Nhập Vọng

Chương 18



Có ngựa đương nhiên tốc độ nhanh hơn rất nhiều, bởi vì thể lực không tốt nên Thẩm Nhạn được cưỡi ngựa.

Từ sau khi khinh công đại thành, hắn đã không còn cưỡi ngựa nữa. Lần này lại cưỡi một con nô mã gấp rút lên đường, trong lòng ít nhiều cũng có chút không quen. Nhưng mỗi khi cổ độc phát tác, đau đớn trong người liền tăng một phần, nếu thật cứ vậy mà đi, tốc độ sợ còn chẳng bằng la ngựa.

Nghiêm Mạc khinh công theo sau, chạy liên tục hai canh giờ lại không hề bị tụt sau. Kỳ thật Thẩm Nhạn có thể nhìn ra nội lực Nghiêm Mạc không tốt lắm, có lẽ còn không bằng hắn.

Nhưng nếu chỉ nói khinh công, thân pháp y lại hiếm kẻ có thể địch lại. Đi một mạch như thế, hẳn là sẽ sớm tới miền ngược.

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, khi bọn họ chạy qua Lăng thị trấn không lâu, kẻ địch đã đến.

Không giống những kẻ địch đã gặp trước kia, đám sát thủ che mặt phóng ngựa mà đến này hiển nhiên không phải đột kích giết bọn hắn mà là từ xa chặn đường, giống như bầy chó săn tận chức tận trách theo đuôi canh gác, bao vây con mồi cho chủ nhân.

Bày ra trận như thế, không ai nói cũng hiểu, nhưng hai người lại không thể đuổi tan đám lính canh phiền lòng này.

Cái gọi là hổ dữ cũng sợ quần lang, vừa không thể đuổi theo, cũng không thể giết. Thỉnh thoảng còn bị trúng hai mũi tên bắn lén, thật khiến người ta đau đầu.

Xốc tâm thần lại đi hơn nửa canh giờ, Thẩm Nhạn rốt cuộc siết chặt dây cương:

– Nghỉ ngơi một chút trước đi.

Tuy phế phủ vẫn đau như đao cắt, tay vẫn như lửa đốt, huyệt đạo Nhâm mạch giữa ngực bụng như muốn vỡ tan, nhưng khí sắc Thẩm Nhạn tốt hơn rất nhiều. Vừa có thể ăn no ngủ đủ, còn có thể cưỡi ngựa mà đi, vết thương cánh tay trái còn cẩn thận xử lý một lần. Dù nội thương không thể chữa khỏi, cả người cũng nhẹ nhàng mấy phần.

Nhưng hắn bên này thì thong thả, Nghiêm Mạc đi theo sau sắc mặt lại ngày càng âm trầm, ánh mắt nhìn về phía mấy tên gác quả thực tựa như mãnh hổ đang rình mồi chực cắn, lệ khí cả người như tụ lại.

Dây cung căng cứng có thể xuyên qua đá tảng, thế nhưng nếu là thời gian dài căng thẳng, sợ là đứt đoạn dây cung trước.

Lãng tử lại không hi vọng dây cung này đứt sớm, cho nên chỉ nhẹ nhàng cười nhảy xuống khỏi ngựa:

– Không bao lâu sẽ vào núi, nên nghỉ ngơi dưỡng sức một chút, tốt nhất là săn được thứ gì đó… 

Đôi mắt đầy lệ khí của Nghiêm Mạc nhìn về phía đám áo đen xa xa:

– Nếu đuổi theo, chỉ cần một khắc.

Đây tuyệt không phải câu ngạo mạn gì, nhưng trong mắt Thẩm Nhạn lóe vài tia suy nghĩ:

– Đối phó với mấy tên tôm tép này không cần phiền phức như vậy, huynh cứ vận công điều tức một chốc, đợi lát nữa vào núi, ta có cách… 

Hắn thì thầm nhỏ giọng nói với Nghiêm Mạc vài câu, lệ khí trong mắt đối phương từ từ dập tắt, cũng thoáng lộ ra chút tươi cười:

– Cho ta nửa canh giờ là đủ, bên cạnh yên ngựa có nước thức ăn, huynh dùng trước chút đi.

Bây giờ cường địch bao vây rình rập, vận công phải có người trông coi, nhưng mà cùng đả tọa, Thẩm Nhạn cố gắng thế nào cũng không khôi phục được năm thành công lực, Nghiêm Mạc lại có thể khôi phục chín thành.

Điểm ấy trong lòng hai người đều biết rõ, cho nên Thẩm Nhạn không chối từ, mỉm cười nhìn đối phương khoanh chân nhập định, còn mình thì đi tới cạnh nô mã đang vùi đầu ngúc ngoắc đuôi gặm cỏ.

Ngẩng đầu nhìn thì thấy đám áo đen ở xa mấy chục trượng cũng bắt đầu xuống ngựa nghỉ ngơi, không có ý tiến lên.

Lãng tử cong môi cười lạnh, thuận tay mở ra cái túi cạnh yên ngựa. Nhưng khi hắn thấy rõ thứ trong túi, nụ cười còn có chút sắc nhọn lập tức dịu đi, ngay cả trong mắt đều tràn đầy ý cười. Tay lấy ống trúc đựng đầy nước ra, hắn uống vào ngọt lành. Xem ra có chuẩn bị không phải chỉ mình hắn.

Nửa canh giờ giây lát trôi qua, khi hai người tiếp tục khởi hành thì không một trước một sau nữa mà là cùng cưỡi một con ngựa.

Lúc này đã càng gần tới miền ngược, rừng cây xum xuê thay thế đồng nội mênh mông bát ngát. Vì tránh né theo dõi đằng sau, quan đạo đương nhiên là không thể đi, bọn họ giục ngựa phóng vào rừng rậm.

Con nô mã này đương nhiên không phải là thần tuấn, thế nhưng lại khá thông minh, sức chở không tệ, thêm Nghiêm Mạc giỏi nài ngựa, chạy cũng có đôi chút tinh thần.

Biến hóa này khiến đám áo đen phía sau động theo.

Nhưng lối rừng dù sao không giống quan đạo, không có đủ không gian thi triển. Đám khách che mặt kia lại thay đổi trận hình, giống như bầy sói theo đuôi con mồi bọc lên mà đánh.

Dường như cảm nhận được áp lực truy binh phía sau, Nghiêm Mạc huýt gió, thình lình tăng tốc độ ngựa, vòng qua mấy cây cổ thụ che trời phóng đi.

Đám áo đen theo sau cũng nhìn hiểu được, cách đó không xa chính là vùng núi, lối núi không bằng lối rừng, ở đó lối rẽ đếm không xuể, không chú ý một cái là mất tung tích con mồi thì không xong. Bọn họ chẳng chút dám chậm trễ, kẹp bụng ngựa vọt lên.

Ai ngờ lúc này bỗng xảy ra dị biến, hai con ngựa xông tới trước nhất bỗng móng trước mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.

Bất ngờ không kịp phòng, nài ngựa nhún người nhảy khỏi lưng ngựa, lăn một vòng muốn nấp thì ai ngờ dưới đất cắm mấy cây trúc nhọn hoắt, vừa rồi rớt quá nhanh mạnh, muốn trốn đã không còn kịp. Chỉ nghe mấy tiếng “phốc phốc”, trúc nhọn xuyên qua da thịt, kẻ bị thương kêu rên.

Trong chớp mắt bị ám toán bất ngờ, một kẻ áo đen trong đó kéo dây cương, cũng không quản hai bộ chúng bị thương kia, lớn tiếng quát:

– Tiếp tục đuổi theo!

Theo tiếng quát lớn, các nài ngựa không dám chậm trễ, vứt kẻ bị thương phóng lên.

Nhưng để nhỡ một khoảnh khắc, lại sợ phía trước còn có cạm bẫy mai phục, tốc độ truy đuổi không khỏi chậm hẳn, mắt thấy con nô mã kia vòng qua một con đường triền núi, chạy vào trong núi.

Đường núi nơi này là một con đường quanh co khúc khuỷu, bỏ lỡ triền núi ban đầu, muốn đuổi theo đối phương thì không còn dễ dàng nữa.

Con nô mã giống như phát điên chạy càng lúc càng nhanh, mặc cho đám sát thủ có tăng tốc thế nào đi nữa, vẫn đều duy trì cự ly trăm trượng. Thật vất vả thoát khỏi cái đường hẻm bảy rẽ tám ngoặt đi đến gò đất thì kẻ áo đen cầm đầu đồng tử co lại, mắng ra tiếng.

Chỉ thấy lưng ngựa chạy băng băng phía trước, không một nửa bóng người. Hai kẻ giục ngựa đã biến mất tự nào.

Kéo dây cương, gã quay đầu ngựa lại, phân phó hai tên bên cạnh:

– Các ngươi tiếp tục đuổi theo, còn lại đi theo ta.

Một đám người chia làm hai đường, bắt đầu tìm kiếm tung tích hai người. Nhưng lúc này, con mồi bọn họ theo dõi đã sớm trèo qua lưng núi, chạy tới một ngọn núi khác.

– Đáng tiếc chỉ bị thương hai tên.  – Dán vào lưng Nghiêm Mạc, Thẩm Nhạn vui vẻ cười nói.

Hiểu rõ địa hình quanh đây, lãng tử đương nhiên biết lối mòn núi này quanh co thế nào, chỉ cần có thể vào đường mòn, tất có thể sử dụng xảo pháp thoát khỏi kẻ địch.

Nhưng không nghĩ tới Nghiêm Mạc còn đặt hai đoạn dây thừng ở trong túi, không dài không ngắn, hơn năm thước, là từ dây mây và gân thỏ vò thành. Ở trong còn lẫn một chút chỉ bạc vừa mảnh lại sắc, chính là vật liệu tốt nhất để làm dây thừng bắt ngựa.

Trong rừng vốn đầy thảo mộc, chỉ cần tìm đúng nơi thêm bản lĩnh ám khí của hắn, ngăn cản truy binh có thể nói chỉ là cái nhấc tay.

Có được thời gian, nô mã đương nhiên “Đi trước làm gương” chạy vào hẻm núi, vừa vào hẻm, hai người liền nhảy lên vách núi, dùng trúc đâm bụng ngựa khiến nó dẫn kẻ địch rời đi, hai người thì dọc theo triền núi đi lên con đường tắt.

Chỉ tiếc sơn đạo quá dốc đứng, Thẩm Nhạn nội lực hư tổn vô cùng, bước chân có chút không theo kịp, không mấy bước liền để Nghiêm Mạc nắm lên vai, từ ngựa thồ biến thành người cõng.

Nhưng Thẩm Nhạn nói cười còn chưa được trả lời, thân hình Nghiêm Mạc đột nhiên nhanh lên, như muốn phát tiết cái gì mà chạy như điên.

Bỗng dưng tăng tốc, gió lạnh trên núi quất tới, quất làm hai gò má đau. Thẩm Nhạn nheo mắt dùng cánh tay còn tốt nắm vai y. Nằm ở trên lưng, kỳ thật còn vững vàng hơn lưng ngựa nhiều, càng khỏi nói lạnh lẽo làm con người hắn thêm sảng khoái.

Bởi vì bị thương trúng độc, nhiệt độ cơ thể lãng tử đã sốt cao, vừa vặn cái lưng dán ở dưới lại luôn như hàn ngọc, dù cách quần áo cũng thấy thoải mái khoan khoái, khiến cơ thể hắn sinh mấy phần yên lặng.

Hôm nay e là phải đem việc cả nửa đời chưa từng nếm qua thử hết một lần. Thẩm Nhạn khóe môi tràn ra nụ cười khổ. Đang nghĩ, một giọng nói làm đứt suy nghĩ của hắn.

– Qua triền núi này phải mất bao lâu? – Trong giọng Nghiêm Mạc tựa hồ có chút vội vàng.

– Không quá một canh giờ. Tôn Bình Thanh y thục ở ngay gần đây, nhưng đường đi sâu thẳm, lại quanh năm có sương mù nên khá khó tìm. Từ ngọn núi này đi xuống, xuyên qua hai triền núi thì có thể nhìn thấy Long Đàm Giản, Ẩn cốc ở sâu trong khe núi.

– Ừ.

Đơn giản trả lời, chân Nghiêm Mạc không ngừng tiếp tục lao đi.

Sơn đạo dù sao không giống đất bằng, càng khỏi nói cõng người trên vai. Chạy như bay hơn nửa canh giờ, khi rốt cuộc vượt qua ngọn núi thứ hai chuẩn bị xuống núi thì y đột nhiên dừng chân.

– Nghiêm huynh?

Thẩm Nhạn không rõ ràng lắm hỏi một câu, lập tức ánh mắt chăm chú, nhìn về phía rừng cây.

Theo ánh mắt hắn, sau một thân cây một lão đầu chậm rì đi ra, áo đen, mặt dài, tóc sương, gầy đến mức như bộ xương khô, trên cổ tay teo tóp đeo một chuỗi cốt liên thật dài.

Bên cạnh lão là một tên vạm vỡ hơn chín thước, mắt như chuông đồng, mũi to tai lớn Tam Lăng xoa trong tay lóe sáng lạnh lẽo, người ngăm đen, bắp thịt quả thực có thể rách toạt quần áo, tựa như con gấu ngựa đứng đó.

– Tà Cốt Hạc, Liêu Nhân Hùng, không nghĩ lại gặp gỡ hai vị ‘Quỷ’ ở đây.

Nhẹ nhàng giãy, Thẩm Nhạn nhảy xuống lưng Nghiêm Mạc. Đương nhiên hắn biết danh hào hai kẻ này, nhưng bọn họ sớm đã chết trong tay Ngụy Lăng Vân, không phải “Quỷ” thì là gì?

Nhưng ngoài Thẩm Nhạn dự kiến, hai tà ma không phản ứng lãng tử phiền toái hắn, mà khà khà cười với Nghiêm Mạc:

– Suýt nữa để ngươi trốn mất.

– Là tìm ta.

Trong giọng Nghiêm Mạc lộ ra lạnh lẽo, từ sau khi đặt lên triền núi, y liền thấy có chút khác thường, dường như vẫn chưa thật sự thoát khỏi địch nhân phía sau. Nay chạy như điên non nửa canh giờ, khí huyết hao hụt, những kẻ này liền thoải mái chui ra, không khó nhìn ra ý tứ nhân lúc cháy nhà mà hôi của.

– Không sai, chúng ta phụng mệnh tìm ngài trở về làm khách.

Một giọng nói khác từ sau lưng truyền đến, không nhanh không chậm, mang theo khí định thần nhàn làm người ta không thích.

– Người Thẩm công tử muốn tìm thì ở đây.

Kẻ nói chuyện người cao thẳng, phong độ di nhân, lại sinh một khuôn mặt xấu xí yêu tà không thể làm người ta nhìn thẳng.

Chỉ thấy gã nhẹ phe phẩy quạt nhường một bước, từ phía sau hiện ra dáng người thấp bé, quần áo màu chàm vẫn dơ bẩn như trước, nếp nhăn trên mặt chỉ tăng không giảm, đồng tử Thẩm Nhạn co lại, nhìn chằm chằm vào bà lão chống gậy.

Như là rất thỏa mãn hắn nhìn chằm chằm như thế, Nhiêm bà toét ra khóe môi khô quắt của mụ:

– Bé con, ngươi chạy giỏi lắm, đáng tiếc kết lầm bạn rồi.

Là kết lầm. Vốn chỉ cần đối phó một, giờ lại biến thành bốn người, dù có thêm giúp đỡ, nay cũng là nan địch quần hồ.

Không cần nói, ba người này vốn không cần trở thành kẻ địch của hắn. Nhưng biểu tình trên mặt Thẩm Nhạn lại không thay đổi nửa phần, cười đáp:

– Nhìn khuôn mặt tuấn tú người ta còn tốt hơn cả ngày đối diện đám yêu ma độc vật các ngươi nhiều. Nghiêm huynh, ý huynh thế nào?

Nghiêm Mạc búng ngón tay, kiếm đã gọn trong bàn tay:

– Nếu là một đạo, giết hết là được.

Tuy không biết ba kẻ đuổi theo thân phận là gì, nhưng Nghiêm Mạc có thể nhận ra, bọn họ cùng Nhiêm bà kẻ đuổi theo Thẩm Nhạn là một bọn.

Nếu đều là đồng đạo, tám thành là có chút quan hệ với Trích Tinh lâu, nay y nội thể khí huyết cuồn cuộn, đang hận không thể cho bảo kiếm uống máu. Tới đúng lúc lắm.

Đáng tiếc người có hơi nhiều, còn đều là hảo thủ, e là không có cách nào khảo vấn một trận.

Nghe thế, Liêu Nhân Hùng bên cạnh cất tiếng cười to, leng keng run lên cương xoa trong tay:

– Xú tặc, không xem xem ông nội mày có…

Gã ta còn chưa nói xong, những kẻ khác đã đồng loạt lên.