nhận thấy có chuyện bất thường thì quay đầu lại.

Trước mắt trưởng lão Thiên Anh Phái là Triệu Hạo Lực nằm bất động dưới đất. Bên cạnh đó là gã tóc xanh song sinh của Hỏa đang bóp cổ Tiếu Dương ấn vào một gốc cây.

“Đứng yên ở đó.” Cánh tay vốn bị cắt lìa của Mộc giờ hóa thành một thanh gỗ sần sùi nhưng lại nhọn ở phần chóp chĩa thẳng vào trán Tiếu Dương. “Ngươi mà cử động thì ta giết thằng nhãi.”

“Khá lắm Mộc đệ! Giờ chúng ta thắng chắc rồi!”

Trái ngược với mong đợi của Mộc, Minh Vương Bảo chẳng có vẻ gì như là nao núng hay lo lắng. Thậm chí vẻ mặt không mấy nghiêm túc của vị Đệ Nhất Tu Tiên Giả giờ đây trông thật sự khó chịu. Cái liếc mắt của gã đàn ông khiến Mộc rùng mình dù biết rõ bản thân đang nắm thế chủ động.

Hỏa thì có lẽ không thấy điều đó mà liền lao đến tấn công, chỉ để nhận một nhát chém dứt khoát nhắm thẳng đến cổ. Cũng may cho tên tóc đỏ, hắn nhận thấy được sát khí vào đúng lúc mà lách ra. Thay vì mất mạng, Hỏa lại mất đi vành tai trái.

“A!”

Hắn đau đớn hét lên, tay cố vịnh lấy vết thương đang toé máu. Mộc bối rối không ngờ chuyện này lại xảy ra bèn định xuống tay với Tiếu Dương. Nhưng chưa kịp làm gì, một luồng gió lớn bỗng xuất hiện, đập thẳng xuống vị trí của gã tóc lục. Cảm giác như đang bị cả một ngọn núi đè lên khiến xương cốt khắp người cong vòng sắp vỡ, Mộc liền vội vã chạy khỏi đòn tấn công ấy. Hắn đến ngay cạnh hoả đang quằn quại mà chữa thương cho bản thân lẫn người anh song sinh cũng như cố thở sâu không ngờ mình vừa mới thoát chết.

“Ngươi không coi mạng hai thằng nhãi kia ra gì à?!”

Mộc tức giận hét lên. Cả đời hắn chiến đấu với bao nhiêu kẻ và gặp đủ loại người. Cái loại máu lạnh như Minh Vương Bảo không phải là không có nhưng hắn không ngờ là kẻ này lại có thể dứt khoát hành động mà chẳng dửng dưng một chút nào. Những kẻ thế này chính là mối nguy lớn nhất!

Nhưng trái với suy nghĩ của Mộc, Vương Bảo lại đang đỡ Tiếu Dương rồi ném cho một bình thuốc bằng ngọc ra hiệu cho cậu nhóc uống lẫn chữa thương cho Hạo Lực. Những hành động này chẳng giống như không quan tâm cả.

“Tào lao. Ta biết thừa cái chiêu trò của bọn ngươi rồi. Định dùng khổ nhục kế để giết ta xong rồi cũng xuống tay với đệ tử của ta luôn chứ gì? Ta ăn muối nhiều hơn ngươi ăn cơm đấy tên nhãi xanh lá.”