Nhân Vật Phụ

Chương 2: Chuyện thứ 2



Chuyện thứ 2

Lại thằng sao đỏ cà chớn, tại sao cho mĩ nhân vào mà không cho ta vào. Tôi vuốt tóc mái che mắt mình lên một chút, lườm nó.

“Hôm nay tôi có bài kiểm tra, cho vào đi bạn trẻ”

“Đến muộn là đến muộn, vẫn phải ghi tên” nó làm bộ mặt nghiêm túc đến bực mình, tôi muốn thọi một cú vào mặt nó lắm. Nhưng vẫn có cách khác để trả đũa, chẳng tội gì. Tôi đứng thẳng người lên, khoanh tay nhìn nó.

“Vậy hôm nọ bạn nào để cho hotgirl đến muộn hơn cả tôi vào trường vậy?”mắt tôi nheo lại, hi vọng sẽ tạo được cái hiệu ứng diều hâu. Hoặc gì đó. Chắc thế.

“Hôm đó bạn ấy đến học buổi đầu chưa quen giờ giấc.” chưa gì thằng nhóc đã có vẻ hoang mang. Tôi đưa mắt liếc nhìn nó đầy khinh bỉ.

“Dẫu sao luật vẫn là luật. Sao đỏ mà lơi lỏng như vậy ư?”

“Cậu nói cái gì đấy?” sao đỏ cà chớn cao ngồng có vẻ tái đi ghê gớm, nghĩ không ai biết thì muốn làm gì thì làm chắc.

“Cậu đúng là không xứng đáng, một chút kiên định cũng không có mà cũng đòi làm sao đỏ, thật thất vọng” tôi tặc lưỡi. ”Ghi gì thì ghi đi, tôi muốn vào lớp rồi, không rảnh đứng đây với kẻ vô trách nhiệm như cậu”

“Tôi sẽ cho cậu vào, không ghi tên với một điều kiện.”thay vì ghi cái rẹt tên tôi vào cuốn sổ xanh dày một cục của nó, thằng cha sao đỏ rởm đời đột nhiên thay đổi thái độ, nhìn tôi bằng cái mặt nguy hiểm đến mức khó chịu.

“Gì chứ?” thằng cha này có vấn đề gì sao. Định ra giá gì đây, bây giờ sao đỏ còn định thêm trò được cái quyền cầm trịch nên muốn bắt nạt ai thì bắt nạt sao?

“Cậu học lớp 11A phải không?”tay sao đỏ nhìn tôi, làm bộ mặt nghiêm trọng, hỏi.

“Thì sao chứ?” tôi lờ mờ đoán ra thằng cha này muốn tôi làm gì.

“Có học sinh mới chuyển về phải không?”

“Muốn xin số điện thoại của cô ấy thì xin lỗi, tôi không làm được. Đi tìm người khác đi.” Tôi đẩy hắn ra, định bỏ đi, nhưng hắn đã kịp nắm tay tôi kéo lại.

“Cô ấy tên gì vậy? Có người yêu chưa?” Hắn ta hỏi dồn.

“ Bỏ ra, muốn ghi tên thì ghi đi,tôi không sợ!” trên đời thiếu gì kẻ để hắn hỏi, có tận 45 cái mạng ở 11A cơ mà, sao cứ nhè tôi mà đổ vào thế.

“Trả lời hai câu kia, tôi sẽ cho cậu đi.”

“Linh Chi, cái còn lại tôi không biết.” tôi giằng ra, bước vội lên lớp. Đúng là xui xẻo.

Vừa bước vào lớp, tôi đã bị một lũ con trai chặn ở sát cửa. Tôi trợn mắt nhìn, mình đã gây ra tội gì mà hôm nay lại bị quây thế này.

“Bạn thân của tôi, hôm nay đến muộn thế?” thằng Duy bước tới đập vai tôi bồm bộp, cười nói xởi lởi. Tôi chưng hửng nhìn nó, bạn thân cái gì cơ. Mấy đứa con trai khác cũng lao tới xun xoe.

“Linh Lan à, đói không, tôi xuống căng tin mua cho cậu cái gì nhá?”

“Làm bài tập chưa, có cần giúp bài nào không?”

Mới đầu tôi cũng ngạc nhiên nhưng ngay sao đó thì không. Chắc chắn là hôm qua tôi ngồi chơi với Linh Chi nên bọn nó muốn thẩm vấn đây. Tôi phủi tay mấy đứa con trai ra.

“Muốn gì nói đi, không cần dụ dỗ. ” tôi nheo mắt nhìn chúng nó.

Bọn con trai được thể, nhao lên. Linh Chi vẫn chưa đến, mà có đến chắc cái thằng Sao đỏ khỉ khô kia lại để nàng tự do cho coi.

“Linh Chi thích màu gì? Thích con trai như thế nào? Blah blah blah…”

“Thích màu tím, cái kia tôi không biết, blah blah…Nào bây giờ tránh ra, tôi muốn ngồi.” tôi rẽ lũ con trai ra, đi về chỗ của mình, cạnh thằng Quân. Nó là thằng duy nhất không xun xoe tôi để moi tin tức về Linh Chi. Tôi nhìn nó, lúc này nó đang chúi đầu xuống cái Iphone 4 một cách say mê, tôi ngồi xuống, mở cặp ra lục lọi một lúc.

“Sướng nhỉ, bỗng dưng thành người nổi tiếng.” Thằng Quân nhếch mép, mắt không rời khỏi màn hình Iphone. Làm thế quái nào mà nó chơi điện tử tới gần chục tiếng một ngày mà không bị cận trong khi tôi không chơi tí nào vẫn cận lòi ra chứ.

“Có phải lỗi tại tao đâu, tao có muốn thế đâu cơ chứ!” tôi đặt cạch cái hộp bút xuống, lườm nó.

“Ờ.” Nó ậm ờ cho qua chuyện, tay khua lia lịa.

“Thế mày hỏi làm gì?”

“Thế tao không được hỏi chắc?” nó quạu lại, tay dí mạnh vào màn hình như muốn giết con gì đó đang đậu ở trên đó. Hoặc là cái động tác chém quả lựu nhiều lần của cái trò Fruit Ninja. Công nhận đi, cái quả lựu đấy hay chết đi được.

“Hờ, sao cũng được.” tôi nhún vai, lấy sách vở ra. Cái thằng, đẹp trai thì đẹp trai thật nhưng cứ dở hơi thế nào, đấy là tôi nghĩ thế.

“Này,..”

“Sao?” hôm nay nó nói nhiều bất thường nha, lại còn chủ động nói chuyện nữa, bình thường tôi đánh tiếng nó mới chịu mở miệng.

“Linh Chi thích gì vậy?”

TÔI BIẾT NGAY MÀ! Chả có chuyện trên đời này một thằng như nó đi mở miệng chủ động nói chuyện lấy vui với tôi.

“Hừ, lại mày nữa à, cái này tao không biết, tẹo nữa đi mà hỏi.” tôi lầm bầm nói, tay giở sách loạt xoạt. Đồ chết tiệt. Thằng Quân dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Tẹo hỏi cho tao.”

“Không, muốn tự đi mà làm.” Tôi vặn lại.

“Cho mày 200K.” nó cười mỉm.

“Xong.”

Đừng có đánh giá tôi, tiền cũng là thứ rất quan trọng, không phải tôi có ý lợi dụng cô bạn nhưng thằng này ngớ ngẩn quá.Nó bỏ những 200K để lấy một thứ chẳng dẫn nó đến đâu trong con đường chinh phục Linh Chi cả, có phải cứ cái mình thích thì sẽ là cái mình yêu đâu. Tôi cười thầm trong bụng, tay mân mê tờ 200K polime một cách khoái chí.

Thằng Quân nhìn tôi cười đểu, khỉ gió, nó biết chắc chắn tôi sẽ không giúp nếu không được lời cái gì, đúng là xảo trá.

“Này, bao giờ sinh nhật cậu vậy Linh Chi?” tôi nhìn cô bạn, hỏi khẽ.

“1 tháng 3, sao?” Linh Chi cười nhìn tôi.

“Tớ hỏi trước để tặng quà, mà cậu có thích cái gì đặc biêt không?” xin lỗi Linh Chi, tôi lỡ nhận tiền của nó rồi. Không làm nó sẽ bẻ cổ tôi.

“À mấy thứ dễ thương, màu tím càng tốt nhưng tùy cậu thôi, là quà thì cái gì tớ cũng vui lòng” Lạy chúa, sao cô ấy cứ phải thánh thiện như thế làm tôi thấy mình thật xấu xa. Tôi gật gù rồi lại cúi xuống quyển vở. Liếc sang thằng Quân, nó cũng nhìn tôi,vẻ hài lòng rõ mồn một trên mặt. Khỉ gió!

Giờ ra chơi, Linh Chi lại kéo tôi xuống sân bóng rổ, rõ ràng thích rồi mà cứ chối là không có gì. Hôm nay cái sân bóng có gì là lạ, mấy thằng con trai cứ ngó tôi với Linh Chi. Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa, không lẽ…

“Cậu là Linh Chi mới chuyển đến phải không?” Minh Nam, tay chơi có tiếng trong trường tôi tiến tới, nở nụ cười chết người của hắn với Linh Chi.

“À, ừ.” Linh Chi nhìn đáp trả hắn, nở nụ cười mật ngọt.

“Mình là Minh Nam, rất vui được làm quen. Hình như mình gặp cậu ở đâu rồi thì phải?” Hoàng Minh Nam nháy mắt một cái, đưa tay ra.

“Vậy sao? Lúc nào vậy?” Tôi đứng vặn vẹo người tại chỗ một cách khó chịu. Cái cuộc hội thoại này rồi sẽ đi đến một cái kết cục khốn nạn.

Linh Chi, cậu làm ơn đừng có tin người dễ thế chứ!

“Bây giờ mình chưa nhớ, bao giờ mình nhớ mình sẽ báo cho cậu được không?”

“Nhưng làm thế nào?”

CÁI THẰNG CHẾT TIỆT NÀY LẠI GIỞ BÀI TỦ CỦA NÓ RA, LẦN NÀO NÓ CŨNG THÀNH CÔNG MỚI SỢ CHỨ. Con gái bây giờ thật ngây thơ, sao chỉ có mình tôi nhận ra cái trò này của nó???

“Số điện thoại của cậu là gì vậy?” ĐẤY! THẤY CHƯA, TÔI NÓI CÓ SAI ĐÂU!

Tôi không thể để cho hắn thành công được, ít ra Linh Chi cũng là bạn tôi. Được rồi, là mới chơi, nhưng mà mình cũng phải có trách nhiệm chứ! Tôi không định để cái thằng cha phá tim này làm hại bạn mình được.

Okay, nghe như kiểu chuốc vạ vào thân nhiều hơn là vẻ vang anh hùng…

Kệ xác đời!

“ Yầu, Minh Nam à, từ từ chứ!” Tôi xen vào, kéo tay Linh Chi lại, cười nhạt nhìn Minh Nam.

“Cậu là ai mà có quyền cấm bạn ấy?” Minh Nam nhìn qua lớp tóc mái che gần nửa khuôn mặt của tôi, cười đểu. Trong đời chưa bị ai từ chối bao giờ nên được thể nhỉ

Tôi vuốt nhẹ tóc, để lộ một bên mắt, nhìn hắn ta.

“Tôi không để bạn mình rơi vào tay kẻ chơi bời hạng nhất ở cái trường này đâu, tránh ra!”

“Cậu nói cái gì đấy?”Hoàng Minh Nam trố mắt nhìn tôi, cứng họng không nói được gì.

1-0. Và đám đông gào thét.

“Tôi nói gì chắc cậu cũng hiểu, bây giờ thì xin lỗi, minh đi thôi Linh Chi!” tôi kéo tay cô bạn đi mà không để ý phía trước có người, cô bạn mất đà lao ngay vào người đó.

“Uỵch, hự!”

Tôi sững người quay lại, Linh Chi đang ngã đè lên trên một thằng con trai. Cái áo đỏ, lạy giời, sao lại lao đúng vào Đăng Nguyên cớ chứ, hay là…

Mà nó có cần phải giống phim Hàn Xẻng vậy không?

“Oái, Linh Chi! Cậu có sao không, tớ xin lỗi!” Tôi lao tới kéo cô bạn dậy. Linh Chi cũng đang quay quay chưa nhận ra được gì. Cho đến khi Đăng Nguyên đứng dậy và tôi phải đi xin lỗi anh ta thì Linh Chi mới sững người lại.

“Thành thật xin lỗi, lúc đó tôi không thấy anh đi qua.” Nhục quá là nhục, lại phải đi xin lỗi cái tay mờ ám này.

“Không sao.”

“Anh…có bị đau chỗ nào không?”Linh Chi đỏ mặt nhìn Đăng Nguyên.

“Không sao, em cũng thế chứ?” Anh ta cũng có vẻ bị ấn tượng bởi Linh Chi và vẻ ngoài hoàn mĩ của cô ấy. Hê, tôi cũng có công đấy chứ, vớ vẩn lại ghép đúng hai người với nhau.

“A, không sao, c..cảm ơn anh.” Cô bạn cúi xuống ngượng ngùng, bảo sao không ai thích cho được. Tôi cười nhẹ, hích vai Linh Chi.

“Em,..ờ…em tên gì vậy?” Đăng Nguyên cũng có vẻ bối rối. Anh ta cũng thích sao, chuyện hay, chuyện hay. Tôi không muốn ở đây nghe thêm câu nói sến sụa nào nữa và cũng không muốn tỏ ra thô lỗ, thế nên tôi vươn vai.

“Tớ lên trước, hai người cứ thoải mái.” Rồi bỏ đi không quay lại. Thế là xong, từ nay không bị bọn con trai quấy rầy nữa, hoa đã có chủ.

Mission accomplished!

Từ từ, làm gì có mission nào? Chết vì nghiện phim thôi, Linh Lan, haha…Nhưng đúng là Tom Cruise hồi đó cũng hot lắm chứ bộ, hờ hờ…

“Đứng lại đó, Linh Lan!” Đứa nào dám kêu tên trẫm lớn như vậy, muốn chết chắc. Tôi tiếp tục bước lên cầu thang, làm như không nghe thấy. Có tiếng chạy huỳnh huỵch, 3, 2, 1. Tôi bị quay mạnh về sau.

Hoàng Minh Nam nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ.

“Muốn gì?” Tôi hất tay hắn ta ra. Thằng cha này vốn chẳng tốt đẹp gì, chắc cũng không định nói chuyện nhẹ nhàng, phải cẩn thận.

“Chuyện vừa nãy cậu nói là có ý gì chứ?” hắn ta ngó tôi, bặm trợn nói.

Biết đoạn thằng con trai nào cũng có mặt tối chứ? Tôi nghĩ đoạn này là đoạn tôi được thấy nó đó.

“Ý gì là sao?” tôi biết đó là chuyện gì nhưng vẫn cố tình không hiểu.

“Chuyện cậu nói tôi chơi bời.” Mắt hắn ta thẫm lại nhìn tôi. Tôi thở hắt ra.

“Tôi chỉ nói cái mình nghĩ, cậu có quyền cấm à?”

“Rút lại ngay!”

“Không.”

“TÔI KHÔNG PHẢI KẺ CHƠI BỜI!”Hoàng Minh Nam gầm lên.

“Vậy chứ yêu hết người này đến người khác rồi đá họ không thương tiếc thì gọi là gì, cái trò chơi của cậu tôi quá rành rồi, tránh ra!”

“Tôi chỉ đang đi tìm tình yêu thật sự của mình, vậy cũng là có tội sao?”hắn ta giựt tôi lại, nói gằn từng tiếng.

Lạy giời cái thằng cha này, đúng là đồ trẻ con. Tôi cười khểnh, hất tóc mái lên, nhìn thẳng vào mắt Hoàng Minh Nam qua cặp kính cận 6 diop.

“Cậu còn không có đủ kiễn nhẫn để chờ đợi thì làm sao có thể tìm được, chủ động không phải là xấu nhưng thế này chỉ làm cho tình yêu thật sự của cậu xa lánh cậu thôi. Tránh ra!”

Hắn ta sững người nhìn tôi,buông thõng hai tay xuống. Tôi quay đi, rũ rượi như ban đầu bước lên lớp.

2-0.