Nhân Vật Phụ

Chương 5: Chuyện thứ 5



Chuyện thứ 5

Tôi trèo lên khán đài, một lần nữa nếu có ai thấy tôi trèo lên lần trước và ngồi ngủ tới tận tối ở đấy. À và gặp Kendo nữa.

Tôi lại ngồi y xì cái chỗ cũ và ngó nghiêng khắp nơi, hi vọng sẽ lại nhìn thấy cậu ta một lần nữa, tay cầm sẵn máy ảnh chuẩn bị. Lần này nhất định phải được, tôi chắc chắn thế. Lần trước nợ cậu ta rồi, hôm nay tôi còn chuẩn bị tiền để mời cậu ta ăn cái gì đó để trả ơn. Ít ra tôi cũng không thích mắc nợ người khác.

Thế nhưng, chờ mãi chẳng thấy cậu ta đến, trời thì bắt đầu tối dần. Tôi thở dài, có lẽ chuyện hi hữu chỉ xảy ra một lần, số con rệp như mình đâu có diễm phúc. Tôi tự nhủ và cất máy ảnh đi, duỗi mạnh chân ra chuẩn bị đứng lên đi về. Đứng lên rồi tôi vẫn ngó nghiêng qua lại, hi vọng vào điều bất ngờ ở phút cuối.

Nhưng chẳng có gì xảy ra cả, là do tôi tự tưởng tượng ra hết, thất vọng kinh. Tôi thở dài thườn thượt, bước ra khỏi khán đài,đi ra cổng trường. Cậu ta đi đâu được cơ chứ, để mình mang món nợ cả đời sao. Tôi lê lết trên đôi giầy cao cổ thảm hại vì bụi của mình. Tôi muốn có đôi combat boot trông thật “xì tin” nhưng không đủ khả năng, thế nên nó là lựa chọn duy nhất, nó và đôi Converse Tàu màu xanh của tôi. Tôi đeo tai nghe vào, không bật nhạc nhưng vẫn làm như đang nghe nhạc, ít ra tôi cũng không muốn trông mình như vừa vỡ mộng dù chả có ma nào xung quanh cả. Tới gần cái chỗ hộc tường đi vào nhà thi đấu, tôi nghe có tiếng cười nói gì đó phát ra. Tôi bèn dừng lại, lùi về sau nấp vào gần đó nghe lóm.

“Ê này, lần sau nhất định anh phải dạy em chiêu đó!” giọng nữ hơi chóe hứng khởi nói.

“Chiêu gì cơ?” giọng một chàng trai vang lên, nghe giống giọng Kendo, cậu ta đến lúc nào vậy?

“Thì cái chiêu vung kiếm xéo đó, đừng làm bộ không biết!” Cô gái phụng phịu nói.

“À, cái đó không được! Cái đó bí mật!” chàng trai phì cười đáp.

“Nhưng em muốn giỏi như anh!” cô gái nói rất đanh thép.

“Nhóc con, em còn phải tập nhiều, còn lâu mới bằng anh được!” chàng trai mà tôi nghĩ là Kendo đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ. Đúng là cậu ta chứ còn ai nữa! Không thể nhầm được cái điệu bộ kia được.

“Nhất định có ngày em sẽ đánh bại anh!” Cô gái nói lớn.

“Cứ thử xem!” Kendo cười khúc khích, cô gái bám eo cậu ta ôm ghì lấy.

Tôi thở hắt ra, bò vào trong sảnh rồi đi bằng cầu thang xuống tầng hầm thay vì đi tiếp con đường lúc nãy. Tôi không muốn xem tiếp, thêm lúc nữa chắc tôi nôn mất. Không phải tôi có ý ghen tị với cô ta hay tôi có ý gì với Kendo, là tôi không thích cái cách tiếp cận của cô ta. Cô ta rõ ràng là thích Kendo, tôi chắc chắn thế, nếu là bạn bè bình thường thì chắc chắn cũng phải biết ngại, hơn nữa Kendo có vẻ cũng để ý cô gái đó. Tôi chắc năm trên mười cô ta lấy cớ nhờ Kendo dạy để có thời gian nhiều hơn, cái đó ai cũng làm được, cái chính là có thích làm hay không. Cứ theo cái cách xử sự của cô ấy thì chắc kém tôi một vài tuổi và đang có một cú crush(cảm nắng) với Kendo thôi. Tôi tặc lưỡi, biết đâu đấy, cậu ta có vẻ cũng hứng thú, chắc cậu ta quên luôn tôi rồi. Một kẻ mờ nhạt hậu đậu như tôi không có khả năng lưu trữ hình ảnh lâu trong trí nhớ của ai khác nếu chỉ gặp một lần.

Đến anh hàng xóm mới chuyển đến gần nhà tôi, hơn 1 tuần, ngày nào đi học tôi cũng thấy anh ta đứng trên lan can uốn éo tập thể dục rồi vẫy tay chào tôi, thế mà cuối tuần đi ra cái siêu thị gần nhà gặp anh ta thì anh ta giữ tôi lại đứng bóp cằm mất 15’ mới nhớ ra tôi ở cùng khu, còn chả nhớ nổi nhà nào làm tôi mất lượt thanh toán, lại phải chờ thêm 30’ nữa.

Quay lại chuyện kia, tôi leo lên xe, vừa chìa cái vé cho bác bảo vệ, tôi đã thấy cô gái khoác tay Kendo đi xuống tới nơi. Ngày chết tiệt gì mà tôi lại để xe tít phía trong này cơ chứ, mãi mới ra tới nơi thì lại phải gặp mặt người bỗng dưng không muốn gặp. Tôi vuốt vội mấy lọn tóc che mặt, đội cái mũ bảo hiểm lùm xụp lên, nhấn ga con Nouvo xanh phóng vèo đi thật nhanh. Phù, thoát nạn.

Vậy là cậu ta có người yêu rồi, ý tôi là Kendo ấy, cô gái kia sớm muộn kiểu gì mà chả thành người yêu cậu ta, cả hai có vẻ khăng khít dễ sợ…

Mà thế thì có liên quan gì đến mình cơ chứ?

Tôi thở dài nhìn đống bài tập trên bàn, đời nào mới làm xong đây chứ. Cuộc đời thật khốn khổ, thế mà chả ai hiểu được mình. Đã biết bao nhiêu lần tôi ước tìm được ai đấy, làm bạn thôi cũng được, hiểu được mình một chút, như thế ít ra cuộc sống nó sẽ dễ thở hơn.

“Linh Lan…” Tôi ngước đầu lên, Linh Chi.

“Ừ?”

“Chiều nay đi với tớ được không?” Linh Chi mím môi, nói thỏ thẻ. Có chuyện gì đây…

“Đi đâu cơ?”

“Đi mua quà si…” Cô bạn ngập ngừng nói.

“Sinh nhật Đăng Nguyên hả?” Tôi phun ra luôn, nghe thế là hiểu rồi. Linh Chi cười ngượng nhìn tôi.

“Rồi, mấy giờ đây?” Tôi lôi điện thoại ra bấm. Có tin nhắn.

“Hết giờ ra sau vườn trường gặp có chút việc cần. xxMinaxx”

“2h30 nhé, ở chỗ….” Linh Chi nói luôn một lèo. Tôi nhìn cô bạn gật gật tỏ vẻ đồng ý rồi lại nhìn vào màn hình điện thoại. Mina là ai? Tôi quay sang thằng Quân, nó đang gục đầu xuống bàn ngủ như mọi khi. Tôi véo tay áo nó, nó biết hầu hết con gái trong cái trường này, chỉ có con gái trong cái trường này là không biết nó thôi. Chả hiểu nó làm gì mà hỏi ai nó cũng biết thế nên tôi quyết định nhờ nó, cái tên Mina này không thể là nam được, chỉ có thể là nữ thôi, không thì cũng phải là đứa pê đê. Từ từ, Mina liệu có khi nào là viết tắt của Minh Nam không? WTF?

“Cái gì?” Thằng Quân lừ mắt nhìn tôi, cái mặt nó vẫn lờ đờ như đang ngủ.

“Mày biết đứa có nick name Mina là đứa nào không?” Tôi vẫn quyết định hỏi nó.

“Mina, có X không?” nó ngẩng lên, tò mò hỏi.

“Đầu và cuối” tôi đáp, nhìn nó dò xét.

“Nó nhắn tin cho mày à?” thằng Quân nhìn có vẻ nghiêm trọng.

“Mày đừng nói như kiểu tao vừa nhận được giấy báo tử của chính mình được không?” Tôi nhìn nó khó chịu.”Thế tóm lại nó là ai? Nam hay nữ hay cả hai?”

“Là nữ, là đứa mới vào năm nay, nếu mày chưa biết…” nó ngáp dài một cái”…học hành cũng được, cộng thêm vẻ ngoài khá, được nhiều người theo đuổi…”

“Có thế thôi à?” tôi thở nhẹ, hóa ra không phải thằng tay chơi. Trời độ, trời độ.

“Chưa xong, nghe nói hồi cấp 2, cứ mỗi học kì nó lại chọn ra một mục tiêu để theo đuổi bằng được, sau đó một thời gian khoảng 2,3 tháng thì đá và tìm mục tiêu mới…”thằng Quân tiếp, vừa nói nó vừa dụi mắt.

“Tuy có tiếng là như vậy nhưng mục tiêu nào cũng bị bắt, nó có sức hút đặc biệt nào đó với bọn con trai mà nó đã để ý đến,…”bây giờ thì nó chuyển sang gãi đầu sồn sột” tao mới gặp có một lần…….”

“Ai hỏi kinh nghiệm của mày đâu!” tôi cằn nhằn.

Nó nhún vai nhìn tôi” Thì là tao nói thế, hình như năm nay nó có mục tiêu rồi thì phải, là ĐĂNG NGUYÊN đấy!” nó nói xong nhìn qua vai tôi tới chỗ Linh Chi.

“Bảo bạn mày chuẩn bị tinh thần đi, không thì bảo nó đến với tao này, hê hê…” nó cười đểu nhìn tôi. Tôi lấy thước kẻ chọc cho nó một phát cho bõ tức rồi cất cái điện thoại trên tay vào túi quần.

Mina thật ra là ai, ghê gớm tới mức nào chứ? Mà sao nó muốn gặp tôi, tôi có liên quan gì với tay Đăng Nguyên đâu cơ chứ? Điên chắc. Được rồi, cứ bình tĩnh, có gì cũng phải giải quyết từ tốn.

Hết giờ, tôi lệt xệt trên đôi giầy bẩn ra vườn sau trường, tôi vẫn chưa chịu giặt nó từ lần trước ở sân bóng. Một, à hai, à không ba đứa con gái đang đứng đấy chờ tôi( hình như thế). Tôi hít vào, vẫn khoác lệch một bên vai cặp từ từ đi tới. Đứng giữa là một đứa con gái có mái tóc đen highlight tím phớt như Katy Perry trong bộ đồng phục trường gắn vô số phụ kiện cầu kì mà có trời mới biết được nó là cái gì. Nó khiến tôi phải xem lại bộ đồng phục của mình, tất nhiên tôi không có cúi xuống mà chỉ mường tượng ra cái cảnh ngày ngày đến trường chỉ một bộ đồng phục suông với độc một cái huy hiệu Đoàn siêu giả tạo trên ngực áo, hôm sau chắc tôi nên đi lên trên phố mua vài cái huy hiệu độc độc. Bên cạnh bé Katy là hai đứa con gái giống nhau, không, một cặp sinh đôi nhuộm tóc vàng, nhìn tôi bằng đôi mắt khinh bỉ. Đứa con gái đứng giữa có vẻ gì đó kì lạ và hút hồn, y xì những gì thằng Quân nói.

Tôi chẹp miệng rút tai nghe ra, tiến tới gần nhìn ba đứa bằng ánh mắt của bề trên, tôi nghĩ thế.

“Gọi tôi ra đây làm chi?”

“Có chuyện cần.” đứa con gái tóc đen ngúng nguẩy nói, tôi chắc 9 trên 10 đây là xxMinaxx rồi nhưng vẫn hỏi

“Cô là ai? Muốn gì?”

“Tôi là Minh Anh, gọi tắt mà Min-A, nghe rõ chưa?” Được rồi, Katy Perry, em thật là kiêu sa quá!

“Tôi trông giống người điếc không?” Tôi nhìn cô nhóc, cái giọng chóe chóe này cứ quen quen kiểu gì, chẳng lẽ là đứa con gái đang crush Kendo? Trông phong thái cũng giống lắm. Lại có chuyện hay đây.

“Cô muốn cái gì, nói thẳng ra đi, tôi còn phải đi ăn trưa.” Tôi gõ gõ gót giầy chờ đợi. Giày bẩn quá.

“Chị biết anh Đăng Nguyên?” Katy, à, Min-A nhìn tôi, hỏi bằng giọng xưng xỉa.

“Không.” Tôi đáp nhát gừng, lờ mờ nhận ra ý đồ của Min-A này.

“Vậy hôm nọ ở cổng căng tin là sao?”

“Nói chuyện bạn bè vớ vẩn.” chết tiệt, sao con bé này thấy được thế?

Ờ, thật ra lúc đó mày đứng ở căng tin trường và nơi đó cực kì công cộng, Linh Lan ạ, nếu mày không nhớ tí gì.

“Vậy còn lấy điện thoại ra xin số là sao?” tiếp tục loạt câu hỏi nghe như điều tra phim hình sự dỏm trên tivi.

“Không phải chuyện của cô” dù sao tôi cũng không thể khai ra hắn ta xin số Linh Chi được. Một người dính vào cái em Katy này là đủ rồi.

“Tôi muốn chị biết, anh Đăng Nguyên sẽ là của tôi.” Min-A nói lớn, nghe giống như kiểu con đầu đàn trong bầy (gì đó) đánh dấu lãnh thổ vậy.

“Ừ, ai quan tâm.” Tôi nheo mắt nhìn cô ta, Min-A này rõ ràng là có vấn đề về thần kinh rồi, có gì mà cứ phải làm tướng lên thế cơ chứ.

“Cô muốn làm sao thì làm, hơn nữa cô nhầm tôi với người khác rồi, về xem lại thị lực đi!” Tôi quay đầu định bỏ đi thì cô ta hét lớn lên.

“Dừng lại, tôi chưa xong!!!”

Andrenalin và hormone thiếu nữ của em Min-A này thật là tâm đầu ý hợp quá đi.

Tôi quay lại”Sao nữa?”

“Tôi cảnh cáo chị, chị mà dám đến gần Đăng Nguyên,…” Chưa chờ cho Min-A nói dứt câu, tôi đã cướp lời.

“Tôi có thể đảm bảo với cô từ giờ cho tới lúc tốt nghiệp tôi hoàn toàn không có ý định đến gần cái tay hotboy khỉ gió của cô, mà chắc chắn là sẽ có người khác đến gần. Thế nên cô em nên đi học cách cạnh tranh công bằng và đường hoàng đi, đừng dùng trò hèn hạ để đe dọa người khác, đúng là không biết xấu hổ!”

Tôi bước đi thật nhanh, tôi sợ cô ta sẽ nổi khùng lên rồi dùng bộ móng sơn đỏ choét kia lao theo mà cào vào cổ tôi mất, tuy nói năng hùng hồn thế nhưng tôi đâu biết người ta sẽ làm gì.

Tẩu vi thượng sách!

Tôi thở phào khi lên được căng tin mà không bị sứt mẻ chút xíu nào trừ mồ hôi ra. Đi vào căng tin, tôi ra chỗ đứng xếp hàng chờ lượt mua đồ ăn. Nhìn quanh chả thấy Linh Chi đâu, hay cậu ấy ăn rồi? Tôi tiến tới trước giơ cái khay ra cho anh phụ bếp đổ một muỗng bột gì đó nhão nhão xanh xanh đỏ đỏ vào.

Tôi nhìn cái món tổng hợp đó đầy ái ngại, đáng lẽ nên ra ngoài ăn. Đoạn, tôi ngồi xuống bàn, ăn hết các thứ có tiềm năng trên bàn trước khi động đến món cháo nhão thập cẩm kia. Vừa xúc được một thìa thứ đó lên miệng, chưa kịp cho vào mồm thì tôi đã nhìn thấy ai đó đang đi ngang sân bóng qua lớp cửa kính ở căng tin. Cái bao kiếm bằng vải màu tối có hoa văn xanh, Kendo, vẫn trong bộ quần áo lần trước, mái tóc nâu xù rối như mọi khi và cái túi cái bang dài thượt đang đi ngang qua. Tôi vứt thìa bột xuống, lục tay vào cái cặp lấy điện thoại ra giơ lên định chụp ảnh, cái máy ảnh vừa bật lên đã thấy màn hình trống không. Tôi ngạc nhiên nhìn lên, cậu ta lại biến mất, một lần nữa.

Thở hắt ra, tôi ngồi phịch xuống ghế, lần thứ 5 rồi đấy. Cậu ta là ma hay quỷ hay có khả năng tàng hình cơ chứ. Tôi cất điện thoại đi, đưa cốc nước lên uống.

“Linh Lan, đi thôi, ngồi đó làm gì đấy?” Linh Chi từ đâu chạy tới kéo tay tôi. Tôi ngước lên, gật đầu và xốc cặp đứng dậy, quyết định bỏ lại món bột nhão mà anh phụ bếp đã hào phóng múc cho tôi hẳn một thìa đầy ụ trên bàn. Tôi ngoái lại nhìn qua sân bóng, không có ai.