Nhân Vật

Chương 12: Ràng buộc



Kiếm khí rợn ngợp, một khuôn mặt nhe răng cười chậm rãi tiến đến gần khiến người ta không rét mà run. Theo bản năng Triển Chiêu nhích ra sau một chút, rồi lại một chút. Nhưng phía sau là một dòng sông chảy siết. Hắn ngây người nhìn về phía trước, bỗng bên vai phải bị ai đó xô một cái thật mạnh, cả người đổ ra sau rơi thẳng vào lòng sông. Trong lúc đang giãy giụa, một đôi bàn tay cố gắng giữ lấy mình.

“Nhung cô cô!” Triển Chiêu trông thấy đối phương.

“Chiêu Nhi, ta xin lỗi, lẽ ra ta không nên kéo con vào. Quên đi, quên hết đi!”

“Nhung cô cô!” Một tiếng la thất thanh, mở mắt ra hóa ra chỉ là mơ. Triển Chiêu khẽ day hai bên trán, đầu rất đau, một mảnh ký ức bị chôn vùi đã lâu nay lại hiện lên. Hắn choàng thêm áo đưa tay mở cửa sổ, làn gió mát lùa vào khiến người ta dễ chịu. Đã mười năm rồi… Triển Chiêu lẩm bẩm… Năm mười tuổi, một lần mình ham chơi chạy đi hơi xa đã quen được “Thạch Đầu” sống ở sườn núi phía Tây. Hắn trạc tuổi với mình, hai đứa rất hợp nhau nên rất hay chơi chung. Vẫn nhớ đâu Thạch Đầu có một người cô, rất dễ mến lại còn có võ nghệ cao cường. Triển Chiêu cũng gọi bà ấy là “Nhung cô cô” theo cách gọi của Thạch Đầu, và cùng Thạch Đầu theo bà học kiếm pháp. Võ công của bản thân cũng là bắt nguồn từ đấy. Nhưng không may một năm sau Thạch Đầu đột nhiên lâm bệnh nặng mà qua đời, Nhung cô cô rất đau lòng. Mặc dù Thạch Đầu mất rồi, nhưng Triển Chiêu vẫn hay tới sườn núi phía Tây thăm Nhung cô cô, ngồi trò chuyện cùng bà ấy, hy vọng bà ấy sẽ bớt đau thương. Lúc rảnh Nhung cô cô cũng dạy thêm cho mình rất nhiều võ công. Một năm sau đó, một ngày nọ mình đang luyện kiếm với Nhung cô cô, bỗng dưng có mấy vị khách không mời mà đến. Cô cô lạnh nhạt với bọn họ lắm. Mấy người đó cứ chốc chốc lại lườm mắt nhìn mình, nói được mấy câu thì đã bất hòa chuyển sang động tay động chân, tên cầm đầu khi ấy chính là Quỷ Mặc bây giờ, dường như mọi người đang đánh nhau để tranh giành mình. Mà cách ra tay của Quỷ Mặc hung ác tột cùng, mỗi một lần xuống tay đều cực kỳ tàn nhẫn, như thể muốn dồn mình vào chỗ chết. Nhung cô cô đã liều mạng bảo vệ mình, thế nhưng cuối cùng vẫn là ít không địch lại nhiều, mình bị Quỷ Mặc đánh rơi xuống lòng sông. Trong lúc mơ màng, thứ nhìn thấy được là cơ thể dính đầy máu và ánh mắt áy náy của Nhung cô cô. Sau đó thế nào mình không biết, đến khi mình tỉnh lại, thấy trước mắt là sư phụ Sở Chi Hàn hiện tại của mình, còn đoạn ký ức kia đã trở thành một bí ẩn. Còn bây giờ, mình đã tìm được đáp án cho những thứ đó. Khi ấy, kiếm pháp mà Nhung cô cô dạy mình chính là Lạc Vân kiếm pháp, và Thạch Đầu… có lẽ Thạch Đầu chính là thiếu chủ mà cả Yển Nguyệt sơn trang tìm kiếm bấy lâu nay. Ngày ấy bọn người Quỷ Mặc đã nhận nhầm mình là thiếu chủ, mà xét theo thái độ hiện tại của Quỷ Mặc thì cơ chừng đến tận bây giờ hắn vẫn chưa hay biết gì. Triển Chiêu cũng hiểu được, sở dĩ Quỷ Mặc xuống tay độc ác như vậy là vì Nguyên Hạt Bạch. Ở trong lòng y Nguyên Hạt Bạch là người thích hợp làm trang chủ nhất, chứ không phải một đứa trẻ chẳng rành thế sự dựa vào quan hệ huyết thống lên kế thừa, bởi nên mới ra sức truy giết như thế. Và còn việc bùa sinh tử trên người mình bấy lâu vẫn chưa bộc phát hẳn là vì sư phụ… Phải rồi, sư phụ vẫn luôn nhắc đi nhắc lại tâm pháp quan trọng như thế nào. Ngay cả khi mình xuất sư xuống núi sư phụ cũng dặn dò mình phải luôn kiên trì tập luyện, chớ có lười biếng mà ngưng lại. Mấy năm trước còn hay sắc thuốc đưa cho mình uống và bảo là thuốc bổ. Bây giờ ngẫm lại mọi chuyện, âu là sư phụ đang lao tâm khổ tứ tìm cách giải bùa sinh tử này cho mình. Đương khi nhớ lại quá khứ, chợt Triển Chiêu trông thấy Quỷ Mặc đang dẫn một người ra sân trước, người nọ cứ lấm la lấm lét nhìn xung quanh, chỉ nghe người nọ thì thầm: “Lão huynh, cuộc hợp tác giữa chúng ta sẽ không vì vậy mà thay đổi chứ?”

“Đương nhiên.” Quỷ Mặc đáp rất kiên quyết.

“Nhưng ta vẫn cứ không yên tâm. Bây giờ Yển Nguyệt sơn trang đột nhiên đổi trang chủ, người này lại còn là Triển Chiêu, thực không thể tin được, lão cũng biết Triển Chiêu đó…”

“Sao thế Hoa quản gia? Không tin ta với sư huynh ư?” Quỷ Mặc nói.

“Đâu có, đâu có, chỉ là tên Triển Chiêu này… Không giấu gì lão, Vương gia vẫn luôn lo lắng, ngài ấy…”

Quỷ Mặc ngắt ngang lời người nọ: “Hoa quản gia, nơi đây không tiện nói chuyện, cảm phiền lão chuyển lời tới chủ của lão, rằng mọi chuyện vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch ban đầu.”

“Được, có câu này của lão ta yên tâm được một chút.” Trong khi nói chuyện hai người đã đi khuất.

Vương gia? – Triển Chiêu nghĩ thầm – Quả nhiên Yển Nguyệt sơn trang có cấu kết với người trong triều đình. Hôm ấy Đổng Khắc đã xác minh đinh táo ở đảo Hãm Không ngày đó là của sư đệ Trịnh Kỳ, nói về Trịnh Kỳ Đổng Khắc rất thất vọng: Người này không đi theo con đường đứng đắn, sư môn không ai đếm xỉa đến. Mấy tháng trước tình cờ gặp hắn, hắn tỏ vẻ vênh váo, hống hách nói mình đang làm chức quan gì đấy ở Vương phủ, té ra lại là như vậy.

Triển Chiêu quay về giường, tập trung nhìn lại các manh mối đã tìm được. Vương gia? Tuy hành động của Sở Vương rất kỳ lạ nhưng ông ta không có thực quyền. Trái lại, Tương Dương Vương thu nạp rất nhiều nhân sĩ trên giang hồ, lại nắm giữ chút binh quyền. Phải chăng “vốn sinh cùng một cội, sao nỡ vội giết nhau” là Sở Vương đang ám chỉ Tương Dương Vương với Thánh thượng?…

– – – – –

Một chiếc thuyền con xuôi theo dòng nước, lúc bấy giờ Bạch Ngọc Đường đang quay về nhà như tên bắn, chốc chốc lại lấy kiếm gõ mũi thuyền: “Ông đò, mau lên, mau nữa lên”. Đinh Nguyệt Hoa ngồi bên cạnh nhìn đăm đăm vào mặt sông, lặng thinh chẳng nói một lời, cô không thể nào tin được Triển Chiêu sẽ đả thương Lư Phương. Càng tới gần đảo Hãm Không, trái tim Đinh Nguyệt Hoa càng đập nhanh hơn.

Thuyền vẫn chưa cập bờ, Bạch Ngọc Đường đã không thể đợi thêm được nữa, nhún nhẹ hai chân nhảy lên bờ trước. Trên bờ có một tên trang đinh đứng chờ sẵn.

“Ngũ gia…”

“Đại ca thế nào rồi?” Bạch Ngọc Đường vội vàng hỏi.

“Đại trang chủ vẫn hôn mê bất tỉnh ạ.” Trang đinh đáp.

Bạch Ngọc Đường nghe vậy thì càng lo lắng, hắn bỏ Đinh Nguyệt Hoa lại chạy đi một mạch.

Áo vàng khẽ động, Đinh Nguyệt Hoa đứng im lặng, cô siết chặt kiếm Trạm Lư, cứ tiến mấy bước rồi lại dừng, “Thực sự là Triển Chiêu… không, không thể nào, nhưng… mình còn do dự cái gì…” Đinh Nguyệt Hoa thở dài, “Thôi được.” Cô rảo nhanh bước chân.

Bước vào trong, Đinh Nguyệt Hoa phải bủn rủn hai chân, bên trong sơn trang yên lặng đến ngạt thở, thỉnh thoảng lại bắt gặp một vài gia đinh chạy qua chạy lại với vẻ mặt hết sức nghiêm trọng.

“Nguyệt Hoa tỷ.” Một giọng nói trong trẻo vang lên đằng góc tường phía Đông, Đinh Nguyệt Hoa ngoảnh lại, thấy kia là Hân Nhi.

“Hân Nhi.” Đinh Nguyệt Hoa vẫy tay gọi.

Hân Nhi chạy lại thân thiết nắm lấy tay Đinh Nguyệt Hoa: “Nguyệt Hoa tỷ, Hân Nhi nhớ tỷ nhiều lắm ạ, nhớ Triển ca ca nữa.”

Nhắc đến Triển Chiêu, nét mặt Đinh Nguyệt Hoa trở nên buồn bã, Hân Nhi lay lay tay Đinh Nguyệt Hoa, nói: “Nguyệt Hoa tỷ, bọn họ đều nói Lư đảo chủ bị thương là do Triển ca ca đánh, nhưng muội không tin đâu. Đợi chừng nào cha muội trị khỏi cho Lư đảo chủ, chúng ta đi hỏi là biết ngay.”

“Cha muội?” Đinh Nguyệt Hoa nói: “Lý thần y?”

Hân Nhi gật đầu, “Dạ, mấy ngày trước Tưởng Tứ thúc đã mời cha tới đây trị bệnh.”

Dọc đường đi Đinh Nguyệt Hoa có nghe Bạch Ngọc Đường kể lại những chuyện xảy ra vào lúc mình hôn mê, biết được Lý Lương vẫn còn sống cô thấy mừng thay cho Hân Nhi.

“Chúng ta tới thăm Lư trang chủ đi.” Đinh Nguyệt Hoa kéo Hân Nhi đi.

Vừa vào phòng, thứ đập vào tầm mắt là vẻ mặt u ám của Bạch Ngọc Đường. Đưa mắt nhìn đi, thấy Lư Phương đang nằm trên giường, hơi thở chỉ còn thoi thóp, trên mặt không còn tí máu. Hàn Chương ở bên cạnh hằn học nói: “Lão Ngũ, chúng ta phải bắt Triển Chiêu giải thích rõ ràng chuyện này.”

Từ Khánh tức giận cầm vũ khí lên và nói: “Còn đệ, đệ không nuốt trôi được cục tức này rồi!”

“Nhị ca, Tam ca…” Bạch Ngọc Đường kéo Từ Khánh lại, “Bây giờ Tứ ca đang ở Khai Phong, Đại ca lại thế này, đảo Hãm Không không thể không có ai, các huynh cứ ở lại đây, đệ sẽ đi tìm Triển Chiêu.”

“Ngũ đệ nói cũng có lý, nhưng mà một mình đệ…” Hàn Chương nói.

“Cứ quyết định vậy đi.” Bạch Ngọc Đường vung tay, một chiếc ám tiễn cắm sâu vào mặt đất, “Đệ phải cho tên này tỉnh táo lại!”

Đấy là ám tiễn của Triển Chiêu, Đinh Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy lạnh buốt từng hồi. Thấy Bạch Ngọc Đường rảo nhanh bước chân hướng ra ngoài, Đinh Nguyệt Hoa giơ kiếm nằm ngang chặn lại, “Ngũ ca, đợi đã.”

Bạch Ngọc Đường chỉ vào ám tiễn cắm trên mặt đất: “Muội còn hy vọng vào hắn ư?”

“Ta…” Đinh Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy ám tiễn kia như xuyên thẳng vào tim mình, bỗng cô ngẩng đầu lên nói: “Ta phải tra rõ chuyện này.”

Ánh mắt ấy cương quyết vô cùng, Bạch Ngọc Đường khẽ thở dài một hơi: “Tùy muội.”

– – – – –

Giữa đất trời bao la, lần đầu tiên Đinh Nguyệt Hoa không biết phải làm gì, suốt mấy ngày qua chẳng có lấy một tin tức về Triển Chiêu, cứ như hắn tự động bốc hơi khỏi trần gian này.

Đinh Nguyệt Hoa đang mang tâm bệnh, lại thêm dạo này trái gió trở trời, suốt mấy ngày liền vẫn chưa thấy tốt lên, cơ thể rất mệt mỏi, Bạch Ngọc Đường đành để Đinh Nguyệt Hoa ngồi nghỉ ngơi tại một quán trà nhỏ ở ven đường, còn mình thì tới trấn nhỏ ở phía trước định bụng thuê một chiếc xe ngựa, sẵn tiện tìm một đại phu về khám cho cô.

Lúc này Đinh Nguyệt Hoa đang day hai bên trán, thỉnh thoảng lại ho khan, chợt phía trước có hai người một trắng một đen đi tới, loan đao bên hông lấp lóa, chính là Hắc Phong và Bạch Sát. Đinh Nguyệt Hoa cảnh giác siết chặt chuôi kiếm, nhìn hai người chằm chằm.

Hắc Phong Bạch Sát cũng đã nhìn thấy Đinh Nguyệt Hoa từ xa, thoạt đầu hai người sửng sốt, ngay sau đó lại nhìn nhau cười, đi thẳng tới trước mặt cô.

“Ô, chẳng phải là Đinh cô nương đây ư? Chúng ta cũng xem như là không đánh không quen biết, trước đây chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm cả! Thấy Đinh cô nương không sao tôi cũng yên tâm rồi, không thôi chúng tôi chẳng biết phải giải thích thế nào.”

“Ồ, giải thích? Tiểu nữ tử như tôi nào dám. Thế nhưng không biết hai vị phải giải thích với ai?” Đinh Nguyệt Hoa thản nhiên nói.

Bạch Sát cười, giọng có hơi nịnh hót Đinh Nguyệt Hoa: “Trước đó lỡ tay làm cô nương bị thương, hai huynh đệ chúng tôi xin được tạ tội tại đây. Mà thực ra giữa chúng ta cũng chẳng có gì để gỡ bỏ, phải không? Sau một hồi vẫn là người nhà đánh người nhà cả.”

Đinh Nguyệt Hoa cau mày ném lại một câu: “Ai là người nhà với các người.”

Hắc Phong cười hề hề, nói: “Hai huynh đệ bọn tôi đúng là mắt sáng như đuốc, vừa nhìn cô nương đã thấy ngay cô nương sẽ làm trang chủ phu nhân. Chẳng phải đã đúng như dự đoán rồi hay sao?” Hắc Phong khều Bạch Sát.

“Đúng đúng, tôi đã nói rồi mà, cô xem, thiếu trang chủ của tôi tuổi trẻ tài cao, anh tuấn tiêu sái, đứng cạnh cô nương đây quả là trai tài gái sắc!”

Đinh Nguyệt Hoa đập bàn, đỏ mặt nói: “Bớt nói lung tung đi!”

“Sao lại là nói lung tung? Hai chúng tôi nhận ra từ lâu rồi, cô với thiếu trang chủ của tôi là hai lòng cùng ưa(*). Cô đã vì thiếu trang chủ mà chặn một đòn của tôi. Thiếu trang chủ đã vì cô mà liều cả tính mạng.” Hắc Phong nói.

(* nguyên văn: 两情相悦 – lưỡng tình tương duyệt. Ý là hai bên đều có tình cảm với nhau.)

Đinh Nguyệt Hoa nghe vậy, trong lòng thấp thỏm một thoáng, “Ta, ta và thiếu trang chủ của ngươi gặp mặt nhau khi nào?”

Bạch Sát gãi đầu nói: “Thiếu trang chủ của tôi rất quen thuộc với cô nương kia mà.”

Hắc Phong lườm Bạch Sát, nói: “Ta bảo ngươi rồi, nói dài dòng như vậy làm gì, nói thẳng ra Triển Chiêu có phải là xong rồi không.”

Lời vừa nói ra, Đinh Nguyệt Hoa như hóa thành đá, suy đoán mơ hồ trong lòng đã được xác minh. Sau một trận ho sặc sụa, sắc mặt Đinh Nguyệt Hoa tái nhợt, cô gục đầu trên bàn cảm giác như sụp đổ. Mãi một lúc lâu, Đinh Nguyệt Hoa mới đứng dậy, cô nói: “Dẫn ta đi gặp hắn.”

Hắc Phong Bạch Sát đương nhiên nhận lời, bọn họ chỉ mong sao Đinh Nguyệt Hoa đi gặp Triển Chiêu, đặng lập công một tí. Trước đó họ không ngừng gây chuyện với Triển Chiêu, lại còn làm Đinh Nguyệt Hoa bị thương nặng, cho nên bây giờ hễ nhìn thấy Triển Chiêu là hai người sợ sệt né tránh đi chỗ khác, có ai ngờ được hắn sẽ là thiếu trang chủ kia chứ. Kể cũng lạ, từ khi Đinh Nguyệt Hoa biết được tăm tích của Triển Chiêu, cô bỗng dưng lại trở nên có sức, suốt cả chặng đường không hề lên tiếng, một mạch đi tới vùng núi non xanh biếc.

“Đinh cô nương, lên hết bậc thang này chính là Yển Nguyệt sơn trang.” Hắc Phong chỉ tay và nói.

Đinh Nguyệt Hoa gật đầu, nói: “Đi!” Mỗi một bước chân này đều nặng trĩu. Sắp gặp được huynh rồi ư? Không, huynh vẫn là Triển Chiêu của trước đây sao?

“Kẻ nào?” Ở phiến đá phía bên có tiếng ai đó quát.

“Núi xanh mở lối, dòng nước chuyển dời, là Hắc Phong và Bạch Sát đây.” Hắc Phong hô to.

“Ô, là hai ngài ạ, phía sau là…” Một bóng người màu đen dần xuất hiện, y nhìn kỹ Đinh Nguyệt Hoa.

Bạch Sát tiến lên gạt người nọ ra: “Mau tránh qua một bên, vị này chính là trang chủ phu nhân tương lai, còn không nhường đường!”

“Trang chủ phu nhân?” Người nọ gãi đầu, ngơ ngác nhìn Đinh Nguyệt Hoa.

“Không nói với ngươi nữa.” Hắc Phong nhìn lại Đinh Nguyệt Hoa và nói: “Xin Đinh cô nương đừng trách, chúng ta đi thôi.”

“Chà, cô nương này lại xinh đẹp như vậy à.” Người nọ tấm tắc khen, mắt nhìn theo bóng lưng Đinh Nguyệt Hoa.

“Bẩm trang chủ, Hắc Phong Bạch Sát dẫn theo một vị cô nương đến, còn nói là… là trang chủ phu nhân tương lai.”

Triển Chiêu khẽ giật mình, tức thì bình thản đáp: “Ta biết rồi.”

Nguyên Hạt Bạch ở bên cạnh thì có chút thích thú, y nói: “Phải thế không? Đứng đờ ở đó làm gì, còn không mau mau mời vào.” Y quay sang nói với Triển Chiêu: “Đã là hồng nhan của trang chủ, thì phải tiếp đãi thật nồng hậu. Quỷ Xích, ngươi cho người đi chuẩn bị đi.”

Triển Chiêu cười: “Nguyên sư huynh, hồng nhan của ta cũng chẳng ít.”

“Ha ha, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu(1).” Nguyên Hạt Bạch nói.

Đương lúc nói, Đinh Nguyệt Hoa đã theo Hắc Phong Bạch Sát đi vào, Triển Chiêu vừa vỗ tay vừa nói: “Đinh cô nương tới chơi Yển Nguyệt sơn trang, thực là vinh hạnh cho kẻ hèn này.”

Đinh Nguyệt Hoa nhìn chằm chằm vào người trước mặt, là hắn, nhưng không phải hắn, cái vẻ mặt tươi cười kia hệt như công tử ngốc say rượu ngày đó.

“Huynh…” Đinh Nguyệt Hoa mở lời, “Lư đảo chủ bị thương có phải do huynh làm không?”

Triển Chiêu thản nhiên đáp: “Phải. Cô chạy tới tận đây chỉ để hỏi câu này thôi sao? Ta còn nghĩ là cô nhớ nhung ta mãi không nguôi mà có tí cảm động.” Triển Chiêu bước lại gần Đinh Nguyệt Hoa, chạm tay vào quai hàm của cô, vừa nâng vừa vuốt ve.

Đinh Nguyệt Hoa giật lùi ra sau một bước, nhìn dáng vẻ bỡn cợt của Triển Chiêu trước mặt, cô rút soạt bảo kiếm ra khỏi vỏ, “Tại sao?”

Triển Chiêu cười khẽ, “Tại vì ta là trang chủ của Yển Nguyệt sơn trang. Đối xử với kẻ địch của sơn trang, đương nhiên không thể nương tay.” Hắn dang rộng hai tay, “Phàm là người, ai chẳng muốn một cuộc sống tiêu dao, khoái lạc!”

“Đạo nghĩa của huynh đâu? Thứ huynh từng theo đuổi đâu?” Tay cầm kiếm của Đinh Nguyệt Hoa khẽ run lên.

“Ai cũng có số mệnh của mình, đây là số mệnh của ta.” Triển Chiêu nhìn Đinh Nguyệt Hoa, hắn chìa tay ra và nói, “Nếu cô bằng lòng, toàn bộ những thứ này cũng là của cô.”

Đinh Nguyệt Hoa lắc đầu, “Sai rồi, sai hết rồi.” Cô chầm chậm hạ tay xuống.

“Đinh cô nương bây giờ vẫn chưa muộn đâu, cô nương với trang chủ của tôi vốn…” Bạch Sát đứng bên cạnh nói, đang nói tới đây thì ánh kiếm trong tay Đinh Nguyệt Hoa nhoáng lên, lao thẳng tới mặt Triển Chiêu. Triển Chiêu nghiêng người qua một bên, mà nào hay để được gặp mặt Triển Chiêu hỏi cho ra lẽ, Đinh Nguyệt Hoa vẫn luôn phải gắng sức chống chọi cho tới tận bây giờ, mà một kiếm vừa rồi đã dùng hết tất cả sức lực của cô, ngay khi trường kiếm rời tay, Đinh Nguyệt Hoa ngã khuỵu xuống, Triển Chiêu vội vươn tay đỡ lấy cô.

“Huynh… Buông ra!” Kề sát ngực Triển Chiêu, cô cảm nhận được rất rõ nơi đó của Triển Chiêu không yên, là hắn đang lo cho cô ư? Bây giờ nó chẳng còn quan trọng nữa.

“Xem ra Đinh cô nương đang hiểu lầm trang chủ chuyện gì đó.” Nguyên Hạt Bạch nói.

Quỷ Mặc ở bên cạnh thì “Hừ” một tiếng.

“Nguyệt Hoa, cô không nên đến đây.” Triển Chiêu sờ cái trán nóng ran của Đinh Nguyệt Hoa.

“Phụ nữ mà, cứ thích hết khóc rồi làm loạn, nhõng nhẽo làm nũng trang chủ một lát.”

Triển Chiêu mỉm cười có vẻ hơi miễn cưỡng, hắn bế Đinh Nguyệt Hoa lên và nói: “Sư huynh, tôi đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho nàng một tí, chuyện khi nãy để lát nữa bàn tiếp.”

Nguyên Hạt Bạch nói: “Không gấp, Đinh cô nương đi cả chặng đường dài đến đây, lại bị ốm nhẹ, tôi nghĩ trang chủ cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với Đinh cô nương.”

“Thế tôi cáo từ trước.”

“Sư huynh, có vẻ như càng lúc càng thú vị rồi!” Quỷ Mặc nhìn theo bóng lưng Triển Chiêu mà nói.

“Chú có vẻ rất quan tâm Triển Chiêu.” Nguyên Hạt Bạch nói, “Ta biết chú đang suy nghĩ cái gì, nhưng Triển Chiêu chính là trang chủ, chú nhớ kỹ cho ta!”

Đinh Nguyệt Hoa lúc tỉnh lúc mê, trong mơ màng, cô chỉ thấy cảnh vật trước mắt lòa nhòa. Cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ cảm thấy xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, nghe thấy bên tai có ai đó thì thầm: “Ta sẽ bảo vệ cô, Nguyệt Hoa.” Giọng trầm nhưng lại vang và dày, nghe như một lời thề.

Đinh Nguyệt Hoa cố gắng mở mắt, một bóng người đang đẩy cửa bước ra khỏi phòng. Là hắn, Triển Chiêu. Lúc này Đinh Nguyệt Hoa không biết là vui hay là buồn. Vui là bởi hóa ra Triển Chiêu quan tâm mình đến vậy, còn buồn là bởi tại sao hắn đột nhiên thay đổi để mình thấy xa lạ như vậy, vứt bỏ đi thứ từng hằng theo đuổi…

“Cót két”, một nha hoàn bước vào, thấy Đinh Nguyệt Hoa tỉnh lại, cô vui mừng nói: “Ô, cô nương tỉnh rồi!”

Đinh Nguyệt Hoa nhìn lại, thấy nha hoàn đó dáng người nhỏ nhắn, ở nửa khuôn mặt bên trái có một vết màu đỏ rất lớn trông như cái bớt, khóe mắt phải có một nốt ruồi.

Nha hoàn cho Đinh Nguyệt Hoa uống chút nước trước, sau đó nhanh nhẹn giúp Đinh Nguyệt Hoa tắm rửa.

“Tôi tên Tiểu Thúy, là đường chủ phái tôi tới hầu hạ cô nương. Từ nay cô nương có chuyện gì cứ căn dặn Tiểu Thúy một tiếng.” Cô vừa bận rộn sắp xếp đồ đạc vừa nói.

Đinh Nguyệt Hoa chặn tay Tiểu Thúy lại, nói: “Ta không cần người hầu hạ, muốn giết cứ giết đi.”

Tiểu Thúy kinh ngạc nói: “Cô nương sốt cao quá hóa hồ đồ rồi chăng? Sao lại có ý nghĩ như thế? Mọi người trong trang đều bảo cô nương là người rất quan trọng đối với trang chủ, ai có thể làm hại cô nương chứ?”

“Tiểu Thúy nói rất đúng, cô nương lo lắng quá nhiều rồi.” Không biết từ khi nào Quỷ Mặc đã đứng ở cửa.

“Đại đường chủ.” Tiểu Thúy vội vàng hành lễ, đứng sang một bên theo quy củ.

Quỷ Mặc không chút biểu cảm tới gần Đinh Nguyệt Hoa, hắn cúi người quan sát cẩn thận, “Chậc, chậc, chậc, quả là tuyệt sắc giai nhân, cũng khó trách trang chủ si mê ngươi như vậy.”

Đinh Nguyệt Hoa nhướng mày một cái, lạnh lùng nói: “Ta không liên quan gì đến hắn.”

“Ồ!” Quỷ Mặc nhoẻn miệng cười, “Nhưng ánh mắt của ngươi lại bảo ta rằng ngươi gắn bó rất sâu nặng với hắn.” Hắn nhìn chằm chằm vào Đinh Nguyệt Hoa, nói: “Ngươi quả thực cảm thấy hắn bây giờ không phải là hắn?”

“Ý ngươi là gì?” Đinh Nguyệt Hoa nghi hoặc hỏi.

Quỷ Mặc mỉm cười, nói: “Thú vị, thú vị lắm. Tiểu Thúy, chăm sóc Đinh cô nương tốt vào.” Nói xong nghênh ngang rời đi.

Vườn trúc phía Tây sườn núi, Nguyên Hạt Bạch lệnh cho một nhóm trai tráng khiêng vài cái hòm gỗ to lại, mở từng cái một ra cho Triển Chiêu xem qua, bên trong toàn là lụa là, son phấn và các loại tư trang khác của nữ nhi.

“Sư đệ hài lòng chứ?” Nguyên Hạt Bạch nói.

Triển Chiêu cười nói: “Sư huynh thật chu đáo.”

“Chuyện nhỏ mà thôi. Gần đây sức khỏe cậu sao rồi?” Nguyên Hạt Bạch nói, “Bùa sinh tử này ở trên người cậu đã quá lâu, thế nên cần rất nhiều thời gian để giải trừ nó.”

“Thuốc của sư huynh rất tốt, từ khi dùng nó tới giờ không phát tác nữa.” Triển Chiêu nói.

“Trong khoảng thời gian này Quỷ Xích và Quỷ Thanh sẽ luôn ở cạnh cậu, tùy cậu sai bảo.” Nguyên Hạt Bạch dừng một lát rồi nói tiếp: “Ngày đó bùa sinh tử của cậu phát tác, không kiềm chế được cơn cuồng bạo mà đánh Lư Phương trọng thương, rồi bị tôi mang về đây chứ đấy không phải chủ ý của cậu, việc giải bùa sinh tử này phải chăng là để trở về với Bao Chửng?”

“Trở về được sao?” Nét mặt Triển Chiêu có chút phức tạp, “Đúng như sư huynh nói, đây là số mệnh, ngay cả khi tôi muốn chối bỏ nó chăng nữa, tôi có thể tách khỏi nó dễ dàng như vậy không? Hôm huynh chỉ ra thân phận của tôi, Kế Quan Công và những người khác vô cùng cung kính tôi, trong khi Lư Phương và đám người Du Đại lập tức xem tôi là mầm họa, muốn trừ khử tôi càng sớm càng tốt. Cứ cho là Lư Phương và ông ta vẫn còn một chút tình nghĩa đi, nhưng thế thì sao nào? Hôm đó làm Lư Phương trọng thương, mặc dù đấy không phải chủ ý của tôi, nhưng có lẽ trong mắt họ đấy là hành động cố ý, phần lớn người đời đều cho là như vậy, kể từ thời khắc đó, tôi đã được định sẵn phải quay về làm Lý Thạch, thiếu chủ của Yển Nguyệt sơn trang.” Nói đến đây, Triển Chiêu nhấc chén rượu trên bàn lên uống cạn mấy chén, hắn vung tay áo và nói: “Thôi vậy, mấy ai có được cuộc sống hôm nay có rượu hôm nay say(**) như thế này!”

(** nguyên văn: 今朝有酒今朝醉 – kim triêu hữu tửu kim triêu túy: ở đây đại khái đang ám chỉ cuộc sống không lo nghĩ, nhàn nhã, tận hưởng mỗi ngày.)

Nguyên Hạt Bạch trầm mặc nhìn Triển Chiêu, ánh mắt của y có chút mơ hồ, một lúc lâu sau y nói: “Tôi vẫn luôn chờ cậu nói về chuyện Nhị sư đệ, khi gặp được cậu tôi đã đoán được tám chín phần chuyện xảy ra năm đó, không ngờ hắn có thể làm như vậy.”

Triển Chiêu lắc đầu, khẽ thở dài: “Sư huynh, đối với huynh mà nói, có lẽ trên đời này đã không còn ai thân thiết, đáng tin cậy hơn Tần sư huynh, bằng hữu huynh đệ mất bên này sẽ mất luôn bên kia. Tôi cũng không nhớ được chuyện năm đó, sư huynh việc gì phải chấp nhất.”

Khuôn mặt căng thẳng ban nãy của Nguyên Hạt Bạch thả lỏng đi. Triển Chiêu cười khẽ, vỗ vai Nguyên Hạt Bạch, đưa mắt nhìn lên thấy Quỷ Xích đang đi qua, lập tức vẫy tay gọi: “Xích đường chủ, qua đây uống với tôi vài chén được chứ?”

Nguyên Hạt Bạch gật đầu với Quỷ Xích, rồi y xoay qua nói với Triển Chiêu: “Cậu cứ việc ở đây chơi, tôi đi sai người mang những thứ này đến cho Đinh cô nương.”

Triển Chiêu mỉm cười nói: “Thế phiền sư huynh rồi.”

Trong sân hết sức im ắng, chỉ còn lại hai người Triển Chiêu và Quỷ Xích.

“Hình như Xích đường chủ có chuyện muốn nói?” Triển Chiêu nhấp một ngụm rượu.

“Trang chủ, người tính xử trí Đinh cô nương thế nào?” Quỷ Xích nói thẳng một câu, nhìn Triển Chiêu chằm chặp.

“Xích đường chủ có vẻ rất để tâm tới nhà họ Đinh nhỉ? Nhớ đâu lần trước cũng là nhờ nhà họ Đinh Xích đường chủ mới dừng tay giữa trận, nếu không thì tôi đã chẳng đứng được ở đây rồi cũng nên.” Triển Chiêu nói.

Quỷ Xích cầm vò rượu bên cạnh lên, ngẩng đầu uống hết hơn nửa vò, y chùi miệng và nói: “Rượu này phải uống như vậy mới đã! Tôi là người thẳng thắn, ân oán rõ ràng, năm xưa nhà họ Đinh có ân với tôi, mối nhân tình này tôi luôn ghi nhớ. Nếu như trang chủ thực sự thích Đinh cô nương, hãy bảo vệ cô ấy, vậy cũng xem như tôi đã trả được ân huệ này.”

Mắt Triển Chiêu sáng lên, hắn nói: “Xem ra Xích đường chủ là người có tình có nghĩa. Tôi nhớ rồi.”

(Hết chương 12)

﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏

(1)Một câu trong bài thơ Quan thư ở Kinh Thi của Khổng Tử. Dịu dàng thục nữ như ai, sánh cùng quân tử tốt đôi vợ chồng (Tản Đà dịch).