Nhân Tâm Thiên Ý

Chương 5-1: Kẻ Lạc Loài Hồi 1



Tiếu Dương thân cao tám thước, tuy không đến mức lực lưỡng nhưng vẫn thuộc dạng có cơ có thịt. Thanh niên ấy lại mặc trên người bộ áo vải hảo hạng màu trắng tinh khôi, giắt bên hông là một thanh kiếm có phần chui được chạm khắc một cái đầu hổ bằng bạc trông cực kì tinh xảo. Thoáng qua, ai cũng nhận ra rằng đây là một người trong giới tu hành.

Nhưng chàng thanh niên khôi ngô tuấn tú vừa tròn mười sáu tuổi ấy giờ đang nằm sải lai dưới mặt đất, giữa một khu rừng rậm hoang sơ nằm phía nam của Tề Quốc.

“Hơ… đồ ăn…”

Đúng vậy, cậu ta, con trai trưởng của nhà họ Bạch, người vừa đại náo cuộc thi tuyển đệ tử của Thiết Sơn Phái giờ lại sắp chết đói ở một cái chốn khỉ ho cò gáy như thế này.

“Không được!” Bỗng Tiếu Dương bật thẳng dậy, bàn tay in hằn chữ Thiện nắm chặt lại rồi hùng hồn tuyên bố. “Ta phải đến Tần Quốc để gặp lại sư phụ! Ta không thể chết ở đây được! Làm gì có Tu Tiên Giả nào lại chết đói được! Đi săn thôi!”

Do cơ thể đang cạn kiệt sức lực, cậu thiếu gia họ Bạch thậm chí còn bắt không kịp nổi một con thỏ, đánh còn không lại một con sói quèn. Bí bách quá, cậu ta đành hái dâu dại mà bỏ bụng. Mỗi tội là dâu dại kia lại có độc nên cậu ta mới nằm bất động ở đây.

Chết tiệt… không lẽ mình lại chết thật?

Tiếu Dương nằm úp mặt xuống đất rồi nhớ lại chỉ mới mười ngày trước, mình còn hùng hồn rời khỏi thôn Tam Viên để lên đường đến Tần Quốc, với hi vọng là sẽ được gặp lại Vương Minh Bảo cũng như Triệu Hạo Lực. Vào tám năm trước, sau cuộc đụng độ với hai tên đệ tử Ngũ Hành Môn thì hai người đó đã bỏ Tiếu Dương lại và dặn dò là khi nào đủ mạnh hẳn đi tìm họ ở Tần Quốc. Thế mà giờ cậu ta vừa lên đường đã nằm phơi thây ở nơi này chờ chết, mỉa mai ghê!

Nhưng may cho Tiếu Dương, giữa một chốn vắng vẻ bao năm không người đi lại bỗng xuất hiện một bóng… người?

Cái… Cái quái gì to vậy?!

Rõ ràng là một con người-nếu chỉ dựa trên hình dạng, nhưng trước mặt Tiếu Dương là một cái bóng to lớn đến mức đáng ngờ. Nếu so sánh thì kẻ này phải cao gấp đôi cậu thanh niên, bề ngang phải gấp ba bốn lần.

Một người khổng lồ?!

Vì đang trúng độc tê liệt nên cậu thanh niên chẳng thể cử động hay la hét gì cả, chỉ có thể nằm im nhìn sinh vật khổng lồ ấy dần dần bước tới bên mình.

“Ủa? Vị huynh đài làm cái gì nằm ở dưới đó thế?”

Cái bóng khổng lồ hỏi. Bởi ánh mặt trời nên Tiếu Dương chẳng thể nhìn rõ gương mặt kẻ kia nhưng chẳng khó để cậu thanh niên nhận ra cái thứ to lớn khác đang nằm trên đôi vai khổng lồ.

Một con ma gấu?!

Con quái vật trông giống gấu nhưng to gấp đôi một con bình thường và chuẩn bị hoá tinh. Chúng mạnh kinh khủng đến mức người thường mà nghe thấy tên đã phải sợi hãi cụp đuôi mà chạy.

Hắn đánh bại một con ma gấu à?

“Bộ đồ này,” kẻ khổng lồ bỗng như nhận ra gì đó mà chuyển đổi sang giọng niềm nở hẳn. Tuy không thấy được, Tiếu Dương vẫn có thể đoán người kia đang cười rất tươi. “A há! Huynh cũng là một Tu Tiên Giả phải không?!”

Lúc này, độc tính đã dần nhạt đi, Tiếu Dương đã miễn cưỡng nói được. Nhưng cậu ta lại dùng toàn bộ sức bình sinh để nghiêng đầu mà hỏi một câu trọc lóc.

“Cũng?”



“Thịt ma gấu ngon dữ!”

“Cứ tự nhiên mà ăn đi nhé! Gì chứ thịt ma gấu trong rừng này ngon khỏi chê đấy!”

Tiếu Dương lúc này đã được gã khổng lồ ấy đưa về, cho uống thuốc giải độc và chuẩn bị cho một bữa no say. Người này bảo rằng người đời hay gọi hắn là A Mãnh. Được gọi thế bởi lẽ vì A Mãnh thật sự rất cao to và mạnh mẽ, điểm này Tiếu Dương cũng thấy đồng tình.

Lúc này, họ đang ở trong một ngôi lều tuy khá lụp xụp nhưng lại không hề nhỏ vì thân hình cao to hơn người của A Mãnh. Về Tiếu Dương, phải đợi sau khi có đồ ăn nước uống vào, mắt cậu ta mới nhìn rõ hơn về người vừa cứu mình.

Dù thật ra chỉ cao hơn mười phân nhưng rõ ràng cũng cao to thật sự.

Cộng với nước da hơi ngăm, và mớ cơ bắp đồ sộ có mặt trên cả thân hình, Tiếu Dương thật sự ấn tượng về vẻ ngoài của A Mãnh. Chỉ có điều gương mặt nhìn như một ông bác tầm ba mươi kia cứ cười cười vui vẻ làm họ Bạch cũng thấy hơi kì quái.

“Mờ…” Cậu thanh niên họ Bạch miệng đầy đồ ăn mà miệng vẫn tiếp tục hỏi về người vừa cứu mình. “Seo ngưi lẹ có tên ngừi đờ đẹt vại? Còn tên cúng cơm thì seo?”

“À vụ đó thì kể cũng dài dòng.” A Mãnh ngước mặt nhìn lên trần nhà mà gãi đầu. “Thật ra tại hạ mồ côi từ nhỏ và được nuôi dạy trong Mạc Giả Cốc. Đến cả bản thân tại hạ cũng chẳng biết tên mình là gì nên các đệ tử Mạc Giả Cốc cứ gọi là A Mãnh luôn, vậy đấy!”

Tiếu Dương nghe xong vừa gật đầu nuốt sạch đồ ăn. Đôi mắt toát ra chút thương cảm bỗng cau lại khi nghĩ lại toàn bộ.

“Ra vậy… Mà tính ra thì cũng có dài dòng lắm đâu?”

“Thế là dài rồi. Chứ các đệ tử của Mạc Giả Cốc luôn bảo tại hạ muốn nói gì với họ thì chỉ nên nói trong vài ba từ đấy Bạch huynh. Nếu tại hạ nói nhiều quá họ sẽ đánh cho đấy.”

“Vậy ra Mạc Giả Cốc là một nơi kiệm lời à? Nghe cũng thú vị nhỉ…?”

Còn Tiếu Dương thì lại là một kẻ lắm mồm. Nên khi nghĩ đến việc phải ít nói lại khi gặp những người thuộc môn phái này, cậu trai đến từ thôn Tam Viên phải rùng mình e sợ. Nhưng cũng không nghĩ mình sẽ ở lại đây lâu nên cậu ta lại thả lỏng người trước khi lại tiếp tục càu nhàu.

“Mà đừng có gọi ta là “huynh” nữa, thật ra ta mới mười sáu tuổi thôi. Khéo phải gọi ngươi là lão bá hay gì đấy không chừng ấy.”

“Mười sáu?”

A Mãnh-người đàn ông cao to, già dặn chẳng khác nào một ông chú ngoài ba mươi nếu là người thường. Nếu cũng là một tu tiên giả thì hẳn cũng tầm cái tuổi ba số hoặc ít nhất phải bảy tám mươi gì đó. Nên việc một người như thế khách sáo với mình thì Tiếu Dương cũng thấy ngại.

“À thế trùng hợp quá, tại hạ cũng mười sáu.”

“Khặc!” Tiếu Dương sặc nước bọt. “Thế quái nào?! Nhìn ngươi phải như một ông bác vài ba chục tuổi rồi ấy chứ! Mười sáu con mắt ta ấy!”

Bị chỉ thẳng mặt thế mà A Mãnh vẫn gãi gáy mà cười hì hì, rõ ràng là một cái hành động không giống một người lớn tuổi.

“Có lẽ vì do tóc của tại hạ che mặt nên nhìn quá tuổi.” A Mãnh nhẹ nhàng vén mái tóc vốn bù xù che đi nửa mặt lên. “Thế này có trẻ hơn không?”

“Có khác gì đâu cha nội?!”

“Trông già thật à?!”

“Bộ không ai nói với ngươi cái điều đó hả?!”

Trong lúc cả hai đang tranh cãi về tuổi và gương mặt của A Mãnh, bỗng cánh cửa chính vốn làm bằng tre vốn mỏng manh bị đá văng ra. Tiếu Dương né không kịp nên bị cả cánh cửa ấy đập vào đầu khiến cậu thanh niên ngã lăn ra đất.

“Thằng điên nào vậy?!”

Tiếu Dương bật dậy ngay lập tức, tay định rút kiếm thì A Mãnh bỗng chụp vội lại. Cậu thanh niên đã định giật ra nhưng khi thấy vẻ mặt sợ hãi của người chủ nhà, Tiếu Dương mới phải im lặng.

[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!]

"Phiền bỏ mẹ"

[Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.]