Nhân Vật Phụ

Chương 43: Chuyện thứ 43



Yolo mọi người, Giáng Sinh vui vẻ chớ?

Tôi thì bình thường, ngoài này lạnh kinh.

Và có một chuyện làm tôi vô cùng bức xúc. Một lần nữa, NVP được đặt dấu có bản quyền trên Wattpad, mọi quyền lợi của tôi đều được Wattpad bảo đảm, NVP cũng chỉ có trên Wattpad. KHÔNG CÓ Ở BẤT KÌ MỘT TRANG WEB nào khác. Nếu bạn thấy truyện của tôi bị post lậu ở đâu thì làm ơn hãy báo lại. Có rất rất nhiều tác giả bị đạo văn mà không làm được gì rồi, gần đây nhất tôi được biết là Lời Nguyền Tiên Cá của JK.

Chuyện của tôi cũng đã dính chưởng, tệ hơn nữa là cái trang đó không cho biết người post nên tôi không làm được gì. Thêm một điều nữa làm tôi cực kì chán ấy là có hẳn một bạn fan của tôi đã đọc trên đó vào khoảng thời gian Wattpad bị chặn rồi còn comment hưởng ứng nó nữa chứ. Bạn nào đã từng đọc truyện bên Wattpad tiếng Anh sẽ thấy cũng có nhiều tác giả bị ăn cắp truyện (trong đó có cả thủ phạm là người Việt Nam) và người đọc cực kì phản đối chuyện này, thậm chí người không quen khi phát hiện ra cũng sẵn sàng báo lại cho tác giả để xử lí kịp thời.

Tôi sẽ không nói thêm cái gì nữa, chỉ mong mọi người suy nghĩ một chút về cộng đồng truyện online tại Việt Nam và quyết định làm cái gì đúng đắn nhất. Đừng ngồi im nữa.

Chuyện thứ 43.

24/12/2012.

7h15’ sáng.

Tôi xoa xoa hai tay vào nhau, bước lò dò trên hành lang trống, gió lùa cóng cả người.

Hoàng Minh Nam hai hôm nay biến đi đâu mất không biết nữa. Tôi vẫn chưa mua quà cho hắn, cơ bản tại chả nghĩ ra cái gì mà mua cả. Bây giờ hắn không xuất hiện cũng có cái lợi, đỡ thấy tội lỗi lúc hắn nhồi quà cho tôi.

Hầy…

“LINH LAN!!” từ một chỗ quái quỉ nào đấy, Hoàng Minh Nam nhảy vèo ra trước mặt làm tôi giật mình lùi lại, đứng thủ thế(gì đó)

Khốn nạn,vừa nhắc đã thấy xuất hiện.

Tôi bỏ hai tay xuống nhìn hắn.”Cậu làm gì thế hả?”

Hắn ta toét miệng cười, đứng đung đưa làm ra vẻ sung sướng lắm.

“Biết hôm nay là ngày gì chứ?” hắn ta nháy mắt nhìn tôi trông rất khó chịu, chỉ muốn vươn tay tới cho một bạt cho hả dạ.

“24/12”

“Là ngày gì?”

“Hai mươi bốn tháng mười hai, cậu nghe không rõ hả?”

“Không phải, là ngày đổi quà!” Hoàng Minh Nam giãy lên đành đạch, ngúng nguẩy nói.

Hắn ta cho tay vào túi, lôi ra một cái gì đó trông như một cái vòng có treo mấy sợi lông chim vằn vện trông khá bắt mắt.

Dreamcatcher.( Xem hình bên cạnh nha. Dreamcatcher là một loại bùa của người thổ dân Châu Mĩ, được làm trông như kiểu một cái lưới nhỏ trong một vòng tròn lớn, có trag trí lông thú ở ngoài, ác mộng của chủ nhân được cho là sẽ bị giữ trong lưới nếu treo ở đầu giường, chỉ để lại cái giấc mơ tốt).

Tôi trố mắt nhìn thứ trên tay Hoàng Minh Nam. Tôi có nghe nói tới nhiều rồi nhưng chưa thấy tận mắt lần nào, những cái tôi thấy toàn là hàng làm nhái lại bán nhan nhản ngoài đường, cái này lại trông có vẻ kì lạ, kiểu cổ cổ khác hẳn mấy thứ màu mè.

“Đẹp không? Anh họ tôi ở bên Mĩ gửi về đấy!” Hoàng Minh Nam nhìn thái độ của tôi, cười một cách khoái chí. Hắn ta giơ nó lên cao, mấy sợi lông chim sọc đen vẫy vẫy trong gió.

“Treo nó lên đầu giường, nó sẽ đuổi ác mộng đi cho cậu…” Hoàng Minh Nam nói nhẹ,mắt không rời khỏi cái Dreamcatcher.

Đồ thật đấy. Đúng là nhà có điều kiện có khác.

Tôi đưa tay chạm vào mấy sợi lông, có cảm giác gì đó thật kì lạ, giống như kiểu muốn có nó luôn không trả lại ấy. Chả lẽ thứ đồ bị thị trường hóa đến thế này lại linh nghiệm hay sao…

“Thích không?” Hoàng Minh Nam nhìn tôi, mắt hấp háy.

Chả hiểu tôi làm thế nào đấy lại thổ ra được từ “Thích” ngay trước mặt hắn một cách thản nhiên như không có gì. Chắc là tôi bị cái đó hớp hồn thật, trông cám dỗ thế cơ mà.

Hoàng Minh Nam trố mắt nhìn tôi như thể không tin được vào tai hắn ta. Tay hắn ta tự động thả rơi cái Dreamcatcher xuống tay tôi phía dưới.

“Cậu…nói thích?”Hoàng Minh Nam nhìn tôi, lập bập cái gì đó như thể hắn ta sắp sửa nói lắp tới nơi.

Có vấn đề gì sao? Nói thích một món đồ có gì to tát đâu. Tôi nhìn hắn ta, không nói gì cả. Trời rét quá bị đông não hay sao?

Tay tôi vẫn mân mê mấy sợi lông trang trí.

Hoàng Minh Nam đứng ngó tôi lom lom, trông như kiểu bị đóng đinh tại chỗ. Tôi nhìn hắn.

“Cậu bị sao thế hả? Không nỡ cho đi hay sao?”

Hắn ta nhìn tôi, mặt không thay đổi gì. Cũng chả nói gì.

Được vài giây, hắn ta bỗng giật mình một cái như kiểu vừa bị chập mạch hay gì gì đó rồi được reset lại vậy. Hắn ta đứng thẳng dậy, lại ngoác miệng cười.

“Không, cậu thích là được rồi.” Hắn ta định đưa tay lên gần mặt tôi định làm gì đó nhưng lại rụt xuống, đứng gật gù.

Hôm nay hắn ta làm sao thế nhỉ? Trời lạnh ai cũng có vấn đề hay sao?

Tôi nhìn xuống cái Dreamcatcher trong tay, lỡ leo lên lưng cọp rồi, lại phải trả lễ.

“Cảm ơn, Hoàng Minh Nam” tôi ngước lên nhìn hắn, lúc này vẫn đang chăm chú nhìn biểu hiện của tôi.

Tạm thời bỏ qua cái thái độ quái đản kia, tôi cố rặn ra một nụ cười, như vậy nghe lời cảm ơn có vẻ “thành khẩn” hơn. Dù sao cũng có chết ai đâu.

Lúc đó, tôi nhầm to.

Chưa kịp ngậm miệng lại thì Hoàng Minh Nam đã nhào tới trước làm tôi không kịp lùi lại. Hắn ta vòng tay qua người tôi, kéo tôi về phía hắn. Mặt tôi (lại) đập vào ngực áo len gile của hắn ta.

Tay hắn ta khép chặt lại, ép tôi dán vào người hắn ta.

“Cậu làm cái trò gì thế hả?” tôi chống tay lên ngực áo của Hoàng Minh Nam định đẩy ra.

“Chưa có ai cảm ơn tôi như cậu đâu,Linh Lan!!! Aaaaaaaaaa”Hoàng Minh Nam nói bằng cái giọng hào hứng muốn chết.

Chả nhẽ trên đời này chưa có em nào vừa cảm ơn vừa cười như hoa nở với hắn ta hay sao? Tôi không tin. Về lí mà nói, tôi còn kém xa các cô ấy nhiều.

“Cậu định bịa chuyện lừa tôi hả?”tôi nói, thở lên áo của hắn.Tay vẫn đẩy hắn ta ra, lần này nhẹ hơn một tẹo, không hiểu tại sao.

“Không, tôi nói thật mà…”Hoàng Minh Nam thả tôi ra,tay giữ vai tôi.

Tôi nhìn hắn, không nói gì. Đáng lẽ tôi phải xổ luôn ra là mình chả tin cái chuyện vớ vẩn kia,nhưng lúc nhìn mặt Hoàng Minh Nam,tôi lại chả mở miệng ra được. Trong mắt hắn có cái gì đó làm cho tôi thấy tội lỗi.

Chắc mình điên rồi.

Hoàng Minh Nam bỗng à lên một cái, vẻ sung sướng.

“Quên mất, bây giờ mới là màn chính nhé.” Hắn ta lại lục lọi trong mấy cái túi, trông như thể chỉ chờ để lôi được cái thứ đó ra cho tôi xem.

Lạy trời, những lúc hắn ta như này kiểu gì cũng có chuyện khốn nạn xảy ra…

Tự dưng lại thấy bất an.

Hoàng Minh Nam lôi ra một cái hộp vuông nhỏ nhỏ màu xanh lục.

Trông giống cái hộp của Tiffany….

WTF? Không lẽ thằng Quân nói đúng,…Cái gì mà nhẫn kim cương chứ! Không, không thể nào! Vớ vẩn, làm gì có chuyện đó cơ chứ, haha...

Tôi thấy lưng mình vã mồ hôi lạnh. Shit. Nhỡ là thật thì phải làm cái gì? Ôi trời ơi, Hoàng Minh Nam trông vậy nhưng hắn ta chắc cũng có máu làm mấy thứ như vậy lắm.

Thế này thì có đi làm cả đời cũng không trả hết nợ cho hắn ta mất.

Giời ơi là giời.

Tôi đờ người nhìn Hoàng Minh Nam hí hửng gỡ dây ribbon xanh buộc quanh cái hộp ra.

ÔI ĐỪNG ĐỪNG ĐỪNG, là cái gì cũng được, đừng là đồ đắt tiền nhìn muốn hỏng mắt là được.

Hoàng Minh Nam bắt đầu cậy cái nắp ra.

Thế đấy, từ chối phứt cho xong.

Hắn ta cười xởi lởi giơ cái hộp ra trước mặt tôi. Tôi liếc nhìn vào trong đó một cách thận trọng như thể trong đó là cơn ác mộng tồi tệ nhất trong đời mình.

WTH?

Tôi trố mắt nhìn thứ kinh dị trong hộp, một sợi dây da, treo một cái gì đó.

Cảm ơn trời, dây da thôi,chắc không đế nỗi…

Tôi thử nhìn kĩ hơn vào cái mặt dây chuyền. Nó trông như kiểu đồng xu bằng nhựa móc khoen để treo vào sợi dây. Trên đó có chữ gì đó…

Tôi cúi xuống nhìn cái mặt dây cho rõ hơn,đeo kính khổ thật.



“Sao? Bất ngờ hông?” Hoàng Minh Nam xởi lởi nói.

BẤT NGỜ CÁI ĐẦU CẬU ẤY!

Tôi ngước lên nhìn hắn, trong người cảm giác như vừa bị ai thọi cho một cú vào bụng.

“Thích chứ? Tôi cũng có nhé, nhìn này!” Hắn ta lôi tiếp từ trong áo ra cái thứ bản sao của cái trong hộp kia giơ ra trước mặt tôi. Tôi trợn mặt nhìn cái đó.

Hoàng Minh Nam chắc chắn có vấn đề rồi, chắc chắn.

Tôi phát điên lên đây,ai cho hắn ta cái quyền làm thế cơ chứ!!! Tại sao có thể từ một người tinh tế biết ý người khác thành một kẻ thiểu năng trí tuệ chỉ trong vòng vài giây cơ chứ! Hắn ta nghĩ cái gì trong đầu thế không biết!!!

“Cậu bị điên đúng không Hoàng Minh Nam?”cố kiềm chế cơn tam bành trong người,tôi dằn giọng nói,lườm hắn.

“ Cậu không thích màu của nó à?”

“Đầu óc cậu có bình thường không vậy?” tôi sắp chịu hết nổi rồi đấy. Là hắn ta cố tình hay không biết thật chứ!

“Có gì sao? Cậu không thích đeo trang sức à?”

Cái thằng điên này!!!

Thế đấy!

‘CẬU BIẾT HAY CỐ TÌNH GIẢ VỜ THẾ HẢ???” Tôi gầm gừ nhìn hắn.

“Biết gì?”

Tôi nắm cái thứ chết tiệt trong cái hộp Hoàng Minh Nam đang giơ ra,quăng thẳng vào mặt hắn rôi quay lưng bỏ đi.

Không thể chịu nổi.

-

-

-

“..Phụt…Há há há…” thằng Quân trượt cái vèo khỏi cái gờ bê tông trên sân thượng, bò ra cười sằng sặc.

Tôi làm mặt lạnh tanh nhìn nó. Biết ngay mà.

“Mày vui lắm hả?”

“Ha ha ha, quá vui luôn ấy chứ..khặc..Hoàng Minh Nam cũng khá thật!” Nó nhìn tôi, nói trong cái nỗ lực nhịn cười không thành khốn nạn của nó.

“Khá cái đầu mày ấy! Làm sao trên đời lại có kẻ phô đến như thế cơ chứ!” tôi đạp chân nó, gầm gừ.

“Khục..haha..mày muốn đeo chết đi được còn làm trò hả Linh Lan?” thằng Quân ngó tôi, đá đểu.

“Đi chết đi.”

“Nói trúng tim đen sao, khư khư khư…” nó ngồi thẳng dậy, đeo lại cái nụ cười đểu giả thường trực. Tôi muốn đạp nó khỏi sân thượng, cực kỳ.

Tôi nhìn nó, gầm lên.” NÓI CHO MÀY BIẾT, CÓ CHẾT HAY BỊ ĐẨY XUỐNG KHỎI VÁCH NÚI TAO CŨNG KHÔNG BAO GIỜ,KHÔNG BAO GIỜ, ĐEO CÁI MẶT DÂY CHUYỀN CÓ CẢ TÊN NÓ VÀ TÊN TAO TRÊN ĐẤY!!!!!!!!!! KHÔNG ĐỜI NÀO!!! MÀY NGHE RÕ KHÔNG HẢ? KHÔNG ĐỜI NÀO!!!”

Đúng rồi đấy, hắn ta làm cái mặt dây chuyền có tên hắn ta và tên tôi dưới một cái ô giống bên Nhật ấy! Khốn nạn không để đâu cho hết được,làm sao lại có kẻ tự nhiên như thế cơ chứ! Chả lẽ cứ tỏ tình là mặc định quyền sở hữu hay sao!

Thằng Quân ngó tôi, lại bụm miệng cười khúng khục.

Chết tiệt,lại mất công đi kể chuyện để mua vui cho cái thằng của nợ này. Tôi đạp nó một cái thật mạnh cho hả dạ.

Nó giật lùi lại, lườm.” Thử một lần nữa xem, tao treo mày lên cột cờ đấy!”

“Thách.”tôi hất hàm nhìn nó.

“Đến lúc đấy tao gọi Hoàng Minh Nam ra tháo mày xuống thì đừng trách nhau vô tình.” Nó có vẻ hơi

ngạc nhiên vì thấy tôi “bật”.

“Làm như mày sẽ làm thật ấy.” tôi nheo mắt nhìn nó. Tao đã kinh qua đầy thứ rồi, đừng dại mà đùa với lửa.

“Không tin à?” Thằng Quân nhướn một bên mày lên nhìn tôi.

“Thì?”tôi tiếp tục chọc tức nó.

Nó nhìn tôi, không nói gì rồi bất ngờ bật dậy,chụp cổ tay tôi lôi đi.

“Được, lúc đây đừng hối hận.”

Từ từ, thằng này định làm thật hay sao?

Tôi trì lại, ghì chân xuông đất để nó không kéo được mình đi nhưng vẫn bị lôi xệt xệt trên nền xi măng gồ ghề.

“Bỏ tao ra!” tôi cố gỡ tay thằng Quân ra, nó khỏe kinh hoàng. Đứa con trai nào cũng thế hay sao?

Cái này là mày tự chuốc lấy. Không móc được mày lên đỉnh cột cờ, tao không về!” nó nhìn tôi,nói cái giọng nhừa nhựa khó chịu rồi lại kéo giật tôi về phía cầu thang đi xuống.

“Không! Bỏ ra!”

“Không.” Nó vẫn kéo tôi đi, không thèm nhìn lại.

Lần đầu tiên tôi thấy mình sợ cái thái độ của nó. Thằng Quân này khác hẳn thằng Quân cà tửng mọi khi.

Tôi dùng hết sức ghì lại,có chết cũng phải chết theo ý nguyện, chết thế này quá lãng xẹt, không chấp nhận được!

Tôi xoay sở giật được tay nó ra thì mất đà ngã ngửa ra sau, hai chân ngược lên trời như cảnh trong phim nào đó.

“Á…” lưng tôi chạm đất nghe cái kình (hoặc do tôi tưởng tượng ra thế) lập tức đau thốn lên. Đầu va vào cái chỗ đính rõ làm lắm huy hiệu trên cái cặp của chính mình cái bép một phát.

Đau,..ôi cái đầu của mình, thế này thì méo xừ nó rồi còn gì nữa! Thằng khốn nạn Quân!!! Tất cả là tại nó, ôi giời ơi,làm sao lại thấy đờ đờ đi thế này??? Đám huy hiệu kia toàn bằng kim loại đấy, mẹ ơi!

“Linh Lan!”tôi lờ mờ nghe có giọng nam nào đó gầm lên và tiếng bước chân chạy lại gần.

Cái đầu của Hoàng Minh Nam thò vào cảnh trời mây hữu tình đang lập lờ trong tầm nhìn của tôi hoặc cũng có thể do tôi tưởng tượng trong lúc như này.

Mặt hắn ta phóng lớn dần, nhìn sát mặt tôi.

“Cậu có làm sao không?” hắn ta nhìn tôi, mặt hốt hoảng nói.

Chưa kịp trả lời thì tôi đã cảm thấy có cánh tay luồn dưới lưng xốc mình dậy cái vụt khỏi mặt đất. Hoàng Minh Nam kéo tôi dựa vào người hắn ta, nói nhẹ.

“Có đau chỗ nào không?”tay hắn ta xoa nhẹ sau lưng tôi.

Tôi có cảm giác mình bị á khẩu, không mở được miệng để nói cái gì, chỉ dựa hờ vào người hắn ta.

Đoạn hắn ta liếc lên thằng Quân đang đứng nguyện tại chỗ lúc nãy, mặt không có một tí cảm xúc nào.

“Mày bị điên hả,Quân?”hắn ta nói bằng cái giọng trầm trầm đe dọa.

Thằng Quân rũ nhẹ mái tóc xoăn. “Tao vừa cứu mày khỏi cái thảm họa quà Giáng Sinh không thấy sao,Minh Nam?”nó đáp trả bằng giọng hiển nhiên.

“Cái gì?” Hoàng Minh Nam trố mắt nhìn nó rồi cúi xuống nhìn tôi kiểu cậu-kể-cho-nó-nghe-à?

“Việc tao xong ở đây. Hai đứa bây cứ tự nhiên. Cáo từ.” Nó giơ hai ngón tay lên chạm trán như kiểu chào của quân đội rồi quay lưng bỏ đi.

Hoàng Minh Nam quay xuống nhìn tôi, tay hắn ta siết nhẹ quanh eo tôi.

“Hết đau chưa?”

“…”tôi vẫn không nói được cái gì cả. Hắn ta không thấy tự ái vì bị tôi ném trả quà hay sao?

Tự dưng lại thấy có lỗi.

Tại sao cứ phải tốt quá với tôi như thế?

Tôi quay đầu nhìn đi chỗ khác, cố tránh xa Hoàng Minh Nam ra một chút. Hắn ta liền khép chặt tay,kéo tôi trở lại.

“Đừng,..chuyện kia cậu kể với nó tôi không để bụng đâu!”

“Không phải cái đó…” chả hiểu tôi lấy lại giọng nói của mình thế nào.

Một tay tôi đặt lến ngực Hoàng Minh Nam,đẩy nhẹ hắn ta ra, đáng lẽ hắn ta phải nổi khùng lên đòi làm rõ ngọn nghành mọi chuyện rồi bỏ tôi đi mất chứ!

Hoàng Minh Nam nắm cổ tay tôi kéo lại, nói.

“Nếu là chuyện cái dây chuyền thì tôi biết rồi,…đáng lẽ tôi không nên làm thế…” hắn ta nhìn vào mắt tôi, một tay đưa lên má tôi, vuốt nhẹ.

Tôi thấy ngực mình đập mạnh lên một tẹo. Cảm giác kì lạ, gần như là…cảm động.

“Xin l..” Hoàng Minh Nam mở miệng định nói xin lỗi, tôi đưa một ngón tay lên chặn miệng hắn ta lại. Hắn ta trố mắt nhìn tôi.

Tôi cũng chả hiểu sao mình lại làm thế. Chắc là chuyện này cần phải làm đúng, tôi cũng có tội.

Tuy nghĩ thế nhưng tôi không biết phải mở mồm nói xin lỗi với hắn ta kiểu gì. Không quen ấy.

Ngón tay tôi trượt khỏi môi Hoàng Minh Nam, hắn ta thở nhẹ ra như thể từ nãy tới giờ nhin thở vậy. Mắt hắn ta vẫn nhìn tôi.

Hoàng Minh Nam không nói gì cả, tôi thấy hắn ta hơi ho nhẹ, mặt hơi đỏ lên. Thật à?

Gió trên sân thượng mạnh thật. Tôi nhìn cái áo len mỏng của Hoàng Minh Nam, con trai chịu lạnh giỏi đến thế hay sao? Tôi nhìn lên thêm một chút nữa, tự dưng trong đầu nảy lên cái pựt như vừa bật đèn ở trong.

Tôi đưa tay lên cổ, tháo cái khăn len màu xám đậm mới mua ra, tròng lên cổ Hoàng Minh Nam. Hắn ta trố mắt nhìn tôi quấn nó thành một nùi to đùng trên cổ.

“Linh Lan….?” hắn ta nhìn tôi, không hết nổi ngạc nhiên.

“Quà. Giáng Sinh.Trời lạnh dễ viêm họng, đừng coi thường.” tôi nói cụt lủn nhìn hắn ta,bỏ tay xuống kéo khóa áo khoác của mình lên cao, rụt cổ lại.

Hoàng Minh Nam nhìn tôi, vẫn chưa hết nổi ngạc nhiên.

Tự dưng trong bụng thấy vui vui.

Chưa kịp hỉ hả thêm cái gì trong đầu thì Hoàng Minh Nam đã kéo tôi về phía hắn.Một tay hắn tháo nút buộc của cái khăn len ra, cầm hai đầu khăn dài vung tới trước,vòng qua vai tôi. Cái khăn siêu dài vòng qua cổ tôi, đoạn còn lại vẫn xoắn trên cổ Hoàng Minh Nam.

Hoàng Minh Nam gục đầu xuống vai tôi, thì thầm.

“Cám ơn..”tay hắn ta siết nhẹ quanh người tôi, tay còn lại vẫn để ở vai tôi, giữ cho cái khăn không rơi xuống.

Người hắn ta ấm thật đấy.

Hoàng Minh Nam hơi ngẩng lên, nhìn xuống tôi, mắt hắn trông sâu hơn từ bao giờ. Tôi nhìn hắn ta, không nói gì, trong người lại có cái cảm giác kì lạ kia.

Hoàng Minh Nam cúi xuống, bàn tay giữ khăn của hắn ta kéo tôi lại gần hơn, đưa lên sau gáy tôi, vuốt nhẹ.

Tôi thấy mình nhắm mắt lại. Giống như chờ đợi cái điều kia xảy ra.

Giống như lần trước.