Nhân Vật Phụ

Chương 48: Chuyện thứ 48



Hồ hồ, các người sẽ phát điên, phát điên ấy!

Chuyện thứ 48

“Thay đổi kế hoạch nhá! ĐÊM GIAO THỪA ĐI CHƠI VỚI TÔI LUÔN!” giọng Hoàng Minh Nam nói tỉnh bơ ở bên kia điện thoại.

What the f*ck!!!

Tôi lập tức nói.” KHÔNG ĐƯỢC.”

Vừa hẹn Nhật Vũ xong, làm sao mà hắn ta cứ phải chọc vào đúng lúc thế cơ chứ!!!

“Tại sao?”

Có nên nói ra là đi chơi với cậu ta không?

Không được, nói thế thì kiểu gì hắn ta cũng đòi đi theo cho bằng được. 3 người là quá nhiều cho một đám đông.

“Tôi phải ở nhà giúp mẹ.”

“Giúp gì?”

“Giúp những việc mọi năm vẫn phải giúp.” Tiếp tục xạo không chớp mắt.

“Không bỏ được à?”

“Mẹ cạo đầu tôi.”

“…” tôi nghe thấy tiếng gì như tiếng thở dài của Hoàng Minh Nam phía bên kia đầu dây.

Được một lúc, hắn ta nói. “ Được rồi, vậy thì mùng 4, nhớ đấy.”

Hắn ta TIN đấy, tin thật mới sợ chứ! Tôi cứ nghĩ hắn ta phải lồng lộn lên đòi đi cho bằng được ấy!

“Biết rồi.”

Đúng là chuyện không ngờ.

-

-

-

10h30.

Tôi lịch kịch bước trên đôi giày cao cổ, đi ra chỗ đầu ngõ. Cậu ta hẹn ở đây mà.

Ánh đèn đường vàng chiếu xuống một người đang đứng tựa cột điện, cậu ta đang dụi mặt vào chiếc khăn len màu đậm trên cổ.

Nhật Vũ.

Tôi lệt xệt bước tới, tôi không định gọi cậu ta, ngắm cậu ấy như này thích hơn. Có vẻ như đang suy tư cái gì đó.

Nhưng cũng chả cần tôi phải gọi, tiếng chân lệt xệt của tôi trên nền đất cũng đủ khiến cho cậu ấy ngẩng lên, nhìn thấy tôi và cười một cái.

Cảm giác kì lạ.

“Chào Nhật Vũ…” tôi lẩm bẩm, chân vẫn bước tới gần hơn.

-

11h45.

Trên phố đông phải biết, toàn người là người. Đi mãi chả tới được chỗ xem pháo hoa gì cả. Toàn lưng người là lưng người. Cứ chen lấn xô đẩy thế này không khéo bẹp người mất.

Đến giờ tôi vẫn chưa thấy được cái thi vị của việc đi chơi phố vào đếm giao thừa, trừ việc phải ép xác trong cái đám đông toàn mùi người này.

Chưa biết sẽ đi thế nào thì Nhật Vũ đã lồng mấy ngón tay của cậu ấy vào tay tôi, kéo tôi tới gần cậu ta.

Tay ấm thật đấy, tay đứa con trai nào cũng như vậy à?

Có người đi vội đập vào vai tôi, làm tôi chúi tới trước, đập mặt vào cái áo dạ của Nhật Vũ.

Oh shit.

Làm sao mà cái khả năng thăng bằng của mình lại xuống thê thảm thế giời.

“A..xin lỗi! Tại...” tôi vội vàng chống tay vào người cậu ta, định đẩy ra thì cậu ấy đã giữ tôi lại, tay vòng ra sau lưng tôi.

“Không sao.” Miệng lại cười, có vẻ vui lắm.

Tôi thấy mặt mình nóng dần lên.

Lần nào gặp cậu ta tôi cũng bị như này, không tài nào hành động bình thường được.

“Này, ăn gì không?” Nhật Vũ đột nhiên nói.

“Hả?” Tôi ngước lên nhìn cậu ta, ăn gì?

“Cậu đói chứ?”

“Không hẳn…” ăn cũng được, không ăn cũng chả sao. Vả lại đông thế này ăn gì?

“Ừ, tại đây là lần đầu tôi đi chơi như này, thấy không quen..” Cậu ta đột nhiên gãi đầu, cười nhìn tôi.

Tôi nghĩ là tôi chưa bao giờ chán nhìn nụ cười của Nhật Vũ.

Ừ, thật ra tôi cũng chả khá hơn cậu đâu. Hai kẻ không biết gì đi với nhau.

“Không sao đâu, tôi cũng…”

“Ừ…”

Awkward.

Kể từ bao giờ mọi thứ thành như này không biết?

Tại sao lại còn vừa thấy có lỗi vừa thấy khó chịu?

Xung quanh người người vẫn vừa đi vừa nói chuyện ầm ĩ, ai cũng có vẻ vui tẹt ga, tại sao tôi cứ có cảm giác mình nên bị đá vào xó nhà và ở đấy đến cuối đời cơ chứ.

Cả cậu ta, sao cũng cứ vui vẻ, vô tư đến thế?

Lại còn cái hình ảnh chết tiệt kia nữa, tại sao lại cứ lởn vởn trong đầu? Khó chịu quá.

“Này, cậu không vui à?” Nhật Vũ đột nhiên quay sang nhìn tôi.

“Không, trời hơi lạnh thôi.”tôi lắc đầu. Không nên nghĩ tới chuyện kia nữa cho nhẹ dạ. Cái cần tập trung vào bây giờ là pháo hoa sắp nổ trên đầu kia kìa.

Hi vọng năm mới tôi bớt thảm hơn tình trạng khốn nạn hiện tại.

Nhật Vũ nốt tay còn lại qua người tôi, kéo tôi tới sát người cậu ta. “ Đông như thế này vẫn lạnh là sao? Cậu ốm à?” ánh mắt cậu ta như muốn đâm xuyên tôi.

Giống Hoàng Minh Nam.

“Không, tôi không…” tôi chưa kịp nói gì thì tiếng gào ầm lên của mọi người xung quanh đã vang lên.

“60, 59, 58,..”

Giao thừa rồi!

Tôi nghĩ là mình cũng bị lây cái hiệu ứng hào hứng của mấy người xung quanh, từ lúc nào cũng lớn tiếng gào lên đếm theo.

Thế là hết một năm nữa đầy vô dụng, nhưng cũng có quá nhiều thứ xảy ra.

Tôi nghĩ tới Hoàng Minh Nam, không hiểu giờ này hắn ta đang làm cái gì, không lẽ ở nhà.

Tuyệt, giờ thì mày lại thấy có lỗi rồi cơ đấy!

“4, 3, 2, 1, 0!!!!!!!!!!!!!!!”

Tiếng pháo nổ vang lên ầm ầm lẫn với tiếng hò reo của đám đông xung quanh chỗ tôi và Nhật Vũ đứng.

Năm nay bắn những 29 điểm đấy, không hiểu mỗi điểm được nổi chục quả không…

Nhưng vẫn vui, thế là được rồi. Tôi thích cái cảm giác này, chắc là sẽ có lần tôi muốn thử lại.

Tôi quay sang nhìn Nhật Vũ, cậu ta từ lúc nào đã chăm chăm nhìn tôi, ánh mắt kì lạ.

“Cậu không xem pháo hoa hả?” tôi thấy bụng hơi nhộn nhạo, cố nói một câu gì đó có nghĩa.

Nhật Vũ không nói gì, vẫn chăm chú nhìn tôi. Tôi hèm một cái, nhìn ra chỗ khác.

NÓI THÊM CÁI GÌ ĐI!

Chưa kịp nghĩ ra được gì nữa thì tay Nhật Vũ đã đưa lên chạm má tôi, kéo mặt tôi về đối diện với mặt cậu ta.

Tim đập nhanh quá! Chậm lại!

Nhật Vũ từ từ cúi xuống, tôi thấy mình cũng từ từ nhắm mắt lại.

Tiếng pháo hoa vẫn vang lên rộn rã xung quanh.

Tay Nhật Vũ kéo tôi tới gần cậu ta hơn. Một tay đưa lên luồn vào tóc tôi.

Tay tôi cũng vòng lên cổ cậu ấy, kéo nhẹ xuống, tôi nghĩ là tôi nhớ cái mùi bạc hà.

Giống…

Tôi trợn mắt, chỉ nhìn thấy đôi mắt đang nhắm của Nhật Vũ. Tại sao lại như thế?

Mình vừa nghĩ cái gì trong đầu?

Shit.

Hai tay tôi cứng đờ lại.

Thật ư?

Tiếng pháo và tiếng hò reo vẫn vang lên đầy hào hứng xung quanh.

Năm mới đến thật rồi.

-

Tôi không nhớ làm sao tôi về được tới nhà, cũng không nhớ chuyện xảy ra sau khi Nhật Vũ hôn tôi.

Chỉ nhớ bây giờ tôi đang nằm trên giường, vừa thức dậy sau một giấc ngủ nặng nề khó chịu.

Có một thứ không rời khỏi đầu tôi từ đêm hôm qua, tới bây giờ tôi vẫn chưa gạt nó ra khỏi đầu được.

Tại sao lại thành như thế?

Ý tôi là tại sao lại là, trong khi tôi đáng lẽ ra phải…

Tại sao chứ?

-

-

Hôm nay là mùng 3, đáng lẽ hắn ta phải gọi cho tôi và nói một thôi một hồi về cái kế hoạch của khỉ của hắn ta để tôi còn phải thở dài chán chường chứ.

Tôi nghĩ là tôi muốn gặp Hoàng Minh Nam càng sớm càng tốt. Tôi muốn giải quyết cái cảm giác chết tiệt này càng nhanh càng đỡ mệt mỏi.

Hắn ta chẳng gọi điện, cũng không nhắn tin cho tôi kể từ hôm 28 Tết tới giờ. Ý tôi là không bị hắn làm phiền đáng lẽ nên là chuyện tốt với tôi mới đúng, tại sao nó cứ như thể đập vào người nhau rồi bỏ đi không quay lại như này?

Hoàng Minh Nam như thể vừa bốc hơi khỏi thế giới vậy.

Hờ, cuối cùng người chờ đợi lại là mình sao?

Tôi nhìn cái màn hình điện thoại, đúng là điên mà.

Không nên bận tâm làm gì nữa mới đúng.

-

-

“Brừ brừ brừ brừ, brừ, brừ…”tiếng điện thoại để chế độ rung trên giường bằng cách nào đó đã dựng được tôi dậy giữa đêm.

Tôi nhìn đồng hồ.

3 GIỜ SÁNG!!!

ĐỨA CỦA NỢ NÀO LẠI ĐI GỌI VÀO CÁI GIỜ NÀY CƠ CHỨ!!! Mình có quen đứa ngoại quốc nào đâu mà chờ nó gọi???

Bắt đại nhân thức dậy giữa đêm là cái loại khốn nạn nào cơ chứ?

Bây giờ nhấc lên mà nhầm số thì tôi chắc chắn sẽ…

SỢ CÔN TRÙNG is calling…

OH HELL NO!!!

CÁI KẺ CHẾT TIỆT KIA THẬT LÀ HAY NHA!!! NHÈ ĐÚNG LÚC MÀ GỌI QUÁ TA!!!!!!

Tôi chỉ muốn ném luôn cái điện thoại vào tường, suốt 3 ngày qua không liên lạc gì rồi tới lúc gọi được một cuộc thì lại gọi vào lúc 3h sáng là cái thể loại gì?

Để cho cái điện thoại kêu một lúc, tôi mới bắt máy, giở giọng lè nhè khó chịu.

“A lô.”

“Đang ngủ à?”

ĐỒ CHẾT TIỆT! KHÔNG NGỦ THÌ THỨC CHỜ ĐIỆN THOẠI CỦA CẬU HẢ???

“Không, nhờ ơn của cậu mà tôi dậy rồi.” tôi nghiến răng nói.

Đi chết đi Hoàng Minh Nam, đồ thất thường còn hơn cả bà đẻ.

“Tốt, nhớ sáng mai đấy, 9h.” hắn ta tiếp tục giọng tỉnh bơ như chưa nghe tôi nói gì cả rồi cụp máy cái bụp.

Hớ?

Vừa rồi là thế nào?

Làm sao mà hắn ta có thể làm như thế?

Ý tôi là…ARGHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!

-

-

-

Cám ơn Hoàng Minh Nam, sau khi hắn gọi cho tôi thì tôi chẳng ngủ nổi nữa cho tới tận sáng.

Khốn nạn.

Hôm nay không hành cho hắn rã xác ra thì tôi nhất định không làm người!

Chọc tay vào túi lôi chai Sting hồng đậm ra tu một hơi, kiểu gì hôm nay hắn ta chả dẫn tôi lên tít tận trên phố, rồi giở đủ trò ra. Tôi nhất định không thua.

“LINH LAN!!!!!!!!!!!!!!” Tiếng gọi tên tôi ầm ĩ phía sau vang lên.

Tôi từ từ quay lại, miệng vẫn ngậm thứ nước màu hồng.

PHỤT!!!!!!

Toàn bộ mọi thứ trong miệng tôi bắn hết ra ngoài ngay cái lúc tôi nhìn thấy bộ dạng của Hoàng Minh Nam.

Cái mái tóc màu đỏ ối kia là thế nào??? Lại còn xoăn tít thò lò nữa?

Tôi đứng chết trân tại chỗ nhìn Hoàng Minh Nam tiến lại gần, miệng cười toe toét đến hoa đào cũng muốn héo. Hắn ta mặc một áo khoác dài, trông khá đắt tiền nhưng nó lại màu mận chín tươi chói lói. Lại còn đôi giày da bóng loáng cũng màu đỏ quái dị kia nữa.

Đồng ý đầu năm nên mặc màu đỏ hoặc tương tự để lấy hên nhưng thế này liệu có hơi quá không?

“Sao, trông tôi tuyệt chứ hả? Nước dãi chảy đầy mép rồi kìa!” Hoàng Minh Nam nhìn tôi nói một cách hài lòng.

“Okay, Xuân Tóc Đỏ, cậu làm ơn tha cho tôi.” Tôi nghĩ là nhìn cái “cây đỏ” này thêm lúc nào nữa thì mù luôn chứ còn gì.

Ý tôi là hắn vẫn đẹp trai, ờ, như mọi khi, có điều nó hơi quá trớn….

Hoàng Minh Nam lại lôi cái mặt trẻ con ra nhìn tôi.

Tôi nheo mắt nhìn trả hắn ta.”Đừng làm trò nữa, không xi nhê với tôi đâu.”

Đoạn, tôi chống hai tay vào hông, nói.” Hôm nay đi đâu?” Tôi chắc chắn sẽ chơi hắn, vì giấc ngủ quý giá bị bỏ phí của tôi.

Mặt Hoàng Minh Nam đột nhiên tươi tỉnh hẳn lên, hắn ta chụp tay tôi, kéo đi.

“Đổi kế hoạch, hôm nay không lên phố nữa, tới nhà tôi chơi!”

F*CK THE WORLD!!!

ĐỔI KẾ HOẠCH NỮA LÀ THẾ NÀO???

LẠI CÒN TỚI NHÀ HẮN NỮA?

Không lẽ định dẫn tôi ra trước mặt bố mẹ hắn à?

CLGT? KHÔNG, KHÔNG ĐỜI NÀO!!!!!

Tôi vội vàng ghì lại.” KHÔNG!”

Hoàng Minh Nam quay lại nhìn tôi, lên giọng.” Không là thế nào, cậu nhớ cậu nói cái gì không hả?”

“Tôi không đến nhà cậu đâu!” Tôi có phải người yêu đâu mà bày đặt ra mắt!

Điên rồ, trò này đúng là điên rồ.

“Bố mẹ tôi đi về quê rồi, hôm nay có một mình tôi ở nhà thôi.” Hoàng Minh Nam đột nhiên nói.

Về quê à?

Tự dưng thấy mình như thở phào một cái.

“À và con Alaska 5 tuổi nữa, nếu cậu muốn biết.” hắn ta nói như thể vừa nhớ ra cái gì đó.

Nhà Hoàng Minh Nam nuôi chó à? Lại còn Alaska nữa? Chắc nhà giàu phải biết…

Hoàng Minh Nam lại kéo tôi đi tiếp, tôi cũng chả có ý định đứng lại nữa.

Ý tôi là Alaska đấy, được một lần chạm vào cũng đáng.

Không biết nó có dữ không?

Đừng có đánh giá người yêu động vật. Chó Alaska đấy, vùng toàn tuyết heo hút về đây đấy!

-

-

Holy shit!

Tại sao nhà hắn ta rộng thế?

Trông bên ngoài cũng đâu tới nỗi, bên trong thì vừa rộng vừa đầy thứ đồ đắt tiền được lau đến bóng loáng. Tất nhiên nó không phải như lâu đài nhưng rõ ràng là bố mẹ hắn ta phải tốn nhiều công vào cái nhà này lắm ấy.

Đúng là nhà có điều kiện có khác, chẹp.

Tôi bước mấy bước cứng đờ vào trong nhà hắn ta, cố không tỏ ra quá háo hức với cái căn nhà rộng lớn này.

“Huýt!..” Hoàng Minh Nam đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng.

Để làm gì? Cho vui à?

Có tiếng khịt từ phía xa, sau đó là tiếng sủa ầm nhà.

CHÓ CỦA HOÀNG MINH NAM! Tôi quên béng đi mất.

Tiếng chân chạy rầm rập, con này TO phải biết….

Tôi nắm áo hắn ta.” Chó nhà cậu có cắn không đấy?” Chó đẹp thì đúng nhưng nhỡ ra phải đi tiêm phòng dại thì khốn.

Hắn ta nhìn tôi, nhướn một bên mày.” Không, cậu sợ à?”

“Không, tôi là người lạ, lỡ đâu..”

“Nó thân với tôi lắm, không phải lo đâ,…”

Hoàng Minh Nam chưa kịp nói hết câu thì con chó mõm dài to đùng lông đen trắng, mắt màu xanh dương đã từ đâu nhảy bổ lên người hắn, làm hắn lăn vèo ra đất.

Tôi hơi lùi lại, mắt trố ra nhìn con chó liếm mặt Hoàng Minh Nam một cách cuồng nhiệt, đuôi ngoáy tít, trong khi hắn ta vừa cười như nắc nẻ vừa né cái lưỡi của con chó.

Tôi cứ tưởng Alaska là kiểu chó lạnh lùng sát thủ như trong mấy cái phim chó kéo xe trên ti vi cơ mà? Không, đấy là Husky chứ.

Nhầm, nhầm.

Con chó cuối cùng cũng nhận ra sự có mặt của tôi, nó dừng lại, tha cho Hoàng Minh Nam và bắt đầu nhìn tôi một cách thăm dò, sủa vài cái.

Có nên chạy không?

Nhỡ nó ngạm cho mình một miếng thì bỏ đời chứ còn gì nữa.

Hoàng Minh Nam đột nhiên nói.” Hotboy, ngồi xuống.”

CHÓ GÌ TÊN HOTBOY???

Đúng là chủ nào tớ nấy, cái tên nghe bộ tịch đến thế là cùng.

Con chó ngồi xuống một cách ngoan ngoãn, đuôi ve vẩy, nó vẫn nhìn tôi.

“Chạm vào nó đi, nó hiền mà.” Hoàng Minh Nam nhìn bộ dạng của tôi, vừa nói vừa cười.

Tôi đưa tay ra.” Có chắc không?”

“Chắc, có tôi ở đây mà.”hắn ta gật đầu, tay vuốt sau lưng con husky một cách thoải mái.

Tôi nuốt khan một cái, đưa bừa tay đến. Chạm vào một túm lông mềm mại. Tôi cứ nghĩ là lông nó cứng lắm. Hóa ra không đến nỗi nào, ngược lại rất thích.

Con chó không cắn tôi. Nó còn có vẻ thích thú thì phải.

“Tôi bảo mà.”

Tôi đánh bạo lại gần nó hơn, ngồi xổm xuống, vuốt sau cái tai dựng đứng của nó.

Aaaa, mình có thể ngồi thế này cả ngày mà vuốt chó mất.

Thích thật đấy.

Con Hotboy vẫy vẫy đuôi, liếm tay tôi, sủa nhẹ một tiếng.

“Nó là chó đực hả?” tên Hotboy mà.

“Không, chó cái đấy.”

What the heck?

“Cái gì?”

“Tên thì tôi đặt cho nó trước khi biết nó là chó cái.”

Tôi nheo mắt nhìn hắn ta, đặt rồi không đặt lại được à?

“Sao không đặt lại tên?”

“Nó quen tôi gọi tên kia rồi.”

“Hờ…” tôi không nghe hắn nói nữa, đưa nốt tay còn lại lên vuốt con chó, thiếu điều dụi mặt vào cái đám lông dài trông rõ là mềm kia của nó thôi.

Hoàng Minh Nam đột nhiên thay đổi thái độ, nhìn tôi, nói dỗi.

“Cậu có vẻ thích nó hơn cả tôi nhỉ?”

Hơ,hắn ta có cái kiểu ghen ti như thế từ bao giờ thế nhở?

Đằng nào tôi cũng muốn chọc tức hắn ngày hôm nay.

“Tất nhiên.” Tôi nói không chớp mắt, vẫn chơi với đám lông mềm của con chó.

Hoàng Minh Nam ngúng nguẩy đứng lên, bỏ ra chỗ khác.

Tôi nín cười, vẫn vuốt con chó một cách thỏa mãn.

Một lúc sau, vẫn không thấy hắn ta đi ra.

Dỗi hay sao?

Tôi đứng lên, bước tới cái chỗ vừa nãy hắn ta đi vào. Hóa ra là bếp. Chỗ này cũng hiện đại quá ta. Bếp nhà mình chắc được một phần mười thế này. Con chó của nhà hắn ta đã chạy đường nào mất ngay sau đó.

Hoàng Minh Nam đang đứng làm gì đó ở bếp, tiếng thìa vang lên như đang ngoáy cái gì đó. Hình như là nước.

“Bếp nhà cậu rộng nhỉ?” tôi lên tiếng, bước tới cái bàn ăn gỗ có bày một mớ đồ ăn Tết.

Không nói gì. Tiếng ngoáy nước vang lên to hơn.

Tôi đành ngồi xuống, nhìn ngắm lung tung, hắn ta không muốn nói chuyện thì thôi, tôi chẳng có hứng cãi nhau đầu năm tẹo nào.

Được một lúc, Hoàng Minh Nam sau khi đã ngoáy tưng bừng nhà lên, cất giọng hỏi.

“Giao thừa cậu đi với Nhật Vũ hả?”

SAO HẮN TA BIẾT?

“Cậu theo dõi tôi đấy à?”

“Cậu ta nói với tôi.”hắn ta đáp, quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh.

“Vậy thì sao?”

“Tại sao cậu không nói thật?”

“Nói gì?”

“Nói chuyện cậu đi chơi với cậu ta!”

Lại thế nữa. Thật sự là có cần phải lội mọi thứ ra mổ xẻ vào lúc không thích hợp như này không?

“Cậu nghĩ tôi nói ra mà cậu để cho tôi yên hay sao?”

“Tôi có bắt ép cậu cái gì đâu!”

Có, đồ chết tiệt. CÓ ĐẤY!

“Cái vụ này, không gọi là bắt ép thì gọi là gì?” tôi khoanh tay đặt trên bàn, nhìn hắn.

Hoàng Minh Nam ném cái cốc vào trong chậu rửa bát rồi quay lại tôi. “Tôi chỉ muốn có thời gian ở bên cậu, vậy cũng gọi là bắt ép hay sao?”

Tôi có cảm giác như vừa bị xe cán qua một lần.

“PHẢI RỒI ĐẤY! CẬU VÀ CÁI TRÒ ĐÙA TRẺ CON CỦA CẬU LÀM TÔI PHÁT CHÁN RỒI! TẠI SAO CẬU KHÔNG THỂ ĐỂ MỌI THỨ THẬT TỰ NHIÊN CƠ CHỨ!!!” tôi nhảy khỏi cái bàn ăn, quát vào mặt hắn ta.

Muốn cãi nhau chứ gì? Được thôi.

Hoàng Minh Nam sấn tới gần tôi, nói.” Vậy còn cậu thì sao? Nói dối cơ đấy!”

“Đồng ý cái đó là tôi có lỗi, xin lỗi. Còn cậu thì sao? Cậu có thèm để ý cậu đã gây ra những gì cho tôi không hả?” tôi lùi xa hắn ta.

Hoàng Minh Nam nhìn tôi, không động đậy.

“Cậu cứ nói là cậu hiểu, thật ra cậu chả hiểu cái cóc gì, đúng chứ hả? LỚN LÊN ĐI!!!” tôi lùi xa hơn nữa, gần chạm vào tường bếp phía sau, nói ầm lên.

Tại sao cứ phải là cái cảm giác chết tiệt kia cơ chứ!!! Tại sao cứ phải là hắn ta làm tôi thành đứa dở điên dở khùng thế này cơ chứ!!!

Tôi có cảm giác nghẹn lại giữa họng, cố cắn chặt răng lại. Không nên để mình thế này.

Hoàng Minh Nam từ lúc nào đã ở trước mặt tôi, kéo tôi vào trong lòng hắn. Có cảm giác mình đang làm trò ngu xuẩn gì đó để được hắn ta ôm như thế này.

Có thật là như thế không?

Hắn ta mở miệng.” Xin l…” tôi đưa một ngón tay chặn ngang miệng hắn. Hắn nhìn tôi, mắt mở to ngạc nhiên.

Trò điên khùng này, đáng ra không nên có. Ngay từ đầu đã không nên có.

Tôi hơi lưỡng lự, không biết có nên không, trước khi vòng tay ôm lấy người Hoàng Minh Nam, người hắn hơi cứng đờ lại rồi thả lỏng ra. Hắn cúi xuống nhìn tôi, mắt hắn có cái gì đó khiến cho ngực tôi đập mạnh lên.

Hoàng Minh Nam đưa tay nâng má tôi, cúi xuống. Môi hắn chạm vào môi tôi, lập tức di chuyển theo nhịp đồng đều. Tay Hoàng Minh Nam trượt xuống, ôm thít lấy eo tôi, kéo tôi sát vào người hắn. Môi hắn ấn mạnh hơn, mút nhẹ môi dưới của tôi. Mùi bạc hà mạnh mẽ tỏa ra.

Hắn ta đột nhiên rời ra, tôi ngạc nhiên nhìn lên. Tôi tệ đến thế à?

Chưa kịp nghĩ ra cái lí do nào khả thi hơn thì Hoàng Minh Nam đã đưa tay lên, kéo tuột cái kính cận của tôi ra, quăng nó lên mặt bàn rồi lại kéo tôi tới gần hắn. Tôi thích cái cảm giác khi hắn ta chạm vào môi tôi, nó vừa khít vào nhau, cứ như là làm ra để khớp thành một cặp vậy. Tay tôi đưa lên vò mái tóc đỏ xoăn mới đổi của hắn ta, miệng hơi hé ra lúc Hoàng Minh Nam cố tình cắn nhẹ vào môi dưới tôi. Hắn ta rõ ràng là biết mình đang làm gì. Lưỡi hắn ta trượt vào miệng tôi, rất nhanh, cuốn lấy lưỡi tôi. Tôi cố không ngăn mình thở dốc một hơi, bám chặt tay vào lưng áo Hoàng Minh Nam, hai chân tôi từ lúc nào đã đưa lên, quặp chặt vào hai bên hông hắn.

Hoàng Minh Nam rên nhẹ trong cổ họng, một tay vẫn ôm ngang eo tôi, tay kia đưa xuống, nắm đùi tôi, giữ cho tôi không tuột khỏi người hắn. Hắn đẩy tôi dựa lưng vào tường, ép sát vào người tôi, thả ra để hít vào một hơi trước khi tiếp tục cúi xuống. Tôi có thể cảm thấy được cả nhịp tim của Hoàng Minh Nam và tôi đều đang nhanh lên.

Tôi không làm gì khác được ngoài việc cố hết sức để đáp trả hắn.

Cái cảm giác ấy, tôi không thể nào diễn tả ra được, cứ như tất cả mọi thứ khác đều tan chảy hết, chỉ có tôi và Hoàng Minh Nam là còn lại. Chỉ có người thực sự đặc biệt mới có thể tạo ra cái cảm giác như vậy cho một người nào đó.

Lúc đó, tôi biết là tôi thích Hoàng Minh Nam.

Đêm giao thừa, cũng là tôi nghĩ tới hắn, cả lúc mà cậu ta hôn tôi.

Cái hình ảnh kinh khủng đầy ám ảnh kia, cũng là hắn ta.

Tôi THÍCH Hoàng Minh Nam.

Rất thích.

SAO? Fan Hoàng Minh Nam thích nhé, nóng bật cả tròng mắt ra chưa? Chưa ấy hả? *lật bàn*

Team Nhật Vũ thì,..thật lòng xin lỗi *cúi đầu* cậu ta sẽ tìm được một cô gái xứng đáng hơn…

VOTE VÀ COMMENT ĐI NÀO CÁC CON HÀNG xD!!!!!!!!!!