Nhân Tình

Chương 20



Anh vẫn trùm chăn kín mít không đáp. Hành động của anh càng khiến cô thêm tức giận.

''Anh mau ngồi dậy nói chuyện với em.''

''Không!''

''Ngồi dậy mau lên.''

Lần này cô không kìm nén được cảm xúc mà thuận tay hất tung chiếc chăn trên người anh sang một bên. Lúc này, Vương Đình Phong mới ngồi dậy quay mặt đối diện với cô đầy giận dỗi:

''Vợ đang làm gì thế hả?''

''Câu này em hỏi anh mới đúng! Khi nãy anh nói là là gì?''

''Anh không nói gì hết.''

Rõ ràng, anh đang cố tình lảng tránh cô. Hành động, thái độ này chẳng lẽ cô lại không nhìn thấu?

Vương Đình Phong nghiêng người đưa tay với lấy chiếc chăn dưới đất thì bị cô ngăn lại. Nhã Ân vứt nó sang một bên, ngồi xuống kế bên anh trực tiếp vào thẳng vấn đề:

''Anh bị gì vậy? Không phải khi nãy anh vẫn còn vui vẻ với em sao?''

''Vẫn bình thường.''

''Bình thường? Thái độ này mà gọi là bình thường? Nếu có chuyện gì, làm ơn nói cho em đừng cư xử như vậy, được không?''

Vương Đình Phong quay mặt sang hướng khác, bầu không khí cứ vậy mà chìm dần xuống. Nhã Ân không hề hối thúc, cô chọn cách im lặng để chờ đợi câu trả lời từ anh. Mọi chuyện đều có thể giải quyết, chỉ sợ người trong cuộc không muốn nói ra để giải quyết nó.

''Nếu như anh không ngốc, vợ...có thương anh không?''

''Anh nói vậy là có ý gì?''

''Vợ trả lời anh đi. Anh muốn có câu trả lời.''

Nhã Ân mỉm cười nắm lấy tay anh không chần chừ mà đáp:

''Cho dù anh có ngốc em vẫn thương anh mà.''

''Không phải vợ nói với em trai, vợ không thương anh sao? Vợ nói chẳng ai lại đi yêu một kẻ ngốc.''

Cô sững sờ khi nghe câu nói của anh. Thì ra, cuộc nói chuyện dưới nhà, toàn bộ đều bị anh nghe hết và có lẽ đây là lý do khiến anh gắt gỏng với cô. Anh chỉ mới nghe được một nửa đã vội suy diễn bảo sao lại dẫn đến chuyện hiểu lầm này.

Nhã Ân hít một hơi thật sâu chất vấn:

''Anh đã nghe lén cuộc nói chuyện của em phải không?''

''Không phải nghe lén mà vô tình nghe được.''

''Vậy cứ cho đó là vô tình nhưng có chuyện anh cần hiểu. Nếu em không yêu anh, không thương anh thì em đã không cưới anh rồi. Em có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng rồi cuối cùng em vẫn chọn ở lại bên cạnh anh. Không lẽ, suốt thời gian qua tình cảm em dành cho anh, anh không cảm nhận được?''

''Chẳng phải...vợ đã nói với em trai là...''

''Đều là giả hết đấy!''

Anh tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn cô:

''Đều là giả thôi sao? Vậy là vợ không ghét anh hả?''

''Anh là chồng em mà, làm sao em ghét anh được. Bây giờ thì anh tin em chưa?''

''Anh tin rồi.''

''Không được giận nữa nhé?''

''Không giận nữa. Anh thương vợ lắm!''

Anh vui vẻ ôm chầm lấy cô, cô mỉm cười nhẹ nhàng vòng tay đáp lại. Phải rồi! Anh ngốc, suy nghĩ giống một đứa nhóc dễ giận, dễ quên mà cũng dễ dỗ. Đôi ba lời giải thích, cô mong anh có thể hiểu tình cảm cô dành cho anh.

Tuy rằng xuất phát điểm ban đầu không phải tình yêu nhưng những ngày tháng sau này mong rằng sẽ dành chữ “thương” để bù đắp.

Nhớ kỹ lại, cô mới nhận ra từ khi kết hôn đến bây giờ anh chưa từng nói yêu cô. Ngay cả trong đám cưới, anh cũng chỉ nói “thương” cô.

Dù không phải chữ “yêu” giống như bao người chồng khác nói với vợ mình nhưng cô vẫn thích chữ “thương” hơn bởi chữ “thương”... nặng lắm!

Cô thương anh bởi hai người cùng chung cảnh ngộ, đều chịu đựng tổn thương từ gia đình mình. Thương anh, vì sau khi nghe giọng nói vui vẻ hồn nhiên kia, cô nhìn ra trong ánh mắt sự mỏi mệt nhuốm màu.