Nhân Tình

Chương 23



''Khỏi cần! Tôi tự làm được, anh đi mà tìm cô thư ký của anh mà chăm sóc.''

Dứt lời, cô ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng cầm bát cơm lên mà ăn trước. Anh ngồi xuống kế bên cô nhưng lại cô lại quay mặt sang chỗ khác.

Suốt bữa ăn, cô không nói với anh một lời. Nhiều lần anh khều nhẹ tay cô ngỏ ý muốn nói chuyện nhưng không có tác dụng. Cứ như vậy bữa tối nhanh chóng kết thúc, cô vội vàng thu dọn lại bát đũa rồi đi thẳng một mạch xuống lầu. Trước khi đi còn thuận tay tạo ra một tiếng “rầm” rất lớn lúc đóng cửa.

Vương Đình Phong ngồi trên ghế nhìn theo bóng cô khuất dần mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh chỉ muốn giúp cô bây giờ lại thành ra anh là người làm chuyện sai trái. Vương Đình Phong khoanh tay trước пɡựᴄ thở dài lắc đầu mấy cái:

''Vợ đúng thật là khó hiểu!''

Vừa dứt lời tiếng chuông điện thoại reo lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng. Vương Đình Phong với tay lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị dòng chữ “Bác Lâm.”

Anh vui vẻ bắt máy:

''Cháu chào bác!''

Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn của một người đàn ông đã ngoài 50.

''Cậu chủ dạo này có khỏe không?''

''Cháu khỏe lắm! Một ngày vẫn ăn đủ ba bữa?''

Bác Lâm cười khà khà vài tiếng rồi nói:

''Cậu chủ nói vậy là tôi yên tâm rồi. Tôi cũng muốn về sớm để lo cho cậu chủ mà công việc vẫn chưa xong.''

''Bác đừng lo, cháu có thể tự chăm sóc mình được. Hôm nay, cháu còn giúp vợ cháu xoa vết thương nữa đấy.''

''Thế thì hay quá! Mừng là những gì tôi dạy, cậu chủ đều làm được?''

''Nhưng mà...''

Chưa hết câu, Vương Đình Phong đã ngừng lại không tiếp tục bởi anh không biết phải diễn giải sao cho bác Lâm hiểu vấn đề mình đang gặp phải.

Bỗng nhiên đầu dây bên kia im lặng, bác Lâm nhanh chóng nhận ra điều bất thường. Chưa kịp để anh lên tiếng trước, bác đã mở lời:

''Cậu và cô chủ cãi nhau sao?''

Vương Đình Phong mở to mắt ngạc nhiên, anh còn chưa nói mà bác Lâm đã đoán ra được tình hình. Đến nước này cũng không còn gì để ngập ngừng, anh nói thẳng vào vấn đề:

''Cháu không biết vợ cháu bị sao nữa. Khi nãy cháu giúp cô ấy xoa vết thương mà cô ấy là giận cháu!"

"Vậy trong lúc giúp, cậu chủ có nói gì không?"

Anh dừng lại giây lát suy nghĩ chuyện vừa xảy ra mới đáp:

"Có ạ!"

"Cậu đã nói gì?"

"Cháu nói chỗ vết thương ở пɡựᴄ của vợ không to bằng cô thư ký. Thế rồi tự nhiên cô ấy giận cháu."

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, bác Lâm không nhịn được mà bật cười. Hóa ra, cậu chủ của bác lại đi khen một người con gái khác trước mặt vợ mình. Tuy lời anh nói không thể coi là một lời khen hoàn chỉnh nhưng nhìn dưới góc độ của Nhã Ân thì đó chắc chắn là một lời nói khiến cô không vui.

Bác Lâm ho nhẹ vào cái rồi từ tốn giải thích cho anh:

"Lần sau cậu chủ đừng nói những câu như vậy."

"Cháu nói có gì sai sao?"

"Phải! Những lời đó khiến cho cô chủ buồn. Cậu không nên nhắc đến người phụ nữ khác trước mặt vợ mình. Dù là tốt hay xấu thì cũng không nên. Điều cậu cần làm bây giờ là làm hòa với cô chủ, cậu hiểu ý tôi chứ?"

Vương Đình Phong gật gù vài cái:

"Cháu hiểu rồi."

"Cũng khuya rồi, tôi không làm phiền cậu nữa. Cậu nghỉ ngơi sớm đi!"

"Vâng!"

Màn hình điện thoại tối dần rồi tắt, chỉ còn lại một mảnh màu đen. Anh khẽ đặt xuống bàn rồi nhanh chân đi lên giường. Theo như lời bác Lâm nói, vợ của anh giận rồi. Cứ mỗi lần vợ giận lại không nói chuyện với anh một ngày.