Nhân Tình

Chương 47



Từng nước mắt lăn dài trên má cô, bao nhiêu nỗi đau muộn phiền cứ thế trôi theo dòng nước mắt.

Bầu không khí tĩnh lặng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại. Nhã Ân vội lau đi giọt nước mắt trên má mình rồi cầm điện thoại lên tay.

Đưa mắt nhìn màn hình, sắc mặt cô dần thay đổi. Nhã Ân đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh nghe điện thoại.

Khoảng gần 20 phút sau, cô trở lại phòng bệnh. Vào trong thì thấy Như Ly đã có mặt ở đó từ khi nào, nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là anh đã tỉnh dậy. Nhã Ân không kìm nén được cảm xúc mà chạy đến bên anh. Cô mừng rỡ cầm lấy tay anh hỏi han:

''Đình Phong! May quá! Anh tỉnh rồi, anh có biết em lo cho anh lắm không hả?''

Vương Đình Phong chau mày nhìn cô với ánh mắt lạ lẫm. Anh vội vàng gỡ tay cô ra khỏi tay mình, ngơ ngác hỏi:

''Cô là ai vậy? Sao cô lại biết tên tôi?''

Nhã Ân đứng hình trước câu hỏi của Vương Đình Phong. Anh mới tỉnh dậy sau vụ tai nạn chắc hẳn là đang có ý đùa giỡn nhưng trò đùa này không vui chút nào. Cô cười nhạt:

''Anh nói gì vậy hả? Em là vợ anh.''

Anh ngạc nhiên:

''Vợ? Cô đâu phải vợ tôi, vợ tôi ở đây cơ mà.''

Vương Đình Phong vừa nói vừa hướng ánh nhìn về phía Như Ly. Nhã Ân như không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình. Cô tự nhủ chắc hẳn là anh đang diễn kịch. Anh thường ngày vẫn vậy, vẫn thích trêu đùa cô cả khi vừa mới tỉnh.

Nhã Ân đưa tay lau giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô hít một hơi thật sâu nói:

''Dừng lại được rồi đấy! Anh có biết cả tuần qua em đã phải vất vả thế nào để chăm sóc cho anh không? Đừng đùa nữa, không vui.''

''Cô có bị vấn đề gì không? Tôi không nói đùa, Như Ly mới là vợ tôi. Cô là ai đột nhiên xông vào phòng rồi nhận tôi làm chồng.''

''Vương Đình Phong! Anh bị điên hả? Em mới là vợ anh không phải cô ta.''

Vương Đình Phong định lên tiếng nói gì đó thì bị Như Ly chen ngang:

''Này cô, cô không nghe chồng tôi nói gì hả? Tôi mới là vợ của anh ấy, không phải cô. Mời cô ra khỏi phòng!''

Nhã Ân trừng mắt nhìn Như Ly. Hôm nay cô ta to gan lớn mật dám lên mặt nói chuyện sỗ sàng như vậy với cô. Nhã Ân lớn tiếng quát:

''Cô câm miệng lại! Ở đây không có chỗ cho hạng người như cô nói chuyện.''

''Cô!!!''

''Thôi đủ rồi!''

Thấy hai người cãi qua cãi lại, Vương Đình Phong lên tiếng. Anh quay sang phía cô, gằn giọng:

''Ở đây cô mới là người không có quyền nói chuyện. Như Ly là vợ tôi, cô có quyền gì mà cấm cô ấy.

Nực cười!

Cô mới là vợ anh cơ mà. Mới tỉnh dậy chưa được bao lâu đã quên mất vợ mình rồi sao? Nếu như anh quên thì cô sẽ nhắc lại cho anh nhớ.

Nhã Ân cầm tay Vương Đình Phong lên, vừa chỉ vào ngón áp út vừa nói:

''Anh nói cô ta là vợ anh. Vậy anh không thấy anh đang đeo thứ gì với em à?''

''Tôi có đeo thứ gì đâu?''

Câu nói của anh khiến cô ngạc nhiên. Nhã Ân đưa mắt nhìn xuống tay anh, lúc này cô mới nhận ra chỉ có một mình cô là đeo nhẫn cưới còn anh thì không.

Sao có thể như vậy được?

Mới lúc nãy cái chiếc nhẫn vẫn còn ở trên tay anh, bây giờ lại không thấy đâu. Chắc chắn đã có ai đó đó bày trò.

Trong đầu Nhã Ân nhanh chóng nghĩ tới một người. Cô đưa mắt liếc nhìn sang phía Như Ly. Bắt gặp ánh mắt của cô, Như Ly vội vàng nhìn sang hướng khác.

Thái độ mập mờ này càng chứng tỏ cô ta có liên quan đến chiếc nhẫn.

Nhã Ân không nói một lời trực tiếp lại gần chỗ Như Ly, hỏi:

''Cô giấu chiếc nhẫn ở đâu rồi?''