Nhân Tâm Thiên Ý

Chương 6-2: Thử Thách Của A Mãnh Hồi 2



“Nhìn cùi bắp vậy?” Nhìn con quái vật kia đáng sợ vậy mà Tiếu Dương lại nhận xét vậy một cách tỉnh bơ. “Có thế nào thì cũng chẳng khác gì một con heo biết đi bằng hai chân cả. Không biết ăn thịt nó có thơm như thịt heo không nhỉ? Khéo lại thơm ngon hơn ấy.”

“Mới ăn sáng xong mà huynh lại đói bụng rồi à?”

Nhìn Tiếu Dương chảy nước dãi mà A Mãnh phải thấy cạn lời hộ. Nhưng quay về vấn đề chính, đúng như cậu đệ tử Thiên Anh Phái nói, con Thỉ Tinh ở giữa khu đất bùn đầm lầy kia chẳng có vẻ gì là quá đáng sợ. Nó cao to, đúng. Nó nhìn có vẻ hung dữ, cũng đúng luôn. Thế mà nếu phải đánh, A Mãnh tin rằng mình sẽ thắng vì bản thân cậu da ngăm đã từng đấu với nhiều thứ đáng sợ hơn nhiều lần.

Nên A Mãnh chẳng chần chừ hay lên kế hoạch gì. Cậu ta cứ thế mà bước ra từ bụi rậm, tay không một tất sắt hay trang bị nào. Tất cả những gì mà Hồ tộc có trên người là chiếc áo da rách nát, chiếc quần vải chỉ che được đến đầu gối trông chẳng khác gì một kẻ ăn mày. Thế nên Tiếu Dương lại bắt đầu nín thở mà quan sát một cách chăm chú.

Đây là lần đầu mình được xem A Mãnh thật sự chiến đấu.

Đó cũng là một trong những lý do mà Tiếu Dương quyết định ở lại. Sức mạnh thật sự của Hồ tộc là thứ mà cậu ta thật sự thấy tò mò. Dù đúng rằng đã thấy A Mãnh có sức lao động hơn người, sức chịu đựng vượt xa người dân Thất Quốc và khả năng hồi phục đáng gờm. Thế nhưng, một trận chiến thật thụ mới là tiêu chuẩn chính để đánh giá năng lực của một người.

Không biết hắn sẽ đánh thế nào đây? Thậm chí còn chẳng mang vũ khí.

Người thường hẳn sẽ thấy đó làm lạ mà sẽ quan sát nhất cử nhất động của A Mãnh để đánh giá. Thỉ Tinh thì khác, nó vừa thấy A Mãnh thì đã liền lao đến cùng cây chùy gai khổng lồ của mình cùng một tiếng rống to đến rợn người.

Nhanh thật!

Tiếu Dương cũng phải bất ngờ trước tốc độ của Thỉ Tinh mà trừng mắt nhìn cây chuỳ khổng lồ vừa đập xuống mặt đất-ngay vị trí mà A Mãnh vừa đứng. Anh chàng da ngăm ấy liệu còn sống? Tiếu Dương đã tự hỏi kèm theo một giọt mồ hôi nhưng may mắn thay, khi làn khói bụi dần tan đi thì câu trả lời đã rõ.

“Gaaa!”

A Mãnh còn sống, thậm chí còn chẳng hề né đón đánh ấy mà đưa hai tay bắt chéo lại mà đỡ. Thật khó mà tin được chỉ bằng tư thế ấy mà lại có thể chặn đứng một vật to lớn gấp mấy chục lần được. Nhìn từ gốc độ của Tiếu Dương thì chẳng khác nào một con kiến đang chặn đầu một con khúc gỗ cổ thụ cả. Nhưng A Mãnh lại có thể, cậu da ngăm dùng chân dẫm xuống mặt đất mà tạo ra lực đẩy, truyền lên dọc cơ thể đến đôi tay mà hất cây chùy gai khổng lồ đi. Lực ấy mạnh đến mức khiến cả cơ thể đồ sộ của Thỉ Tinh phải lùi đến chục bước mới có thể lấy lại được tư thế. Đất bùn xung quanh rung chuyển bắn tung toé lên làm mùi hôi hám của khu đầm lầy ngày càng khó chịu.

Thỉ Tinh có vẻ choáng mà lắc đầu vài cái. Khi tỉnh táo hơn, nó lại thấy A Mãnh đang bay tới trước mặt mà tung đấm. Đòn tấn công ấy khiến cho gương mặt to tròn hình lợn phải bị méo mó đến mức khó nhận ra ban đầu nó như thế nào. Vài cái răng khổng lồ cũng bị đánh văng tứ tung kèm với cái mùi máu lẫn nước miếng hôi thối đến mức khiến Tiếu Dương muốn nôn oẹ.

Vừa tiếp đất sau đòn tấn công thẳng mặt, A Mãnh lại chạy thẳng đến con heo khổng lồ. Cậu ta đấm vào chân Thỉ Tinh một đòn đủ mạnh để Tiếu Dương còn nghe một tiếng rắc gãy xương rõ ràng. Con quái vật rống lên đau đớn, nó cầm cây chùy của mình mà đập liên hồi xuống A Mãnh khi hai chân đã ngã quỵ.

Dù cách rất xa so với chỗ giao chiến, bùn đất từ nơi ấy vẫn văng đến tận Tiếu Dương và cậu ta phải lấy tay che mặt lại. Đáng lẽ cậu thiếu gia họ Bạch phải núp đi nhưng cậu ta lại không muốn bỏ sót bất kì chi tiết nào trong cuộc chiến này. Hoặc chí ít, nếu A Mãnh thật sự đang gặp nguy, Tiếu dương nhất định sẽ can thiệp.

“Ồ?”

Cũng không ngoài mong đợi, cây chùy khổng lồ của con yêu quái bỗng bị chộp lại bằng hai tay của A Mãnh. Từng khúc thịt khổng lồ ở hai tay người thanh niên Hồ tộc phồng lớn lên như muốn nổ tung. Tiếu Dương không rõ bao nhiêu sức lực A Mãnh đang dùng để ghì cây chùy kia lại bằng hai tay, nhưng khi thấy cậu da ngăm di chuyển cánh tay phải ra khỏi món vũ khí của Thỉ Tinh, cậu thiếu gia không khỏi rùng mình.

“Hắn chỉ dùng một tay để chặn?!”

Chưa khỏi bất ngờ, bàn tay phải còn lại của A Mãnh thu lại thành một cú đấm và vung vào cây chuỳ khổng lồ. m vang chua chát của món kim loại khổng lồ bị vỡ vụng khiến Tiếu Dương há hốc cả miệng.

Không thề ngờ được một Hồ tộc chẳng hề có nổi một chút linh khí lại có thể hùng mạnh đến thế. Nếu A Mãnh mà được tu luyện đàng hoàng thì còn đến mức nào đây?

Tiếu Dương mỉm cười thầm nghĩ thế trong lòng.

“Geeeeeeeeeeeeeeeee!”

Cứ nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc thì con lợn khổng lồ lại rống lên một thứ âm thanh rợn người. Đôi mắt đen thui y như màu bùn bỗng hóa đỏ, hai chiếc răng nanh vốn bị đánh rụng khi nãy lại chẳng biết bằng cách nào mà mọc ra trở lại. Nhanh như cắt, bàn tay khổng lồ của Thỉ Tinh đập thẳng xuống A Mãnh còn đang thở gấp sau đòn công phá đã lấy đi gần hết sức lực.

“A Mãnh!” Tiếu Dương la lên.

Lần này A Mãnh cũng chẳng còn đủ nhanh nhẹn mà đỡ được. Bàn tay khổng lồ ấy đập hẳn xuống đầu cậu Hồ tộc như đang vả một con ruồi.

“Gaaah!”

A Mãnh ngã quỵ xuống sau đòn tấn công ấy. Cơ thể cậu ta đau điếng. Phải ít nhất hơn chục khúc xương đã bị gãy. Cơ bắp lại đau nhức điên cuồng, nếu chúng mà có miệng, hẳn phải gào thét chẳng kém gì con yêu quái khổng lồ đang đứng bên cạnh.

Cậu thanh niên cao to vẫn chưa bỏ cuộc. Chỉ mới một đòn mà đã gục? Như thế thật không giống A Mãnh chút nào nên cậu ta vẫn cố gượng dậy-bất chấp việc đòn tấn công ban nãy thừa sức khiến người thường chết hơn cả chục lần.

Thế nhưng khi vừa đứng dậy, A Mãnh lại bị vả thêm một cái vào giữa hông, hất văng cơ thể đầy thương tích ấy đến hẳn đến chỗ Tiếu Dương đang nấp.

Cậu thiếu gia họ Bạch ngay lập tức chuẩn bị đỡ anh bạn ở cùng nhà suốt ba tháng qua tuy nhiên, A Mãnh đã lấy lại được bình tĩnh vào ngay giây chót. Cậu ta đã cố gắng tiếp đất bằng hai chân để giảm thiểu thương tổn nhưng uy lực của đòn đánh ban nãy quá lớn, khiến người thanh niên Hồ tộc phải trượt một đoạn dài mà lún nửa người xuống đất bùn.

“A Mãnh!”

“Tại hạ không sao.” Người thanh niên bằng tuổi Tiếu Dương bình tĩnh đáp dù cho khắp người bầm dập hết cả, máu lại chảy không ngừng từ đầu xuống trán, che cả nửa khuôn mặt trong máu. “Xin Bạch huynh đệ đừng can thiệp vào.”

“...”

Tiếu Dương chau mày nuốt nước bọt trước ánh mắt quyết tâm của A Mãnh. Mặc dù những vết thương của Hồ tộc sẽ được lành lại một cách nhanh chóng nhưng không khó để nhận ra rằng tốc độ hồi phục của A Mãnh chậm hơn nhiều so với tốc độ bị thương. Thế mà cậu ta lại chẳng chần chừ mà leo mình khỏi đống bùn lầy hôi hám, chuẩn bị tư thế tiếp tục chiến đấu.

“Ngươi nghĩ mình có thể đánh bại được thứ đó không?”

Nếu là Tiếu Dương, cậu ta sẽ tự tin mình có thể. Nhưng còn A Mãnh thì sao? Tiếu Dương vẫn cứ tin rằng gã to con này cũng sẽ làm được. Chẳng biết vì sao mà vị thiếu gia lại tin tưởng thế. Có lẽ A Mãnh là Hồ tộc?

“Được chứ Bạch huynh đệ. Phải thắng nó thì tại hạ mới thành đệ tử nội môn mà.”

Nhìn thấy nụ cười tít mắt đầy cương quyết của A Mãnh, Tiếu Dương cũng gật đầu mà ném cho một viên đan dược hồi phục đắt tiền nhất mình có.

“Vậy ta tin ngươi.”

A Mãnh chộp lấy viên đan dược được ném đến. Cậu ta đã chần chừ liệu có nên uống không, rồi cũng vội vàng nuốt lấy viên thuốc ấy cùng một cái gật đầu.

“Đa tạ Bạch huynh đệ.”

Cả hai người họ đều không hề còn một chút nghi ngờ nào về kết quả trận chiến này. Tiếu Dương hoàn toàn tin tưởng vào A Mãnh, vào cái quyết tâm của cậu ta. Còn với A Mãnh, đây là chướng ngại cuối cùng để bản thân có thể đạt được điều mình muốn.

Nên A Mãnh nhất định không thua, cậu ta không thể thua!

Dù có bị đánh đến bầm dập, xương cốt vỡ vụn thì cậu thanh niên cao to vẫn không hề lùi bước. Cứ mỗi một đòn đánh đủ làm vỡ cả một quả đồi bị đánh vào mình, A Mãnh lại càng đấm mạnh hơn vào con quái vật.

Trận chiến kéo dài từ tận trời sáng đến xế chiều thì mới dần được ngã ngũ. Đứng trên cái thân xác khổng lồ của Thỉ Tinh đã nằm bất động, A Mãnh người đầy thương tích, quần áo tả tơi cố gắng thở từng nhịp nặng nề. Thế mà A Mãnh lại mỉm cười, rồi cười ha hả trông thật vui sướng.

Đến nỗi nước mắt của cậu trai trào ra trong vô thức.

Ánh đỏ hoàng hôn chiếu rọi vào gương mặt đầy niềm vui ấy trông thật xúc động. Và cũng như cái ánh nắng mặt trời dần tắt đi, giọng cười của A Mãnh cũng nhạt dần, nhạt dần cho đến khi tắt hẳn. Đôi chân vững chắc đã giúp cơ thể đứng thẳng suốt trận đấu đã đến giới hạn mà ngã quỵ. Cặp mắt của A Mãnh cũng nhắm hẳn lại.

A Mãnh ngã gục.

Nhưng Tiếu Dương đã xuất hiện ngay đúng lúc mà cậu ấy sẽ nằm gục xuống trên cái xác của con yêu quái khổng lồ. Tiếu Dương cũng cười, một nụ cười nhẹ nhàng hơn chứa sự tự hào.

“Kẻ chiến thắng thì phải luôn đứng thẳng.”

A Mãnh đã bất tỉnh hẳn. Khó có thể biết được cậu ta có còn nghe được những gì Tiếu Dương đang nói hay không nhưng cậu thiếu gia vẫn cứ chúc mừng.

“Ngươi đã thắng rồi A Mãnh.”

Gương mặt của cậu Hồ tộc vẫn giữ nguyên niềm hân hoan ấy dù có bất tỉnh. Họ bây giờ sẽ về nhà nghỉ ngơi trước khi đi báo cáo chiến tích. Nhưng chưa kịp đi quá mười bước khỏi xác con yêu quái, từ bầu trời đã xuất hiện một người đàn ông cưỡi phi kiếm. Gã tiếp đất thẳng xuống ngay trước mặt của cả hai.

Lại là hắn!

Tiếu Dương lườm Trương trưởng lão Mạc Giả Cốc nhưng có vẻ gã chẳng hề để ý gì đến cậu. Người đàn ông râu kẽm cứ thế mà bước đến bên cạnh xác con Thỉ Tinh. Đôi mắt lạnh lẽo không mấy cảm xúc nhướng lên một đoạn khi thấy cái vẻ tả tơi của con yêu quái.

“L… là… Trương sư… à không Trương… trưởng lão.”

Chẳng biết bằng sức lực phi thường nào, A Mãnh đã tỉnh dậy mà tự mình đứng thẳng mặc cho Tiếu Dương đã cản lại. Người thanh niên lực lưỡng bước đi một cách khó khăn nhưng vội vã đến ngay cạnh Uy Liêm, quỳ mọp xuống dù đang ở trong một cái đầm lầy.

“Trương trưởng lão… con đã đánh bại Thỉ Tinh như ý của người.”

“Ta thấy rồi.”

Họ Trương chẳng có vẻ gì là bất ngờ hay tỏ ý hài lòng. Điều đó làm Tiếu Dương thấy hơi bất an. Và cũng đúng y như cái cách mà vị thiếu gia họ Bạch đã lo lắng, Uy Liêm ngay lập tức đạp chân lên đầu A Mãnh, tay rút thanh đoản đao ra vừa chém vừa chửi.

“Ta dặn nhà ngươi bắt nó mà lại giết luôn thế hả thằng đầu đất! Mày bị ngu à?! Giết luôn thì ta lấy cái gì để chiết xuất linh khí của nó đồ con bò! Mày có biết một con Thỉ Tinh sắp hoá hình muốn tìm thấy thì khó khăn lắm không hả?!”

Dù cho bị chửi rủa thế, A Mãnh vẫn nằm yên mà chịu đựng, miệng không dừng xin lỗi kêu tha. Thế mà càng kêu, Uy Liêm càng chém mạnh tay hơn. Cho đến khi A Mãnh im hẳn vì lại bất tỉnh, gã râu kẽm mới chịu dừng tay. Gương mặt của họ Trương lộ rõ vẻ thỏa mãn đầy kinh tởm.

“Mày đáng lẽ phải mang tội chết. Nhưng vì ta là người nhân hậu nên chỉ gia hạn thời gian ở ngoại môn thêm mười năm thôi.” Họ Trương vừa nói vừa chà đạp lên đầu A Mãnh. “Cố mà đừng làm ta thất vọng, thằng chó Hồ tộc.”

Cái cảnh tượng này thật sự nằm ngoài sức chịu đựng của Tiếu Dương.

“Ê.”

Quyết định mặc kệ cái lời hứa với A Mãnh, cậu thiếu gia đến từ làng Tam Viên nắm lấy vai của Uy Liêm mà bóp chặt. Và lần này, cậu ta thật sự bóp gãy cả nó, khiến họ Trương phải la lên một tiếng thất thanh trước khi phóng người đi.

“Mày là thằng chó chết nào mà dám đánh lén ta?!”

Tiếu Dương khịt mũi, tay phải rút ra thanh kiếm màu bạc óng ánh chỉa thẳng về gã trưởng lão đáng khinh. Toàn bộ ngũ quan trên mặt cậu thanh niên lộ rõ vẻ mặt căm ghét, giọng nói thì lại mỉa mai.

“Như đã nói, ta là ông nội nhà ngươi đây.”