Nhân Tâm Thiên Ý

Chương 8-2: Hoà Bình Hồi 2



“Không ai được chết ở đây cả! Tại hạ đã hứa rồi!”

A Mãnh cũng như Uy Liêm, đã tự hứa với Giai Tuệ. Đó là bảo vệ viễn cảnh hoà bình mà Trương phu nhân đã nói trước lúc ra đi.

“Thằng Hồ tộc điên khùng này! Ta mà sống thì ta sẽ giết mày thật đấy!”

“Chuyện này thì con không tin.”

Đáp lại lời đe dọa của Uy Liêm, A Mãnh ngẩn thẳng mặt lên nhìn Tiếu Dương vẫn đang lăm lăm kề kiếm. Cậu ta tin rằng mình có thể thuyết phục Tiếu Dương tha mạng cho Trương trưởng lão. Cũng như vẫn còn một niềm tin mãnh liệt khác:

“Con tin người cũng có một trái tim nhân hậu thưa Trương trưởng lão. Người mà Trương phu nhân đã hết mực yêu thương và căn dặn con phải xin theo để bái sư nhất định không phải một người xấu.”

“Cái gì… vợ của ta đã nói thế?”

“Vâng.”

“Nói láo!” Trưởng trưởng lão lại hét lên. “Tại sao nàng ấy lại muốn ta dạy dỗ một thằng Hồ tộc cơ… chứ…?”

A Mãnh không đáp. Tiếu Dương cũng không nói gì mà đưa mắt liếc sang Uy Liêm đang cúi mặt xuống đất. Họ Trương đã biết câu trả lời. Bởi nó không hề khó hiểu, vấn đề là chính hắn không muốn chấp nhận.

“Đến cả khi sắp bị chết… Nàng ấy còn muốn ta tha thứ cho bọn chúng à…? Tại sao cơ chứ?”

Bỗng mặt đất rung lên. Lần này không phải vì Uy Liêm dùng phép thuật mà là một thứ khác. Đó là Thỉ Tinh, đang đứng dậy ngay phía sau Tiếu Dương cùng cơ thể đang rực đỏ màu linh lực.

“Cái gì vậy?”

Tiếu Dương vừa quay đầu lại nhìn thì nhận ngay một cú vả hất văng cậu ta đến tận đường chân trời. Uy Liêm thấy thế cũng tỉnh táo trở lại mà nhận ra vấn đề.

“Chết rồi! Con Thỉ Tinh đang hoá hình!”

Trận chiến với Tiếu Dương đã tạo ra vô số lượng linh lực dư thừa mà phần lớn là số linh lực màu bạc của cậu thanh niên. Chúng đã bị hút vào thân xác khổng lồ của con Thỉ Tinh như hai cực của nam châm. Để khi lượng linh lực đạt mức cần thiết, con yêu tinh ấy sẽ hồi sinh, hoá hình và trở nên mạnh mẽ hơn cả trước gấp vạn lần!

Cơ thể Thỉ Tinh nứt nẻ như mặt đất khô cằn, để lộ ra những đường linh lực màu đỏ rực như dung nham. Cái sức mạnh kinh hồn ấy bung ra và lan rộng khắp cả vùng đất đầm lầy như muốn nhấn chìm toàn bộ tất cả chết ngạt.

“Nó… gần như đến mức Đại Yêu Quái rồi! Chạy mau đi!”

Uy Liêm sợ hãi mà bỏ chạy. Nhưng với thân xác không còn chút sức lực, hắn ngã quỵ xuống đất. Gã Trưởng lão vừa ngước đầu dậy thì lại thấy một cú đấm khổng lồ của con Thỉ Tinh đang lao đến.

Rầm!

Cứ nghĩ rằng mình đã tan xác. Nhưng A Mãnh lại một lần nữa đứng ra ngay trước mặt mà đỡ. Đòn đánh ấy đấm nát cả một cánh tay cậu thanh niên Hồ tộc thành thịt vụn, nhưng cậu ta vẫn cố vươn rộng người ra, gây sự chú ý tối đa.

“Người hãy chạy đi Trương trưởng lão. Con sẽ ở lại đánh lạc hướng của nó.”

“Mày bị điên à?! Nó không còn như hồi nãy đâu! Giờ thậm chí Chưởng môn còn không thể đánh lại nó đấy!”

A Mãnh mặc kệ lời cảnh báo của Uy Liêm mà cắn răng cố chịu đau. Cậu thanh niên từ từ đứng thẳng người dậy, mặt đối mặt với con quái vật khổng lồ.

“A Mãnh! Chạy ngay đi!”

Cậu ta bắt đầu di chuyển nhưng không phải chạy đi mà rõ ràng đang cố dẫn dụ con quái vật. Thế mà chỉ được vài bước cậu ta lại ngã quỵ. Dù có là Hồ tộc mang sức khỏe phi thường hay khả năng hồi phục siêu đẳng thì đây cũng là giới hạn. A Mãnh không thể tiếp tục, chuyện đó là rõ ràng.

“Không được… Phải bảo vệ Trương trưởng lão…”

A Mãnh vẫn cố đứng dậy. Cậu ta phải đánh lạc hướng. Nhưng bất thành dù cho cố bao nhiêu lần đi nữa.

Nếu không đứng vững mà đỡ, mình sẽ chết chắc.

Cậu thanh niên tự nhủ thế, bằng sức mạnh tinh thần đầy phi thường để gắng gượng bản thân gượng dậy. Gương mặt đầy máu, tay trái bị đánh nát tương, khắp người bầm dập và hai chân thì gãy sạch xương, cậu ta vẫn đứng.

Vì phải bảo vệ Trương trưởng lão nên cậu ta mới đứng dậy.

Thế mà người cậu ta đang cố bảo vệ lại đang đứng ngay trước mặt. Thân thể gầy nhom không chút sức sống ấy lại hùng dũng cầm thanh đoản đao đưa về phía kẻ thù to lớn.

“Đủ rồi! Đừng có ức hiếp đệ tử môn phái của ta nữa con yêu quái kia!”

A Mãnh không còn nhìn thấy rõ nữa. Nhưng cái giọng nói đầy chua chát này không lẫn vào đâu được. Và dù có vẻ hơi khó tin, cậu ta đã mỉm cười một cách đầy tự hào.

“Trương trưởng lão…”

“Được rồi lùi ra sau đi tên ngốc.”

Uy Liêm nhìn con quái vật to lớn đang lườm mình mà nuốt nước bọt. Hắn biết mình không thể đánh bại được thứ này cho dù có ở sức khoẻ tốt nhất. Nhưng họ Trương vẫn đứng đấy mà chuẩn bị. Hắn định dùng cả tính mạng của mình để vận dụng Lạc Vụ Thổ Cầu Thuật mạnh nhất để đả thương con yêu quái ấy càng nhiều càng tốt cũng như ra hiệu cho toàn bộ đệ tử Mạc Giả Cốc đến hợp sức.

Nếu dùng thì hắn chết chắc. Nhưng Uy Liêm coi như là một lời chuộc tội muộn màng đến với cả A Mãnh và người vợ quá cố của mình. Hắn đã sẵn sàng chuẩn bị tấn công.

“Đến đây đi con quái vật kia!”

Thỉ Tinh lao thẳng tới để vung tay đập. Mọi thứ giống y như dự tính của hắn. Nhưng chỉ khác một chỗ, là con quái vật kia nhanh hơn vận tốc niệm phép.

“Chết tiệt!”

Uy Liêm la lên một tiếng bất lực, nhắm nghiền mắt lại đón chờ cái chết vô nghĩa của mình.

“Ồ? Chột ra đỡ cho A Mãnh à? Chuyện gì thế này?”

Nhưng lại một lần nữa, hắn đã sai. Uy Liêm mở mắt vội ra khi nghe thấy cái giọng đáng ghét của thằng nhãi dùng linh lực bạc. Và hắn không thể tin vào mắt mình lúc này nữa.

Nó đang cản cú đấm của Thỉ Tinh, chỉ bằng một tay!

“Cái quái nào mà ngươi còn sống?! Rõ ràng con yêu quái kia đánh mi văng rồi mà?!”

Đòn ấy là tất sát! Dù có ở sức lực tốt nhất thì chính Uy Liêm cũng sẽ không toàn mạng thế mà sao Tiếu Dương vẫn ở đây?! Thằng nhóc này bất tử hay sao?!

“Gì? À!” Tiếu Dương chợt nhận ra điều Uy Liêm đang nói là gì mà hất mạnh cú đấm của con yêu quái đi, sau đó lại chỉ vào vết xước bé tẹo trên đầu. “Nó đấm ta bị thế này nè.”

Thằng quỷ này là cái quái gì thế?!

Uy Liêm chưa kịp hết bất ngờ hay chắc rằng Tiếu Dương có đang đùa hay không thì con Thỉ Tinh lại tiếp tục tấn công. Lần này nó dùng hẳn hai tay để đập xuống. Có mù thì họ Trương cũng thấy luồng linh khí màu đỏ của con yêu quái đáng sợ đến thế nào. Nếu hai bàn tay ấy chạm được xuống mặt đất thì e rằng một nửa Tề Quốc sẽ bị chấn động và khiến biết bao người bị liên lụy.

Nhưng hắn có thể làm gì đây? Làm gì có ai ở đây đủ sức mạnh mà chống chọi với một con quái vật có linh khí mạnh ngang tên trưởng tộc năm xưa mà Uy Liêm từng đối đầu chứ?

Làm gì có ai ở Thất Quốc này đủ mạnh để vượt qua nó cơ chứ?!

“Ê đừng có bỏ cuộc sớm vậy.” Tiếu Dương ấy mà sắc mặt vẫn tỉnh bơ mà mỉa mai cười. “Sư phụ của A Mãnh thì cũng nên mạnh mẽ lên.”

Uy Liêm đã định cãi tay đôi lại nhưng hắn lại há hốc cả miệng khi thấy lượng linh khí màu bạc nhiều đến khủng khiếp bỗng dưng xuất hiện từ người Tiếu Dương. Nếu nói con Thỉ Tinh kia là một ngọn núi khổng lồ, thì sức mạnh của cậu thiếu gia họ Bạch chẳng khác nào bầu trời khổng lồ đang bao bọc khắp nơi nó. Số linh khí màu bạc ấy thậm chí còn nhiều và mạnh mẽ hơn cả tên trưởng tộc năm xưa mà hắn đã đối đầu, có thể nói là nhiều gấp đôi!

“Cái quái gì thế này?!” Uy Liêm rùng mình thét lên. “Rốt cuộc ngươi là thứ quái vật gì thế?!”

Tiếu Dương quay đầu lại mà đối mặt với con quái vật khổng lồ đang lăm le đập nát mình. Cậu ta rút thanh kiếm màu bạc của mình ra rồi vung một nhát, cả người con Thỉ Tinh ngay lập tức bị đứt làm hai rồi ngã quỵ xuống, bất động. Máu của nó văng tung toé lẫn với màu của linh lực tạo nên một cơn mưa đỏ bạc bao trùm khắp cả Mạc Giả Cốc. Nửa thân trên của nó rơi xuống mặt đất khiến tạo nên một chấn động không ai có thể không nhận thấy mà hãi hùng, thế mà Tiếu Dương vẫn coi nó nhẹ như tơ hồng, hồn nhiên quay mặt lại và cười toe.

“Ta là Bạch Tiếu Dương, người bảo vệ sự yên bình của Thất Quốc, và sẽ trở thành Đệ Nhất Tu Tiên Giả!”

“Bảo vệ yên bình… của Thất Quốc…?”

Đó là Đạo tâm của hắn? Một Đạo tâm như thế có thể mạnh thế này sao?

Đó là buổi tối một ngày đầu hè, khi mà không có lấy một ánh trăng và chòm sao Thiên Ưng đang sáng rực, Uy Liêm đã được chứng kiến thứ sức mạnh vượt xa bất cứ Tu Tiên Giả nào hắn từng gặp trên đời.



“Thiệt tình… Sao nàng lại cưu mang thằng Hồ tộc đó chứ? Đó là vì Đạo tâm của nàng hiện giờ à?”

Đáp lại câu hỏi đầy khó chịu của Uy Liêm, Giai Tuệ vẫn nhẹ nhàng cười khi kéo chăn lên đắp cho A Mãnh. Người phụ nữ hiền từ giơ ngón trỏ đặt giữa bờ môi hồng hào của bản thân lại mà nháy mắt với chồng.

“Cái đó chàng biết rõ rồi còn gì?”

“Ta biết. Nhưng đó là lý do đang khiến nàng yếu mềm hơn đấy. Phải mang một Đạo tâm thật cá nhân vào thì mới mạnh mẽ được! Nàng biết điều đó rõ quá mà?”

Giai Tuệ nghiêng đầu nhìn chồng rồi chậm rãi cầm lấy cây đèn dầu, dần bước ra khỏi phòng của A Mãnh. Người phụ nữ di chuyển thướt tha trên dãy hành lang của gia trang nhà họ Trương bỗng trả lời bằng một câu hỏi khác.

“Sống đến bây giờ mà chàng còn tin cái chuyện nhảm nhí đó sao?”

“Nhảm nhí? Đó là sự thật còn gì?” Uy Liêm đi vội theo sau vẫn cố phản đối.

“Không, không phải thật đâu. Tự thiếp thấy rằng mình bây giờ mạnh hơn xưa nhiều đấy chứ.”

“Không phải chứ?”

“Phải đấy. Chàng vẫn đấu thua thiếp hoài đấy thôi.” Giai Tuệ gật đầu chắc nịch. “Với lại, bất kể Đạo tâm của một người có là gì. Dù thiện hay ác, dù mang tính cá nhân hay là vì thứ cao cả hơn thì chỉ cần họ thật sự tin vào nó, họ chắc chắn sẽ rất hùng mạnh.”

Uy Liêm nghe xong liền nhướng mày. Gã trưởng lão không nghĩ vợ mình đang nói đùa mà lại tiếp tục mỉa mai.

“Đủ mạnh để đánh bại một tên tộc trưởng Hồ tộc?”

“Hừm…” Giai Tuệ trầm ngâm suy nghĩ một cách nghiêm túc dù cho nó là một câu hỏi mỉa mai. Nàng ấy sau đó gật đầu cương quyết. “Tất nhiên là được, mà không những thế. Thậm chí thiếp còn có thể tiến xa hơn nữa.”

“Như là?”

“Trở thành Đệ Nhất Tu Tiên Giả và Độ kiếp thành Tiên Nhân chăng?”

“Ha ha! Nàng quả là biết nói đùa!”

“Vậy cơ à? Thế đạo tâm của chàng là gì nhớ không?”

“Là cưới nàng làm vợ.”

“Thế mà lại mỉa mai thiếp cho được cơ đấy.”

Giai Tuệ phì cười theo chồng không có chút ngại ngùng mà nói cái điều đủ khiến bao kẻ phải lườm cho. Khi giọng cười của cả hai dần dịu bớt, họ nắm lấy tay nhau mà áp trán lại.

“Đạo tâm của ta là giúp nàng đạt được điều mình muốn.”

“Ừ. Tạ ơn chàng.”

Dù thế vào khi ấy Uy Liêm vẫn không tin một kẻ mang đạo tâm đầy tính chính nghĩa lại có thể trở nên mạnh mẽ như vợ mình đã nói. Thế mà giờ đây, một thằng nhóc mang họ Bạch lại tiêu diệt một con yêu quái hùng mạnh đã hoá hình chỉ với một nhát chém.

Là thật à? Một Đạo tâm đầy lương thiện vẫn có thể trở nên hùng mạnh?

Uy Liêm nhìn lên bầu trời đã tối hẳn mà tự hỏi. Hắn hỏi những vì sao, nơi mà vợ hắn đã hoá thành rằng liệu sự thật có như nàng ấy đã nói.

Nhưng càng hỏi hắn lại càng tin.

Hắn tin là có thể.

Thật sự có thể.

[Vui lòng đặt tên cho hệ thống!!]

"Phiền bỏ mẹ"

[Hệ thống Phiền Bỏ Mẹ xin ra mắt túc chủ.]