Nhân Tâm Thiên Ý

Chương 4-3: Đệ Nhất Tu Tiên Giả Hồi 3



“Khặc...”

Mặc dù chỉ có mỗi Mộc ra đòn giao chiến với cả hai thầy trò Minh Vương Bảo nhưng cả hai vẫn hoàn toàn ở thế bị động. Hàng loạt những đòn tấn công từ khắp các nơi của gã Tu Tiên Giả tóc lục cứ nhằm thẳng vào Tiếu Dương mà đánh.

“Sư phụ...”

Tiếu Dương sợ hãi nhìn Vương Bảo vốn đã ăn vận rách rưới hôi hám, nay dính đầy trên người đầy gai độc mang thứ mùi ghê tởm. Ấy thế mà Đệ Nhất Tu Tiên Giả vẫn đứng vững, còn Hạo Lực thì hoàn toàn nằm liệt đất cũng phải vài phân đồng hồ, cố gắng hít thở, uống thuốc hồi phục.

Cậu đại phu trường người tựa vào thân cây lớn nhìn về Vương Bảo với ánh mắt lo lắng. Họ Triệu biết sức lực và giới hạn của vị trưởng lão là bao nhiêu. Nên thường nếu có giao tranh, họ luôn cố gắng kết thúc trận đấu càng sớm càng tốt. Giờ cuộc chiến đã kéo dài quá lâu mà chẳng hề phân thắng bại. Dược liệu phục hồi cũng có giới hạn thành ra Hạo Lực đành đưa ra một gợi ý.

“Sư phụ, hãy để con đánh lạc hướng rồi cố định chúng lại. Sau đó người hãy tiêu diệt cả hai bằng một đòn được không?”

Vương Bảo nhướng mày lên khi nghe thấy lời đề nghị kia. Y biết Hạo Lực có thể làm được việc ấy, và thậm chí, chính gã đàn ông trung niên cũng đủ khả năng tiêu diệt hai kẻ kia nếu chúng bị cố định. Đó rõ ràng là một kế hoạch hay, nhưng có một vấn đề.

“Làm thế con chết chắc.”

“Nhưng đó là cách duy nhất-”

“Không. Với lại nếu con tấn công chúng thì đệ tử mới của ta cũng không an toàn. Lo mà bảo vệ Tiếu Dương đi.” Đệ Nhất Tu Tiên Giả trầm giọng lại, ánh mắt của y hướng thẳng đến Mộc đang chuẩn bị. “Hai tên kia cứ để ta.”

Ở phía bên kia, Mộc vỗ tay trầm trồ trước màn đối thoại của đối thủ.

“Cảm động đấy, ước gì sư tổ của ta cũng ngọt ngào được vậy.” Y liếc vết xăm nhưng thực chất là sẹo được tạo ra bởi cái ấn dấu nóng rực trên mặt Hoả mà cười đắng, sờ lên thứ tương tự trên mặt mình bằng cánh tay gỗ. “Có chống thế nào cũng vô ích thôi, mỗi mình ta là đủ giết cả ba thầy trò các ngươi. Nhưng theo như lời sư tổ thì bọn ta chỉ cần giết một mạng và mang xác về, ta cũng là một người nhân hậu nên cho các ngươi một đường sống vậy. Đầu hàng đi, ta sẽ dành chút lòng người cho các ngươi.”

“Ê Mộc! Đệ định tha sống hai tên nhãi kia à?!”

Mặc kệ Hoả quát mắng, nổi lửa đùng đùng. Mộc lại giơ một ngón tay thẳng ra, từ tốn nói tiếp.

“Như lời Hoả huynh của ta nói, ta sẽ tha hai tên nhãi kia. Bù lại chỉ cần ngươi bỏ vũ khí xuống, Vương Minh Bảo. Ta sẵn sàng làm khế ước trên danh dự của Ngũ Hành Môn.”

“Ê! Khế ước danh dự không phải cái muốn là làm đâu đấy thằng ngáo quyền lực này!”

Mộc lại cũng chẳng bận tâm lời anh trai đang nói. Ánh mắt của y vẫn dán dính lên biểu cảm của Vương Minh Bảo.

Bản thân gã đệ tử chân truyền của Ngũ Hành Môn cũng không muốn cuộc chiến này cứ tiếp tục. Bởi lẽ càng đánh y cũng nhận ra nếu hai “gánh nặng” của Vương Bảo mà chết đi, thì hắn cũng sẽ phải đấu một trận thật sự không an toàn cho lắm. Cho dù mọi cơ thể trên người Mộc có thể hồi phục trở lại, nhưng cơ thể xác thịt luôn tốt hơn hẳn, và hắn cũng chẳng có lý do gì phải liều mạng trong khi bản thân có nước đi an toàn hơn.

Là đánh lén. Nhằm ngay lúc kẻ địch không chú ý mà ra đòn giết gọn trước khi ấn định cam kết.

Mộc thật sự không có ý định để bất kỳ ai sống sót rời khỏi đây. Thành ra dù Hỏa không hiểu ý mà nổi giận cũng chẳng hề gì, nếu y đánh lừa được cả anh trai của mình thì chẳng khó gì đánh lừa được kẻ địch.

“...”

Ở phía Minh Vương Bảo, người đàn ông thương tích đầy mình vịn tay lên thanh bảo kiếm đang ghim xuống đất, lườm lườm nhìn về kẻ địch. Chính y cũng biết là nếu kéo dài mình cũng chẳng thể nào thắng được khi bản thân không hề còn bất kì chiêu gì để dùng mà chẳng tiêu tốn linh lực. Mộc lại trông chẳng có vẻ gì đang mất sức từ trước đến nay những đối thủ trước đó của Vương Bảo hiếm có ai mà dai sức thế.

Đào tạo được ra một tên thế này... Tên nhãi họ Quán đó cũng không tệ.

Giờ lại suy nghĩ về lời đề nghị kia, Vương Bảo cũng có sẵn câu trả lời trong đầu. Là không. Đệ Nhất Tu Tiên Giả sống hơn nhiều trăm năm cũng biết cái giới Tu Tiên Giả hết chín phần là những kẻ gian xảo mưu mô xảo trá. Tin lời những kẻ thế này chỉ có khiến bản thân vừa mất mạng vừa thành một kẻ ngu ngốc bị người đời chê cười.

“Ta nghe bảo Ngũ Hành Môn đều là những kẻ máu lạnh giết người không gớm tay. Thế mà lại có một kẻ trượng nghĩa thế đấy. Ngươi không định lừa ta chứ?”

Nhưng vị trưởng lão không vội trả lời mà bắt đầu câu giờ. Vương Bảo muốn nắm cơ hội này để Hạo Lực và chính bản thân y có thể hồi phục được phần nào trước khi lại tiếp tục giao chiến.

“Như đã nói, ta sẽ dùng khế ước.” Mộc nhún vai. Xong, sau một cái búng tay, một tờ giấy màu vàng nhỏ hiện ra ngay trước mặt hắn. “Khế ước luôn là thề độc. Nếu làm trái lời sẽ bị trời đánh mà muôn kiếp không thể đầu thai, hẳn ngươi cũng biết.”

“Ừ ta biết.” Vương Bảo gật đầu đáp với một cái nhếch miệng. “Và quả thật yêu cầu của ngươi đúng là không tệ. Dù tính qua tính lại vẫn là đòi cái mạng của ta.”

“Một cái giá phải chăng. Dù giờ yêu cầu ngươi chết cũng hơi khó nên cứ thong thả mà suy nghĩ.” Mộc thản nhiên đáp với cánh tay gỗ xoè thẳng ra. “Nhưng ta chỉ cho mười lăm phân giờ (cỡ năm phút) thôi đấy. Suy nghĩ cho kĩ vào.”

Thế là còn nhiêu đó thời gian... Cũng tạm đủ.

Vương Bảo gật đầu rồi nhìn sang Hạo Lực vẫn đang nằm một góc. Thấy cậu đệ tử có vẻ hiểu ý, vị trưởng lão bèn hít thở đều. Vậy là còn hơn bốn phút, số mạng của y lại được đặt lên bàn cân. Suốt nhiều trăm năm qua cũng không ít lần tình huống này đã xảy ra nên người mang danh mạnh nhất Thất Quốc cũng không còn thấy lạ nữa. Nên bây giờ y vẫn bình tĩnh mà chuẩn bị cho cuộc chiến của mình.

Trưởng lão Thiên Anh Phái không sợ chết. Y thậm chí cũng chẳng có ý định chết ở đây mặc dù có vẻ như đang muốn kẻ địch nghĩ vậy. Vậy nên vài phút ngắn ngủi ấy rất là quan trọng, nhất định bản thân Vương Bảo và Hạo Lực phải tận dụng hết mức có thể.

Nhưng họ lại quên mất là còn một người.

“Suy nghĩ kĩ cái đầu xanh cỏ nhà ngươi ấy! Nghĩ gì mà kêu sư phụ ta đi chết đi hả tên người không ra người cây không ra cây kia?!” Tiếu Dương vốn núp trong bụi rậm nổi giận đùng đùng bước ra, giơ cây đoản đao bé tẹo về Mộc mà lớn giọng trước sự ngỡ ngàng của bốn Tu Tiên Giả xung quanh. “Nói cho cái tên não nuôi gỗ nhà ngươi biết! Đệ Nhất Tu Tiên Giả Minh Vương Bảo không bao giờ đầu hàng! Nếu đầu hàng thì Sư phụ đã bị biết bao con đại yêu quái, yêu ma, quỷ sứ gì làm thịt từ lâu rồi chứ không cần đến cái hạng hèn hạ nhà ngươi nhá! Sư phụ ta sẽ đấm bay tổ tiên nhà ngươi xuống Cửu Tuyền cho khỏi tu luyện gì luôn chứ mà đem bọn ta ra làm con tin thế hả hả hả?!”

“Thôi thôi thôi đủ rồi! Ngươi im cái miệng lại giúp ta cái thằng nhãi này!”

Hạo Lực dù thân trọng thương vẫn phải cố gượng người dậy mà bụm mỏ Tiếu Dương, cản thằng nhóc lại trước khi nó chạy đến đánh tay đôi với Mộc. Vương Bảo thì ôm mặt cười ha hả như điên như dại.

“Há há há! Tiếu Dương ngươi đúng là cực phẩm đấy! Không hổ danh là đệ tử của ta! Ha há há! Lại còn dám chửi tới bến luôn!”

Phải đến tầm một lúc, đúng cái khi mà không chỉ Hoả mà đến Mộc cũng mất hết kiên nhẫn, người đàn ông trung niên xuề xoà mới nhịn cười. Y chẳng cần đợi Mộc hỏi lại, cũng như chẳng cần đợi đến hết hạn mà gã Tu Tiên Giả địch thủ đã đặt ra từ trước.

“Như ngươi nghe đấy đầu gỗ, đệ tử của ta đã xác nhận điều ta muốn nói rồi. Ta không chịu chết ở đây đâu. Ta nhất định phải sống tiếp nên đừng hòng ta chấp nhận đầu hàng.”

Vương Bảo không ngờ rằng mình sẽ lại đến cái nước giả vờ mà nhận lấy chút bố thí thời gian của kẻ địch thế này. Dù gì thân y cũng mang danh Đệ Nhất, lại là người đã đánh bại biết bao yêu ma quỷ quái, chinh phục biết bao Cõi, khiến bao kẻ phải quỳ gối trước mình. Giờ nay phải hèn nhát đến mức phải thế này sao? Không, Vương Bảo chẳng cần.

Tên Tu Tiên Giả có vết sẹo bên má trái khục cười. Gã đã đoán Vương Bảo sẽ không đồng ý và tận dụng thời gian mà phục hồi. Thế mà giờ kẻ địch lại đủ ngu ngốc để bỏ qua món quà cuối cùng này.

“Đáng tiếc. Thế thì ngươi chết đi!”

Mộc giơ bàn tay bằng gỗ của mình rồi hô to, từ dưới lòng đất trồi lên vô số dây leo to dầy chẳng kém gì một cái thân cây đứng tuổi. Chúng quấn lấy khắp tay, chân, cố định cả cổ của Vương Bảo lẫn Hạo Lực. Do đòn tấn công quá bất ngờ, cả hai Tu Tiên Giả của Thiên Anh Phái hoàn toàn bị bắt gọn.

“Cái gì...”

Hạo Lực đang bất ngờ chưa kịp dứt lời, Mộc đã nắm chặt bàn tay lại, những sợi dây leo như một con trăn khổng lồ bắt đầu siết lại. Tay chân cậu đại phu vốn thuộc về một Tu Tiên Giả sức hơn người nhưng vẫn hoàn toàn bất lực. Cả cơ thể Hạo Lực bị ép chặt gần như sắp vỡ vụn thì chỉ với một nhát chém của Hỏa Long Thần Kiếm, toàn bộ dây leo đều bị đứt sạch.

“Hả?! Tên Vương Bảo vẫn còn bị trói cơ mà?!”

Không cần Mộc cảm thán, Hoả đã la toáng lên. Hai tên in chữ trên mặt nhận ra thứ đang bị trói thế chỗ cho Vương Bảo thực chất chỉ là hình nộm bằng giấy vàng đang dần rã ra theo gió thì đã quá muộn. Một tia sấm từ trên trời đánh thẳng xuống chỗ của Mộc khiến hắn tê liệt trước khi lĩnh một nhát chém bởi Trưởng lão Thiên Anh Phái.

“A!”

“Mộc đệ!”

Gã Tu Tiên Giả tóc đỏ định đến cản nhưng đã quá muộn, nửa thân Mộc bị cắt lìa ra ngay trước mặt hắn. Máu của kẻ tóc lục nhuộm đầy lên người Hoả đang bốc cháy. Cái mùi kim loại bị khét khiến hắn điên cuồng mà rống to đến độ không đâu ở Tề Quốc này không nghe được.

“Khốn khiếp! Tên chó chết nhà ngươi phải trả giá!”

Ngọn lửa phát ra từ tên Tu Tiên Giả duy nhất còn sống của Ngũ Hành Môn như muốn nuốt trọn cả khu rừng. Vậy mà ba thầy trò Thiên Anh Phái lại chẳng hề gì. Ngọn lửa kinh hoàng của Hoả cháy gần đến họ thì ngay lập tức bị hút vào Hoả Long Thần Kiếm. Lửa càng mạnh, thanh kiếm ấy hấp thụ càng nhiều, hào quang màu vàng xung quanh dần dần chuyển hóa thành màu cam, đỏ.

Đến khi tiếng rống của Hoả tắt đi, hắn bình tỉnh trở lại thì dường như toàn bộ đòn tấn công của hắn đã bị Vương Bảo lấy sạch.

Hình ảnh cuối cùng mà gã Tu Tiên Giả tóc đỏ nhìn thấy là Vương Bảo đang lao đến hắn, thanh kiếm màu đỏ rực vung thẳng tới và lần này chính hắn bị thiêu trụi dưới ngọn lửa của Hoả Giác Trụ.

Gã không kêu la. Cơ thể của Hoả hoá thành tro mà tan biến vào hư vô ngay sau khi dính đòn. Một kẻ dùng ngọn lửa để chiến đấu lại bị thiêu cháy chết.