Nhân Tình

Chương 22



''Trước ngày xảy ra tai nạn?''

Cô hoảng hốt khi nghe anh nhắc đến vụ tai nạn, rồi vội vàng nắm lấy tay anh mà hỏi dồn:

''Anh có nhớ mình gặp hắn ở đâu? Mấy giờ? Và lý do vì sao lại gặp không?''

''Anh không nhớ!''

''Tại sao lại không nhớ? Anh cố nghĩ kỹ lại đi, chuyện này rất quan trọng.''

''Anh thực sự không nhớ mà. Mỗi lần anh nhớ lại đầu anh đều rất đâu, vợ đừng bắt anh nhớ nữa.''

Vì sợ anh lên cơn đau đầu nên cô mới ngừng hỏi. Chuyện anh bị ta nạn cô không biết nhiều nhưng nếu có liên quan đến Vương Đình Viễn chắc chắn có uẩn khúc.

Dù sao hôm nay cũng thu thập thêm được một vài thông tin hữu ích, nếu như không có chuyện xảy ra hiểu lầm thì chắc anh cũng im bặt không dám nói ra.

Đang mải mê với dòng suy nghĩ ᴍôпɡ lung, giọng nói của anh bất ngờ vang lên:

''Vợ không được nói cho bố biết đâu đấy.''

Cô giật mình thu lại ánh mắt lơ đễnh nhìn anh chồng ngốc của mình rồi gật đầu.

''Em biết rồi! Thôi, không nhắc chuyện này nữa. Mau ra ăn cơm đi, cơm nguội hết rồi.''

''Đi ăn cơm!''

Anh hí hửng bước xuống giường nhau nhảu đi trước, còn cô lẽo đẽo theo sau. Vừa đi được vài bước, bỗng dưng cô cảm thấy tức пɡựᴄ, hởi thở cũng trở nên khó khăn. Tình trạng này gần đây hay xảy ra với cô, mặc dù kết quả khám không có bệnh nhưng có lẽ do căng thẳng về mặt tâm lý nên mới xuất hiện. Cô ngồi bịch xuống giường, đưa tay xoa пɡựᴄ.

Không thấy cô đi cùng mình, anh liền quay đầu lại. Nhìn cô ngồi trên giường với vẻ mặt khó coi, anh vội đi tới hỏi han:

''Vợ làm sao vậy? Đau ở đâu hả?''

Cô xoa tay lắc đầu:

''Em không sao chỉ là cảm thấy hơi khó chịu ở đây một chút.''

''Khó chịu? Vậy để anh xoa giúp em nhé.''

''Chuyện này...''

''Bác quản gia có dạy anh cách xoa Ьóρ mỗi lần trên người có chỗ bị đau nhức rồi, vợ yên tâm!''

Dứt lời, anh nhanh chóng đặt tay lên пɡựᴄ cô nhẹ nhàng xoa chỗ cô bị đau. Thấy anh nhiệt tình, cô cũng không kháng cự mà để anh tiếp tục. Bỗng nhiên, anh ngừng lại ngước mắt lên hỏi cô:

''Sao lạ thế nhỉ? Hình như chỗ bị đau này khiến пɡựᴄ vợ nhỏ lại hay sao ý?''

''Anh nói vậy là có ý gì?''

''Đợt trước cô thư ký cũng bị khó chịu chỗ này này nhưng mà chỗ bị đau đấy có làm cho пɡựᴄ cô ấy nhỏ đi đâu.''

Cô có nghe nhầm không vậy? Anh đang chê пɡựᴄ cô nhỏ lại còn dám khen người phụ nữ khác trước mặt cô nữa chứ.

Nhã Ân kìm nén sự tức giận vào bên trong, ngay lúc này đây cô chỉ hận không thể đánh anh vào cái để anh tỉnh ra.

Đến khi đó, cô sẽ không khó thở vì áp lực mà sẽ lên cơn đau tim vì mấy lời ngây ngô của anh chồng ngốc. Khĩ nãy cô còn tức пɡựᴄ còn bây giờ cô tức trong lòng, tức đến nỗi chỉ muốn xả hết ra bên ngoài.

Cô nắm chặt lấy cổ tay anh, nghiến răng gằn giọng:

''Anh vừa nói cái gì? Nói lại em nghe!''

''Anh nói пɡựᴄ của cô thư ký to hơn. Anh tưởng bị thương thì chỗ bị đau phải sưng lên chứ, không ngờ nó cũng làm cho xẹp xuống hả?''

Vương Đình Phong ngây thơ hỏi lại mà không hề biết bản thân vừa gây ra chuyện gì. Nhã Ân cười nhạt, hất tay anh ra khỏi người mình rồi đứng dậy tiến đến chỗ đặt thức ăn.

Anh ngơ ngác nhìn theo cô, vội đi theo hỏi:

''Không phải vợ nói mình bị đau sao? Đang đau không được tự ý đi lại đâu?''

''Giờ hết đau rồi. Đói, muốn ăn cơm!''

''Thế để anh đút cho vợ nhé!''