Nhân Vật Phụ

Chương 12: Chuyện thứ 12



Chuyện thứ 12

“Sai bét! Làm lại!”

“Làm lại thì làm lại, mày đừng có đập tao nữa, đầu tao là chỗ nhạy cảm…” tôi che đầu.

“Bài khó thì làm nhoay nhoáy, bài dễ thì không làm được, có ai như mày không?” thằng Quân kéo tay tôi ra, đập xấp giấy nháp vào đầu tôi đánh bép một cái. Từ ngày tôi nhờ nó kèm Toán, hôm nào nó cũng lộng hành thế đấy,mấy đứa người yêu đâu không ra và cấu với véo nhau cho đã đi, cứ chờ tới lúc kèm tôi mới giở võ là sao? Tôi lầm bầm nguyền rủa, bây giờ còn làm cái bao cát cho nó trút giận nữa, hôm sau nhất định không thèm gọi nó dậy chào cô xem còn thích thái độ không.

“Đau, đồ khốn, hôm nọ tao mới bị đá bóng vào đầu!” tôi rên rỉ.

“Lí do đấy mày nói một tuần trước rồi!” thằng Quân nhìn tôi cười đểu, cái thằng cuồng bạo lực này.

“Nhưng tao vẫn còn đau!” tôi cố cãi.

“Không muốn ăn đập thì làm đúng đi rồi nói.” Nó gõ gõ cái bút chì vào quyển vở của tôi. Tôi ấm ức cúi xuống, không nhờ nó ôn cho để mấy hôm nữa kiểm tra thì tôi đã chả phải khổ sở thế này.

“Mau lên,tao còn đi gặp người yêu nào, hết giờ đến nơi rồi!” Nó gõ cái bút mạnh hơn, ra vẻ sốt ruột.

Tôi nhếch mép “Bigba Bol hôm nay lại đòi đi chơi à?” trong đầu mường tượng cảnh hai đứa này dung dẻ dắt tay nhau nhảy chân sáo trong một cái vườn hoa toàn màu hồng kẹo cao su bệnh hoạn ở cái chốn điên rồ nào đấy. Dừng! Không được tưởng tượng linh tinh nữa, nổi hết cả da gà lên rồi!

“Không, hôm nay tao chia tay.” thằng Quân đáp tỉnh rụi, tay vẫn gõ bút chì đều đều. Tôi trố mắt nhìn nó, mầm mống vua S&M vừa nói gì cơ? Lại sắp làm tàn lụi một bông hoa nữa của ông giời rồi. 2 tuần, lạy giời.

“Mày đùa hả?” tôi buông bút nhìn nó, bất thường, bất thường quá!

“Tao nói đùa khi nào?” nó đáp, nhìn tôi vẻ nghiêm trọng. Không tin được, thằng này bị làm sao thế?

“Tao tưởng luật của mày là ít nhất một tháng cơ mà?” tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên, hỏi nó.

“Một số chuyện thay đổi” Nó đáp, không thể hiện tí cảm xúc nào trên mặt.

“Chuyện gì?” Tôi xán lại gần nó, mơi “Kể tao nghe coi! Tao không kể ai nghe đâu!”

Tức thì nó cốc vào đầu tôi “Không phải chuyện của mày! Làm bài đi, còn có 5’ kia kìa!”

“Không kể thì thôi, làm gì mà cứ sồn sồn lên thế…” tôi nói khích, nó lại giơ tập nháp lên.

Khốn nạn!

“Thôi tao làm mà, bỏ tay xuống đi!” một tay che đầu, tôi cúi xuống viết lia lịa. Thằng Quân cũng không nói gì nữa. Truyện Ngược

Đúng là có tật giật mình mà, chắc có biến đây. Có khi nào có em nào đó làm cho nó thay đổi quan điểm không? Cha chả, biết đâu đấy sắp tới lại gặp được người trong mộng của nó cũng nên. Cầu trời em ý trị được cái thói dùng vũ lực để dạy người và cái trò ngủ gật cùng với không đem sách giáo khoa đi học của nó nữa!!!

-

Chuông reo, thằng Quân một tay xách cái cặp dẹp lép, một tay chống lên bàn, phi thân qua cái bàn rồi chạy mất tiêu,tôi lệt quệt bước ra.Locker của tôi có dính cái gì đó.

Tờ giấy dính con gián chết, chân còn động đậy, phía dưới có chữ.

“TRÁNH XA ANH MINH NAM RA, ĐỒ SÂU BỌ!”

xxMinaxx.

Điên, nghĩ là tôi sẽ sợ mà hét lên sao?

Lại là Minh Anh, không phải con bé này đang nhắm đến Đăng Nguyên hay sao? Chẳng lẽ nó lại chuyển mục tiêu? À à, Linh Chi và Đăng Nguyên mới thành đôi được 1 tuần, sao mà tôi chẳng thấy ngạc nhiên gì cả thế không biết? Sao bây giờ người ta dễ bỏ cuộc thế, thấy mất chỗ là tìm chỗ mới ngay. Tôi cười một mình nhìn con gián ngọ nguậy trên cánh cửa locker. Trò này còn nhạt hơn cả trò đeo mặt nạ rồi đem đặt quả tim lợn máu me trước nhà người mình yêu ngay trước lúc nó mở cửa đi học cùng với tờ note “TỚ THÍCH CẬU”của thằng bạn tôi hồi cấp 2, vụ đó con bé mất gần 1 tuần mới đi học lại được. Ở nhà tôi suốt ngày đi đuổi gián cho mẹ nên thân thiết với mấy con này lắm.

Tôi đến gần, giựt tờ giấy ra, cầm râu con gián chết, quay xuống căng tin. Muốn gây chiến chắc?

“Êu, Linh Lan!” Hoàng Minh Nam ở đâu nhảy xồ ra, chạy tới dang hai tay với tôi. Tôi giơ con gián lên, hắn lập tức rúm người lại.

“Đừng đừng, mấy hôm nay tôi đâu có gây tội gì đâu! Làm ơn đi bạn tốt!”

Hoàng Minh Nam, tay chơi của trường đã một tay cưa đổ không biết bào nhiêu cây xà cừ yêu kiều của trường lại sợ côn trùng, quá vinh quang. Tôi đảo mắt, nói.

“Không phải, là fan của cậu tặng tôi đó, thấy không?” Tôi giơ tờ note ra. Hoàng Minh Nam trợn mắt nhìn tờ giấy. Được một lúc hắn mới gãi đầu.

“Hèn chi mấy hôm nay cái con Mina đó nhắn tin cho tôi hoài à…”

“Thế hả?” tôi nhìn khinh bỉ nói

“Đâu phải lỗi của tôi đâu! Xin cậu đấy, đừng bắt tôi ăn nó!” Hoàng Minh Nam nhìn tôi vẻ cầu khẩn.

Hê, tôi bắt hắn ăn hồi nào vậy? Nhưng mà nghe cũng hay đấy…

“Lần này thì chưa, lần sau nhớ nhắc tôi đấy!” Tôi cười cười, đập đập vai hắn rồi bước tiếp ra căng tin, tôi biết chỗ cô nàng Min-A này hay ngồi ăn trưa. Chuyện này sẽ hay lắm đây. Tôi quay lại nhìn Hoàng Minh Nam

“Còn không đi theo tôi! Tôi chán cái trò dọa nạt nhau này rồi!”

Hắn ta như sực tỉnh, vội vàng chạy theo tôi. Tới cửa căng tin, tôi ra hiệu cho hắn đứng ngoài.

“Chừng nào có tiếng hét thì vào liền nhé, tính mạng tôi đặt vào tay cậu.” hắn ta trố mắt nhìn tôi. Tôi nháy mắt, vỗ vỗ vai hắn rồi quay đi.

Tôi bước vào, giấu con gián sau lưng,tiến tới gần Minh Anh, con bé này vẫn chưa để ý đến tôi. Ngồi cạnh nó vẫn là 2 đứa sinh đôi tóc vàng lần trước.

Tôi hèm một cái, nó ngẩng đầu lên khỏi hộp cơm bày biện đẹp đẽ của nó, nhìn tôi.

“Chào Min-A, lâu quá là lâu rồi đúng không?” Tôi mở lời, làm như gặp được bạn cũ lâu ngày không liên lạc.

Nó bỏ đôi đũa xuống, khoanh tay nói “Cũng kha khá, nhận được thư rồi chứ?”

“À cái đó…hình như cô bị nhầm tôi với ai thì phải?” tôi cố gợi chuyện cũ để chọc con bé.

“Chị bị thần kinh à, tôi nhất định không nhầm!” nó chẹp miệng rồi lại cúi xuống hộp cơm, vừa nhai vừa nói với tôi. Tôi cười hưởng ứng

“Theo tôi nhớ, thì cô thích Đăng Nguyên?”

“Đã từng thích thôi! Bây giờ tình yêu duy nhất của tôi là anh Minh Nam” Min-A lập tức sửa lại.Con bé này thật sự cần đi gặp ông bác sĩ tâm lí tư vấn tâm sinh lý TUỔI MỚI LỚN ở cơ quan bố tôi.

“À, ra là vậy…” tôi nói kiểu sâu cay.

Con bé tiếp “Biết rồi thì mau tránh xa ra đi, còn chưa hiểu sao?” nó nhìn tôi khinh bỉ. Tôi cười nhạt

“Cô em mới là người chưa hiểu đó, biết không?”

“Nói cái gì đấy?”

“Chưa biết đầu đuôi thế nào đã gây chuyện!” tôi nói nhanh, quẳng con gián vào hộp cơm lòe loẹt ăn chưa tới một nửa của Min-A. Kể cũng tiếc đấy, nhưng biết làm sao, không làm thế thì cô bé này không chừa được.

“Áááhhhh!!! Giánnnnnnnnnn!!” Hai đứa sinh đôi hét lên đầu tiên và nhảy dựng lên khỏi cái bàn ăn. Min-A cũng giật mình lùi lại, vứt đôi đũa inox xuống. Y xì như dự đoán, dám làm không dám chịu. Mấy người trong căng tin cũng giật mình quay lại.

“Chị bị điên à????????” Nó hét lên.

Tôi chờ cho màn khoe giọng trôi qua, nhìn thẳng mặt Min-A nói.

“Lần trước gặp nhau hình như tôi chưa nói rõ đúng không? Đừng dùng trò hèn hạ để chơi với tôi, không có tác dụng đâu, cô gái. Trước khi làm cái gì thì nên suy nghĩ xem hậu quả nó thế nào đã rồi hẵng nói, nghịch dại sẽ bị đứt tay đấy!”

“Tới đây Linh Lan!!!” Hoàng Minh Nam rẽ đám đông bước vào, gào toáng lên. Tôi túm vai hắn đẩy tới trước mặt Minh Anh

“Bạn tốt, cậu tới rồi! Mau nói rõ ràng ra với em ý xem nào!”

“Ê này này, nhưng mà tôi có biết gì đâu?” Minh Nam thì thầm ra phía sau.

“Đọc cái note chưa, biết thế nào rồi đấy!” tôi đập vào lưng hắn một phát, bản lĩnh tay chơi nói dối như ranh đi đâu rồi.

“A, cái đó ơ, ừ thì…” hắn lúng búng.

Min-A nãy giờ nín thinh đã lên tiếng. “Anh Minh Nam, đây có phải người anh thích không?”

“À,..không phải “ hắn ta quay lại, nhìn con bé nói.

“Thế là người anh yêu?” Câu này khác câu trước chỗ nào, đều cùng một mục đích cả, đúng là tâm thần.

“Không...” hắn ta lại tiếp tục lúng búng.

“Vậy là gì?” con bé vênh mặt hỏi, vẻ thỏa mãn.

“Thì là.. bạn tốt của nhau..” hắn ta lẩm bẩm. Đến bó tay với cái thằng này. Cứ thế này thì con bé vẫn sẽ không để yên cho tôi mất. Tôi đứng cạnh cấu vào lưng hắn, thì thầm.

“Nói năng đàng hoàng đi, con trai mà thế à, muốn bạn thân cậu đi đời với con nhỏ này sao?”

“Khoan đã…” hắn đáp “Ý cậu là em này là thủ phạm vụ con gián?”

Tuyệt, Hoàng Minh Nam, sát thủ săn gái bậc một của trường bị mắc chứng chậm hiểu, thông minh đột xuất, ngu bất thình lình. Đến chết mất, tại sao cuộc đời lại bắt tôi gặp những kẻ như thế này cơ chứ!

“Còn ai vào đây nữa, cậu bị máu chậm lên não à?” Tôi rít lên.

Tức thì, Hoàng Minh Nam ngẩng đầu lên, nhìn Min-A, nói dõng dạc đến bất ngờ.

“Em tên gì?” hắn ta dùng cái nụ cười chết người với con bé.

“Em là Minh Anh, gọi là Min-A?”- con bé có vẻ sung sướng, cười tít cả mắt.

“xxMinaxx hay nhắn tin cho tôi đúng không?”

“Anh nhớ sao?” mắt Min-A chớp chớp đầy hi vọng

“Tôi nhớ tất cả những ai ấn tượng với tôi nhất!” lạy giời, tại sao người có thể sinh ra kẻ lẻo mép đến phát sợ như thế này. Có khi thằng cha lớp trưởng lớp tôi cũng không giỏi bằng hắn. Bảo làm sao mà bao nhiêu con gái của cái trường này xin chết để được ngồi nghe hắn nịnh hót dù chỉ một lần.

“Thật ư?” đây cũng không phải trường hợp ngoại lệ.

“Ừ, em rất ấn tượng…” ngàn sao bắn ra từ cái nụ cười của Hoàng Minh Nam. Trông Min-A như kiểu sắp lăn ra xỉu vì hạnh phúc.

“Tuy nhiên…”hắn ta ngập ngừng, vẻ không hài lòng của bề trên “…em lại không phải là một cô gái tốt”

“Ơ…”

“Làm như thế với bạn của tôi sao? Thật không thể tưởng tượng nổi” hắn ta nói như đang trách mình, làm cho con bé xanh lét cả mặt mũi vì sợ và buồn (hình như thế)

Đúng là đẳng cấp tay chơi, đánh đâu trúng đó, bao giờ phải nhờ hắn dạy cho vài chiêu để lần sau tự xử xem thế nào.

“Tôi đã từng nghĩ là chúng ta có cơ hội nhưng thế này thì không thể, tôi không làm được!” đoạn Hoàng Minh Nam nắm tay đấm vào cái bàn ăn( có hộp cơm đã bị ném gián vào) làm ra vẻ dằn vặt lắm.

“Đừng nhắn tin cho tôi nữa và đừng làm mọi chuyện khó khăn hơn để tôi quên em đi, vĩnh biệt.”

TÔI CHẾT ĐÂY!!! TÔI CHẾT ĐÂY, nghe Hoàng Minh Nam nói mà tôi có cảm tưởng như 2 đứa nó yêu nhau sâu đậm lắm, chắc phải tới vài chục năm rồi mới nói được những câu nghe thôi còn thấy mủi lòng hơn cả người trong cuộc. Không hiểu hắn học ở đâu ra mấy câu đấy mà cao tay thế hả giời? Kinh khủng khiếp,may mà mình đủ cảnh giác, không thì đã để cho Linh Chi thành vịt quay Bắc Kinh trong tay hắn rồi.

Hoàng Minh Nam kéo áo tôi lôi đi.

“ Đi thôi bạn tốt, tôi có đủ đau khổ rồi!” đoạn hắn quệt tay áo lên mắt rồi khịt một tiếng nghe nửa như bị sặc nửa nghe như lợn khịt khiến tôi chút nữa thì không nhịn được cười, chả giống tiếng sụt sịt khi khóc tí nào cả.

Ra tới cửa căng tin,hắn ta quay lại nhìn (lần cuối trước khi ra đi mãi mãi)- ( thêm vào và biên tập bởi ủy ban SINH LI TỬ BIỆT Quốc Tế, xin cám ơn quý khách đã dành thời gian đọc phần trong ngoặc và xin chúc quý khách quãng thời gian đọc vui vẻ, xin hết.)

Min-A rưng rưng ngấn lệ, ngồi phịch xuống cái ghế gần chỗ cô ta đứng, không nói được câu nào.

Hoàng Minh Nam cuối cùng cũng đã cho thấy tuyệt kĩ tay chơi của mình, có ai ban đầu nghĩ cậu ta thật ra vô dụng không làm được gì không?

Cám ơn sự ủng hộ nhiệt liệt của các bạn trong 11 chuyện vừa qua, xin hãy tiếp tục ủng hộ tôi nhé,vote và comment cho tôi, tôi muốn đọc những gì các bạn nghĩ, có gì sai, chắc chắn tôi sẽ sửa.