Nhân Vật Phụ

Chương 7: Chuyện thứ 7



Có lẽ phần này hơi chán một chút, tôi sẽ cố sửa...

Chuyện thứ 7

Cái gì mà đi học chung cơ chứ, nghĩ tôi bị điên sao mà đi học cùng với hắn. Hắn không tha cho tôi thì lũ con gái trong trường đừng mong chúng nó hạ hỏa. Trông hắn chơi bời như vậy nhưng cũng thuộc hàng hotboy, đối với bạn bè đều rất tốt nên vẫn được lòng mọi người. Dạo này hình như còn giảm trò chơi bời yêu đương nên càng được yêu thích tợn, tôi mà có liên quan gì đến hắn, chắc chắn sẽ không được dung thứ. Giời đất, sao cái số tôi nó khổ thế hả giời, thoát được cái nạn này lại đến cái nạn khác.

Sáng mai dậy thật sớm rồi trùm kín mặt lại mà đến trường, thế là không sợ bị phát hiện. Tôi thì thầm với mình như thế. Sáng mai dậy sớm, dậy sớm….

“LINH LANNNNNN!!!!!DẬY NGAY!!! MÀY CÓ BIẾT MẤY GIỜ SÁNG RỒI KHÔNG CON KIA!!!!!!!

Đấy là câu nói lẽ ra mà tôi phải nghe thấy hàng sáng từ mẹ tôi như trong mấy cái câu chuyện có mấy cô gái hậu đậu gì gì đó. Nhưng không, mẹ tôi vẫn đang say giấc nồng trên giường Hồng Kông, không mảy may bận tâm đến sự sống chết của con gái bà là tôi đây. Tôi ngồi dậy, vuốt mặt rồi lệt quệt đôi dép xốp vào nhà tắm, vừa đi vừa rên rỉ về chuyện phải dậy sớm mỗi ngày để được nhìn đểu một cái vào mặt thằng sao đỏ cà chớn và hôm nay là để thoát khỏi Hoàng Minh Nam và cái trò đua xe tốc độ của hắn. Tôi ngán ngẩm nhìn mình trong gương.

“Vẫn thảm như mọi khi…” tôi tự nhận định với mình rồi cúi xuống rửa mặt.

-

Lấy đại một túi gì đó trông như hoa quả và bánh quy trong tủ lạnh ra, tôi xốc cái cặp lên nhét cái túi vào rồi gào ầm nhà.

“CON ĐI ĐÂY!!!”

Từ trên gác có tiếng rên rỉ gì đó của mẹ nghe như “IMMMMMM ĐIIIIIIIIII………”

Rồi, thế là bình thường, tôi vặn cửa, đi ra. Không hiểu Hoàng Minh Nam có đến không, kì thực tôi cũng có phần nào mong ngóng hắn đến xem hắn có nhỡ cái lời nói tối qua không hay chỉ là nói cho vui rồi hôm sau ngủ cho đẫy để mặc tôi bị hụt hẫng. Chắc hắn ta không đến đâu, tốt nhất mình không nên hi vọng cái gì, chỉ là lời nói gió bay thôi…

-

-

-

“Chào bạn tốt, khỏe chứ?”

COI NHƯ TÔI CHƯA NGHĨ CÁI ĐIỀU Ở TRÊN KIA!!!!!!!! Lạy trời con biết lỗi rồi! Người hãy làm cho cái sinh vật kia biến mất đi!!!

Cái giọng không thể nào nhầm lẫn được vang lên. Tôi đứng sững lại tại chỗ,không biết là do nó đứng hướng mặt trời hay nó phát ra chất độc gì đó phát sáng được khiến tôi phải nheo mắt lại. Tôi nhìn lên, nắng quá đẹp và trời quá trong, tại sao tôi lại phải dính với cái thằng của nợ này chứ hở giời. Tôi lẩm bẩm nguyền rủa cuộc đời. dậm chân dắt cái xe ra.

Hoàng Minh Nam cười phì phì nhìn tôi, hắn nói lớn

“Yo, đói quá bạn tốt à, cậu muốn ăn gì không?”

Tôi làm thinh, chỉ chăm chú dắt xe ra, hắn ta lại nói tiếp, giọng nửa đùa nửa thật.

“Bạn tốt ơi, trông mặt cậu tái quá đấy, mau ăn gì đi chứ, tẹo nữa lái xe chóng mặt ngã ra đó là tôi mặc kệ cậu đấy blah blah blah..”

Hắn cứ thao thao bất tiệt về chuyện phải đi ăn sáng thế này thế nọ, tôi lôi trong cặp ra một quả táo trông xấu xí nhất, lẩm bẩm không phát ra tiếng” thành thật xin lỗi, mày phải hi sinh vì nghiệp lớn, đừng làm ta phụ lòng…”, rồi quay lại nhét mạnh vào cái mồm đang dẩu ra nói tía lia của hắn.

“Ự..Ọc..ọc.” Quả táo quá nhỏ so với cái miệng chè be của hắn và làm cho hắn suýt bị sặc. Tôi bụm miệng cười. Hoàng Minh Nam ho sù sụ, tay cầm quả táo nhìn tôi vẻ trách móc.

“Làm cái gì đấy, bạn tốt?” Hắn nói kiểu giận dỗi. Tôi cố kiềm không nổi da gà mà bỏ chạy trước khi thằng cha này phun ra thêm một câu trách móc kiểu đàn bà nào nữa, quay lại nói.

“Ăn sáng.” Rồi tôi trèo lên xe, quay lại nhìn. Hắn ta ngó quả táo mất một lúc, rồi mới bỏ vào miệng cắn lấy một miếng, tôi cũng lôi mấy miếng bánh quy ra nhai chóp chép, hắn ta thấy vậy định mở mồm ra nói gì đó thì tôi đã bộp trước.

“Ngậm mồm vào, và ăn hết đi đã!” Tôi nhìn hắn theo kiểu thử-không-nghe-lời-tôi-xem còn hắn thì đáp lại kiểu cậu-làm-tổn-thương-tôi, lại xoa xoa cái cổ họng như thể mất nó là hắn cũng tiêu đời. Trông phát bực lên được. Tôi ném cho hắn cái túi bánh quy và nổ máy con Nouvo, nhấn ga đi trước, bỏ mặc hắn đằng sau.

Hí hửng chưa được đến 10’ tôi đã phải nghe hắn la tên mình oai oái phía sau, vừa la vừa phóng xe bạt mạng đuổi theo tôi. Tôi biết đến nước này có đi nhanh mấy cũng không thể thoát được nên cứ làm như không nghe thấy, đi tiếp bình thường. Hắn phi xe đến cạnh tôi, nhìn tôi (lúc này trong cái khẩu trang đen che kín mặt.)

“Tóc lòa xòa thế có thấy đường không, bạn tốt?”

“Cậu quan tâm làm gì?” Tôi kiềm chế lắm mới không giơ chân ra đạp đổ cái xe của Hoàng Minh Nam rồi rú ga bỏ đi thật hoành tráng như lính đánh thuê trong mấy cái phim hành động-sát thủ-tình cảm-tâm lý-sếch-hài-kinh-dị của Mỹ.

“Tôi có quan tâm chứ, BẠN TỐT à!” Hắn ta cười đểu nói nhấn hai chữ “bạn tốt” làm tôi phát bực.

“Không cần cậu phải lo lắng, mấy năm nay tôi vẫn sống thế này, chưa chết là được!” Tôi nói rồi phóng cái vèo vào cổng trường, không quên nhìn đểu bạn sao đỏ cao một mét chín mươi hai phân một phát vì bạn ấy hôm nay không thể lao ra đầu xe của tôi mà chặn được, rồi làm như không biết trường mình còn có đứa học sinh tên là Hoàng Minh Nam và là tay chơi có tiếng của trường, bước lên lớp với bộ dạng rũ rượi như mọi khi.

Giữa đường còn gặp thằng Quân đang tay trong tay với một đứa con gái nào đó mặc hồng từ đầu đến chân trông như viên kẹo cao su Bigba Bol bị bóc vỏ và cán dẹp đi( vì em ý gầy quá nên tôi không còn cách so sánh nào khác).

Khẩu vị của cái thằng này thật quái đản, tôi thề. Tháng trước tôi còn thấy nó qua lại với một em chân dài cao lêu nghêu nhưng bị cái tật hay cắn móng tay, tôi chắc em ý còn ngoáy mũi nữa cơ nhưng tôi chưa thấy lần nào nên không dám khẳng định. Hay tháng trước nữa nó có cặp với một em trông từ trong ra ngoài hoàn hảo không thiếu một cái gì, quá hoàn hảo cho tới lúc chia tay nó mới bảo với tôi là em đó bị les. Bây giờ lại thế kia kìa, tôi chẹp miệng, chả biết được nổi 2 tháng không đây. Mà nói tới chuyện này, thằng Quân thật ra cũng sát gái khá, lúc nào cũng có đứa sẵn sàng nhảy vào chứ bộ. Về độ “mát tay”, chắc cũng chẳng thua gì Hoàng Minh Nam nhưng lại nhắm tới mấy mục tiêu khá là “bất thường” nên không gây được chú ý trong đám nữ sinh thích ngồi lê đôi mách kia. Hoàng Minh Nam chỉ toàn yêu mấy em có ít nhất một tiêu chuẩn như chân dài hay tóc dài hay eo thon, còn thằng Quân không ngại bất cứ thể loại nào, cũng có thời nó hay đi với các em người tròn trĩnh không mấy nổi bật, mà nó giải quyết cũng chu đáo, chẳng thấy người yêu cũ nào của nó khóc lóc đau khổ hay tức giận về chuyện nó chuyển mục tiêu cả. Nếu cho tôi xếp, nhất định tôi cho nó đứng đầu rồi mới tới Hoàng Minh Nam.

“Chào.” Tôi giơ tay chào Linh Chi rồi ngồi xuống ghế của mình, lôi quyển nháp ra vẽ nguệch ngoạc vào, vừa vẽ vừa lẩm nhẩm hát theo bài Iron của Within Temptation trong máy nghe nhạc.

Hết giờ, tôi lại thấy em hồng từ trong trứng của thằng Quân chạy lăng xăng ra trước cửa lớp tôi. Em này nhiệt tình quá ta, tôi chắt lưỡi đá cho thằng Quân 1 cái để nó thức dậy rồi chỉ ra ngoài cửa sổ.

“Hoa hậu kẹo cao su đến kìa, dậy đi, thằng này!”

Tức thì em ý vẫy nó nhiệt liệt như mấy bà nội trợ tiễn chồng sắp đi xa, thiếu điều khóc toáng lên. Thằng Quân nhìn đểu tôi một cái rồi kéo cái cặp sách dẹp lép chả có gì ngoài 2 quyển vở và một gói giấy ướt để nó xì mũi vì nó bị xoang, sách thì hôm nào nó chả giật của tôi cho bằng được. Tôi vừa đi làm kho sách di động vừa làm chuông báo thức cho nó, thiếu điều chuyển tới nhà nó làm ôsin 24/24 lo chuyện ăn học cho nó ấy. Đúng là điên lên mất.