Nhân Tình

Chương 33



Hắn khẽ nhấp một chút rượu, nhíu mày:

''Vào đi!''

Từ bên ngoài một người đàn ông mặc vest đen lịch sự, cúi đầu kính cẩn:

''Thưa giám đốc! Có người muốn gặp.''

''Cho vào!''

''Vâng!''

Người đàn ông kia hướng ánh nhìn về phía cửa chính, khẽ gật đầu một cái đồng thời đưa tay ra hiệu.

Từ bên ngoài một người phụ nữ bước vào bên trong. Chiếc váy body đỏ ôm sát cơ thể lộ ra đường cong quyến rũ. Vương Đình Viễn khẽ gật đầu ra hiệu, người nhân viên kia liền vội vàng ra ngoài. Lúc này, hắn mới cất tiếng:

''Đến sao không nói một tiếng?''

Người phụ nữ kia không đáp lại trực tiếp tiến đến bàn làm việc lấy ly rượu từ tay hắn. Uống cạn ly rượu trên tay mới đáp:

''Không thích tôi đến?''

''Không phải. Chỉ là muốn biết để tới đón thôi.''

''Không cần thiết. Tôi dư tiền để tự mình đi đến đây.''

Vương Đình Viễn gật gù vài cái rồi đưa tay ra hiệu:

''Gia Hân, lại đây với anh!''

Gia Hâm hạ ly rượu xuống bàn từng bước tiến lại gần ngồi vào lòng Vương Đình Viễn. Cô choàng tay câu cổ hắn, nghiêng đầu hỏi:

''Hôm nay có cần tôi giúp gì không?''

''Tôi luôn cần em giúp.''

Vương Đình Viễn vuốt ve mái tóc mềm mượt, vùi đầu vào hõm cổ ngửi lấy hương thơm dịu nhẹ trên người. Gia Hân ngồi im không phản kháng mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, dù sao lần đầu của cô ta cũng trao cho hắn.

Bây giờ có thêm vài lần cũng không mất mát gì. Trong khi hắn đang hành sự, cô lên tiếng hỏi:

''Đình Phong thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?''

Nghe cô ta nhắc đến Vương Đình Phong, hắn nổi giận gân xanh nổi hằn lên trên trán. Hắn nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt đỏ ngầu.

''Em hỏi đến nó làm gì?''

''Người ta có tên đàng hoàng, đừng có ăn nói kiểu đấy.''

Dẫu biết hắn đang tức giận nhưng Gia Hân vẫn không quan tâm thậm chí còn bảo vệ Vương Đình Phong trước mặt hắn. Cô ta tiếp tục:

''Chưa chết! Không cần phải lo!"

Bầu không khí đang vui vẻ, bỗng nhiên Gia Hân nhắc đến Vương Đình Phong khiến Vương Đình Viễn mất hứng.

Hắn buông tay khỏi người cô ta, khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận. Nếu là những cô gái khác chắc chắn đã ăn bạt tai của hắn, nhưng Gia Hân thì khác. Hắn không muốn làm tổn thương cô, càng không muốn cô bị đau.

Nhìn sắc mặt Vương Đình Viễn, Gia Hân đoán ra được phần nào sự tình. Cô ta đưa tay vuốt ve gương mặt cau có của hắn, mỉm cười nhẹ nhàng nói:

"Không phải ghen! Em gái quan tâm anh trai là chuyện bình thường. Tôi không có ai khác ngoài anh là được."

Vương Đình Viễn vòng tay qua ôm chặt lấy Gia Hân. Hắn tựa đầu vào hõm cổ cô ta, tham lam hít lấy mùi hương giống như một đứa trẻ đang làm nũng.

"Tôi không muốn em nhắc đến nó nữa."

"Anh ấy có tên đàng hoàng."

"Vậy thì em cũng thay đổi cách xưng hô với tôi đi, đến lúc đó tôi sẽ thay đổi."

"Được, tùy anh!"

Vương Đình Viễn mỉm cười. Không phải nụ cười đắc thắng khi giành đạt được mục đích cũng không phải gắng gượng để cười. Hắn thực sự cười với cô, nụ cười dịu dàng dành cho người con gái hắn yêu.

"Đừng làm hại Đình Phong nữa. Tôi...à, em không muốn nhìn thấy anh mình bị thương!"

"Em lo cho anh ta, còn tôi thì sao?"

"Anh có thể tự lo cho bản thân mình được. Vụ tai nạn một năm trước, em đã nhắm mắt bỏ qua cho anh. Nếu lần này anh còn động đến Đình Phong một lần nữa, anh sẽ không còn thấy mặt em đâu."

Vương Đình Viễn im lặng không đáp. Hắn biết nói gì trong lúc này bây giờ, hắn không muốn làm mất người hắn yêu nhưng hắn cũng không thể dễ dàng buông tay. Bên hận, bên tình hắn không thể đưa ra lựa chọn.