Nhân Tình

Chương 32



Nhã Ân nhìn theo bóng cô ta, vẽ mặt đầy hài lòng rồi quay người tiến tới chỗ Vương Đình Phong. Cô quở trách anh:

''Sao khi nãy anh lại nói như vậy với mẹ?''

Anh thản nhiên đáp:

''Thì mẹ sai nên anh nói lại thôi.''

''Nhưng anh vẫn không nên dùng thái độ đó để nói với người lớn hơn mình.''

''Anh không thấy mình làm gì sai cả. Mẹ luôn mắng vợ một cách vô cớ nên anh không thích.''

Cô biết anh thương cô, không thích mẹ mắng cô có điều anh càng bảo vệ cũng như vậy càng khiến mẹ ghét hai người hơn. Cô không sợ bản thân thiệt thòi chỉ sợ có người nào đó làm anh tổn thương.

Nhã Ân nắm lấy tay Vương Đình Phong, vui vẻ nói:

''Lần sau mẹ có nói gì anh cũng đừng cãi lại.''

''Lỡ mẹ đánh vợ thì sao?''

''Mẹ sẽ không đánh em đâu. Anh càng cư xử như vậy càng khiến mẹ ghét em hơn. Anh có muốn mẹ ghét em không?''

Vương Đình Phong vội vàng lắc đầu:

''Anh không muốn.''

''Vậy thì anh đừng cãi lời mẹ là được. Và còn một điều nữa...''

''Là điều gì?''

''Anh không được lại gần cô ta đâu đấy.''

Không cần phải nói thẳng tên, Vương Đình Phong cũng hiểu vợ mình đang ám chỉ đến ai. Anh mỉm cười gật đầu hứa với cô. Anh rất biết giữ lời hứa nên chắc chắn sẽ tránh xa Như Ly. Và anh đã thực hiện nó từ sáng đến giờ rất tốt.

Cảnh tượng hạnh phúc của hai người thu gọn trong tầm mắt của Như Ly. Ý định ban đầu của cô ta muốn tiếp cận anh là để bước chân vào Vương gia, muốn sở hữu khối tài sản mà Vương Đình Phong sẽ nhận được.

Nhưng chẳng phải phải tiếp cận Vương Đình Viễn sẽ tốt hơn là tiếp cận một kẻ ngốc hay sao? Công tâm mà nói, ngoại hình của cô ta rất thu hút hơn nữa cô ta lại biết cách ăn nói.

Có điều, thay vì Vương Đình Viễn mục tiêu của cô ta lại là Vương Đình Phong. Và có lẽ, tài sản của Vương gia không hoàn toàn là thứ cô ta muốn.

***

Công ty Đài Bắc.

Văn phòng giám đốc.

Mọi thứ bên trong tĩnh lặng như tờ, im ắng đến nỗi âm thanh của chiếc đồng hồ treo trên tường kia cũng quá đỗi ồn ào.

Vương Đình Viễn tay cầm một điếu thuốc nhỏ dài, sương khói bốc lên, ẩn nấp vẻ mặt của hắn.

Chất lỏng màu đỏ rượu sóng sánh trong chai, mang theo hương thơm mê hoặc. Vương Đình Viễn cũng chẳng tốn công rót ra chiếc ly đã chuẩn bị sẵn trên bàn như một phép tắc thông thường khi thưởng rượu, mà kề miệng chai sát miệng, dốc thẳng rượu xuống cổ họng.

Chẳng mấy chốc mà chai rượu đã cạn sạch chỉ còn lại ly rượu còn dang dở. Hắn tựa lưng vào thành ghế thẫn thờ suy nghĩ những chuyện xảy ra gần đây.

Hắn đang nghi ngờ điều gì đó!

Nhớ lại những gì xảy ra vào tối gặp khách hàng, hắn đã uống ly nước cam mà Vương Đình Phong đưa cho.

Trong ly nước có bỏ xuân dược khiến hẳn phải bỏ mặc khách hàng, làm thất thoát số tiền lớn của công ty. Suy đi nghĩ lại, hắn không cho rằng Vương Đình Phong bị ngốc.

Ngốc mà lại bỏ thuốc vào cốc nước của hắn? Ngốc mà lại tránh được những trò hắn bày ra?

Vụ tai nạn hai năm trước không phải quá nặng để một người bình thường trở nên ngốc nghếch. Khi vẫn còn tỉnh táo, Vương Đình Phong gặp nạn biết bao nhiêu lần. Vậy mà đến khi hắn ra tay thì lại biến thành như bây giờ. Vương Đình Viễn lắc nhẹ ly rượu trong tay, thứ chất lỏng màu đỏ xong xánh hoà quyện vào nhau, trầm ngâm suy nghĩ một hồi.

Bỗng, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong căn phòng.