Nhặt Ánh Bình Minh

Chương 40: Góp nhặt lần thứ bốn mươi: Cổng địa ngục



Liễu Tức Phong kéo Lý Kinh Trọc đi khắp nơi suốt cả ngày Trung Nguyên, hắn muốn xem hòa thượng niệm kinh, đạo sĩ làm phép, còn muốn xem người ta đóng giả Chung Quỳ bắt ma*, xem vui vẻ đến chiều tối mới trở về nhà.

*Chung Quỳ (phồn thể: 鍾馗, giản thể: 钟馗) là một vị thần diệt yêu trừ ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa. Từ xưa, những câu chuyện giáng yêu trừ ma của Chung Quỳ đã được nhiều người biết đến, gồm cả bùa chú, bát quái trận pháp hàng yêu phục ma, xem tướng mạo, bấm độn gieo quẻ.

"Liễu Tức Phong, hôm qua anh cho mèo vào nhà đấy à?" Lý Kinh Trọc vào phòng làm việc tìm dây sạc điện thoại, chợt phát hiện ra một bãi chiến trường không nỡ nhìn thẳng.

Liễu Tức Phong nhớ lại một chút: "Hôm qua nó ngủ trên chăn của anh."

Lý Kinh Trọc: "Anh và mèo dùng chung một cái chăn?"

"Đúng vậy, có gì không?" Bỗng nhiên Liễu Tức Phong có cảm giác hình như đã phạm vào gia quy nào đó, tuy chính hắn cũng không rõ mình phạm phải điều nào.

Trước mắt Lý Kinh Trọc không truy cứu vấn đề dùng chăn với mèo nữa, anh giơ dây sạc ra trước mắt Liễu Tức Phong: "Nhìn xem, tác phẩm của mèo nhà anh này."

Dây sạc bị cắn lìa thành mấy đoạn nát bươm. Bằng chứng to như núi, Liễu Tức Phong không thể cãi lại, đành phải tìm lối tắt: "Nó cũng là mèo của em đấy nhé, mèo nhà chúng ta."

Vấn đề giáo dục biến thành hai người cùng có trách nhiệm. Lý Kinh Trọc không nói lại Liễu Tức Phong, đành phải chờ thêm hai ngày nữa đi mua dây sạc mới, điện thoại hết pin thì thôi, dù sao cũng không dùng mấy.

Ăn xong cơm tối, hai người ngồi trước cửa làm đèn thả sông.

Liễu Tức Phong gấp hoa sen, Lý Kinh Trọc cắt nhỏ nến. Chờ cho trời tối hẳn, hai người đã làm được đầy một rổ đèn.

Màn đêm buông xuống, bờ sông âm trầm um tùm cỏ dại, đồng ruộng sát bên hay núi non đằng xa đều chỉ còn là một khối đen kịt. Ánh tà dương cuối ngày dệt được một quầng vàng nhợt nhạt phía sau dãy núi, cùng dòng sông chầm chậm chảy xuôi về chân trời phía tây.

Hai người tiến đến gần bờ sông, thắp lửa đốt đèn thả xuống nước.

Từng chiếc đèn hoa sen trôi về hướng tây, Liễu Tức Phong thì thầm: "Kiếp sau nhớ đầu thai vào gia đình tốt."

Lý Kinh Trọc hỏi: "Anh tin mỗi ngọn đèn đều chở theo một linh hồn thật à?"

Liễu Tức Phong cười nói: "Người thân của em chắc vẫn mạnh khỏe hết nhỉ."

Lý Kinh Trọc nghĩ rồi trả lời: "Ừm, em lớn đến tuổi này rồi mà vẫn chưa bao giờ phải tham dự lễ tang."

"Em xem này." Liễu Tức Phong cầm lên ngọn đèn hoa sen cuối cùng, "Cái này làm bằng giấy, anh biết rõ. Hôm nay tất cả các gia đình ở Trấn Thái Bình không biết đã hóa vàng bao nhiêu tiền giấy vàng bạc, nhà cửa, ngựa xe, người nằm dưới đất thật sự dùng được không? Có lẽ đúng như em nói, chỉ để an ủi người còn sống. Người chết không còn cảm giác, người sống thì ghi nhớ mãi. Thân bằng quyến thuộc mất đi, nếu không tin bọn họ cưỡi đèn hoa sen siêu thoát cũng chỉ có thể tin bọn họ bị giòi bọ vi khuẩn dưới lòng đất gặm nhấm sạch sẽ, em cảm thấy người ta muốn tin cái nào hơn?"

Lý Kinh Trọc nhìn từng ngọn đèn lập lòe trên sông, nhất thời không biết nên nói gì.

Liễu Tức Phong thắp sáng chiếc đèn trên tay, thả lên mặt nước. Ngọn đèn cuối cùng này thả muộn nhất, trôi cách những chiếc đèn trước đó một khoảng rất xa, đứng lẻ loi tựa như đang chờ đợi một linh hồn đến muộn theo không kịp đoàn người.

"Anh thổi một khúc đi." Đột nhiên Lý Kinh Trọc nói, "Biết thổi bài《 Bách quỷ dạ hành sao *》 không?"

*Bách quỷ dạ hành sao 百鬼夜行抄: OST của bộ phim cùng tên phát hành năm 2007 chuyển thể từ bộ manga nổi tiếng của tác giả Ichiko Ima, xuất bản ở Việt Nam dưới tên "Bách quỷ dạ hành ký".

"Chưa từng nghe." Liễu Tức Phong nói, "Em hát thử một lần đi."

Lý Kinh Trọc nhẹ nhàng ngâm nga lại giai điệu cao trào một lần, Liễu Tức Phong nghe rồi thổi theo.

"Từ từ." Lý Kinh Trọc nói, "Hình như anh thổi không đúng rồi."

Liễu Tức Phong nhíu mày, "Sao có thể."

Lý Kinh Trọc nói chắc nịch: "Thật sự không đúng."

Liễu Tức Phong đề nghị: "Thế em hát lại lần nữa đi."

Lý Kinh Trọc ngâm nga thêm một lần, Liễu Tức Phong càng nghe càng thấy sai sai, do dự muốn nói lại thôi.

Lý Kinh Trọc hỏi: "Có chuyện gì?"

Liễu Tức Phong nói: "Em hát lại xem."

Lý Kinh Trọc không rõ nguyên nhân nhưng vẫn làm theo. Vẻ mặt Liễu Tức Phong càng phức tạp một lời khó nói hết, thật lâu sau hắn mới uyển chuyển lựa lời: "Em có nhận ra là ba lần em hát, không lần nào giống lần nào không?"

Lý Kinh Trọc biết giọng hát của mình (thực ra không chỉ mỗi giọng hát) hơi lạc tông, cho nên những lần trước đây Liễu Tức Phong dụ hát anh đều dứt khoát từ chối, nhưng không thể ngờ được bản thân đến ngâm nga cùng một giai điệu mà có thể ngâm thành ba bản khác nhau, vành tai không khỏi đỏ lựng.

"Để anh thổi bài khác." Liễu Tức Phong nhịn cười, nhéo nhéo vành tai đang nóng lên của anh giống như biết đối phương đang xấu hổ, "Nghĩ xem nào...《 Ngư quang khúc* 》 đi."

*Ngư quang khúc 渔光曲 (Bài ca người đánh cá): một ca khúc dân gian Trung Quốc.

Trong bóng đêm, tiếng sáo khoan thai phảng phất như mang theo vô số lưu luyến và hồi ức, cùng với mười mấy ngọn đèn hoa sen phiên dạt về hướng Vong Xuyên... Khúc nhạc dừng lại sau một nốt ngân cuối, vầng sáng đỏ rực của trản đèn hoa sen cuối cùng cũng biến mất sau một khúc quanh.

Hai người chậm rãi đi bộ về nhà, Lý Kinh Trọc đóng kỹ cửa sổ lại, nói: "Trước sáng mai không được ra khỏi nhà."

Liễu Tức Phong trêu chọc: "Bác sĩ Tiểu Lý chính khí như thế, trên đầu là vầng sáng chủ nghĩa duy vật chói lòa thì làm gì phải sợ yêu ma quỷ quái?"

Lý Kinh Trọc cười mắng: "Thứ ngoài cửa còn dễ đối phó hơn trong nhà nhiều đấy." Lại hỏi, "Đêm nay anh định làm gì? Vẫn sáng tác à?"

Liễu Tức Phong đáp: "Không. Anh phải viết bức thư cho Dư Niên, muốn sửa lại quyển đầu của tiểu thuyết."

Lý Kinh Trọc nói: "Không phải mấy ngày trước anh mới nói sẽ viết cho xong cả quyển hai và quyển ba luôn sao? Bây giờ lại sửa cả quyển đầu?"

Liễu Tức Phong "Ừ" một tiếng: "Tâm thái thay đổi. Viết truyện dài phiền nhất là điểm này, thời gian sáng tác quá lâu, nếu ý tưởng bị xoay chuyển thì rất khó giữ nguyên những thứ mình viết ban đầu."

Lý Kinh Trọc ngẫm nghĩ rồi nói: "Em luôn cho là các tác giả phải quy hoạch xong dàn ý tình tiết và nhân vật trước, sau đó dựa theo viết ra là xong."

"Không chỉ có nhân vật và tình tiết, em nghĩ đi." Liễu Tức Phong nói, "Ví dụ như bây giờ có một tác giả muốn viết về đề tài chủ nghĩa yêu nước, nói con người phải quên mình phụng sự cho tập thể. Anh ta dự định viết một câu chuyện dài năm mươi vạn chữ, sau đó viết khoảng hai mươi vạn chữ thì bị hoàn cảnh xung quanh tác động, chợt nhận ra sức mạnh tập thể là một lực lượng khủng bố đến mức nào... Tập thể không chỉ làm cho một con người biến mất, mà còn có thể khiến người đó giống như chưa từng tồn tại trên đời. Vì thế anh ta bắt đầu hoài nghi chủ nghĩa tập thể mà mình từng tin tưởng, muốn chuyển sang ca tụng chủ nghĩa cá nhân và chủ nghĩa tinh thần tự do —— Đương nhiên tác giả vẫn có thể viết tiếp về đề tài này, nhưng bản thân phải viết ra một thứ mình không còn tin nữa sẽ tương đối khó chịu. Cho nên anh ta có thể chọn viết tiếp, hoặc lựa chọn bỏ không viết nữa."

"... Ra là thế." Lý Kinh Trọc suy tư một trận, hiếu kỳ hỏi, "Nếu anh là vị tác giả kia, anh chọn viết hay không viết nữa? À đúng, vừa nãy anh nói là muốn sửa hết, xem ra là chọn không viết."

Liễu Tức Phong không đáp, chỉ hỏi lại: "Nếu là em thì có viết tiếp không?"

Lý Kinh Trọc nói: "Em nhất định sẽ không viết."

Liễu Tức Phong gật gù: "Anh cũng nghĩ thế. Thật ra cả hai đề tài này anh đều không muốn viết. Có điều, nếu là anh, anh sẽ tiếp tục viết cho xong."

Lý Kinh Trọc hỏi: "Cho dù không tin cũng có thể viết được?"

"Những thứ anh tin tưởng vốn rất ít." Liễu Tức Phong cười cười, ánh mắt không dao động, "Mọi người luôn cần chủ nghĩa dân tộc trong thời loạn và ca tụng tinh thần tự do trong thời bình, không phải sao? Viết cái gì cũng sẽ được ghi nhớ, viết cái gì cũng sẽ bị lãng quên."

"Cũng đúng." Lý Kinh Trọc hỏi, "Còn anh? Vì chuyện gì mà muốn sửa lại cuốn sách đã viết?"

Ngữ khí Liễu Tức Phong vẫn đều đều: "Hôm qua tự nhiên cảm thấy đoạn trước mình viết không tốt."

Lý Kinh Trọc còn muốn tiếp tục, Liễu Tức Phong đã ôm anh hôn một cái, nói: "Anh vào phòng viết thư đây."

Lý Kinh Trọc hôn lại hắn: "Vậy em sang phòng khách nhỏ đọc sách chờ anh."

Liễu Tức Phong vừa xoay người đã quay lại, lục lọi trong nhà chính một phen, rút ra mấy quyển sách nhét vào tay Lý Kinh Trọc: "Đều là sách anh viết, có điều chỉ là mấy cuốn không ra gì, em cứ lấy xem tạm."

Lý Kinh Trọc ôm sách vào phòng khách nhỏ, mở một đĩa nhạc Liễu Tức Phong thích lên, bật chiếc đèn bàn có chụp đèn hình vuông bằng vải thêu giả đèn lồng, sau đó bắt chước hắn dựa lên ghế dài, lật mấy quyển sách kia ra xem. Toàn bộ sách này đều xuất bản dưới nhiều bút danh khác nhau, có cái tên anh từng nghe qua, có cái chưa nghe bao giờ, Lý Kinh Trọc quyết định bắt đầu đọc dựa theo năm xuất bản từng cuốn.

Quyển đầu tiên chưa đọc được một trăm trang, một bóng đen đã từ đâu ập xuống, Lý Kinh Trọc ngẩng đầu đúng lúc chạm được vào môi Liễu Tức Phong. Hôm một trận, sách trên tay anh đã bị hắn rút ra từ lúc nào. Lý Kinh Trọc cựa quậy muốn lấy sách về: "Em chưa đọc xong, còn chưa kẹp đánh dấu nữa —— ứm."

"Đọc sách có hay bằng nghe anh kể không?" Liễu Tức Phong vừa xâm phạm khoang miệng anh vừa dụ dỗ bằng giọng nói từ tính trầm thấp, "Xem đến đoạn nào rồi? Anh kể tiếp cho."

"Xem đến, đến... ưm...ha..." Lý Kinh Trọc làm sao nhớ nổi mình vừa xem đến đâu, hàm trên bị khiêu khích, đầu lưỡi bị đùa bỡn, cánh môi bị mút vào, miệng luôn bị cưỡng ép mở ra, nước bọt cũng không thể tự mình nuốt xuống.

Liễu Tức Phong dùng ngón trỏ lau vệt nước bên môi, cố ý giơ lên trước mắt anh, hỏi: "Thèm thuồng anh đến nhỏ dãi rồi à?"

Lý Kinh Trọc muốn phản bác, nhưng khoang miệng lại bị hai ngón tay khác của Liễu Tức Phong khuấy loạn, chỉ có thể ưm ưm a a, đến một từ cũng không nói được hoàn chỉnh. Trong cơn ý loạn tình mê, anh sờ lên gáy Liễu Tức Phong kéo dây buộc tóc xuống, chỉ một thoáng mái tóc dài đã trút xuống rủ đầy quanh thân.

Bỗng nhiên một tiếng "rầm" thình lình vang lên, Lý Kinh Trọc không biết có phải động tác kéo dây cột tóc vừa rồi quá mạnh nên kéo theo thứ gì rơi xuống đất hay không, nhưng cũng không còn tâm trí mà đi xem thử.

Động tác trên tay Liễu Tức Phong cũng không dừng lại, chỉ ngẩng đầu nhìn trần nhà bằng gỗ, giữa chân mày hơi nhướn lên. Bên trên phòng khách nhỏ là kho đựng đồ của tầng hai, giữa hai tầng lầu cách nhau một lớp xà gỗ đặc, có lẽ Lý Kinh Trọc chưa phát hiện ra, nhưng hắn có thể nghe rõ tiếng động trầm đục kia là từ trên cái kho truyền xuống... Chẳng lẽ con mèo chạy nhảy đụng rơi thứ gì?

"Liễu Tức Phong..." Lý Kinh Trọc nhìn gương mặt Liễu Tức Phong, cánh mũi, môi, ngắm thế nào vẫn thấy không đủ. Một tay anh vuốt ve mái tóc hắn, tay kia kéo áo hắn ra, miệng hổn hển yêu cầu, "... Nhìn em, mau nhìn em đi."

Anh vừa dứt lời, miệng đã bị Liễu Tức Phong lấp kín. Tay hắn rà một đường từ giữa xương quai xanh xuống dưới, đầu ngón tay chạm đến chỗ nào đều khiến chỗ đó tê dại đến khó nói. Nhịp tim lẫn huyết áp đều tăng lên quá nhanh, Lý Kinh Trọc có thể cảm giác dưới gáy lẫn hai bên hông đều giật giật, có lẽ không phải bị đập nảy lên, mà càng giống như run rẩy khó lòng khống chế, thậm chí còn có một loại ảo giác mạch máu ở những chỗ này sắp bung ra khỏi bề mặt da đến nơi.

Liễu Tức Phong vừa vuốt ve Lý Kinh Trọc vừa vươn tay kéo tắt dây đèn bàn. Ngón tay hơi dùng sức, bóng đèn bên trong lồng vải thêu phụt tắt, phòng tối sầm lại. Liễu Tức Phong hơi nâng mắt, trông thấy một tia sáng cực kỳ mỏng manh lọt qua khe hở trần gỗ, vừa vặn dừng dưới sàn lầu một.

Ngón tay hắn siết chặt lại, nhanh chóng kéo sáng đèn bàn lần nữa, ánh sáng mạnh mẽ tràn ra làm tia sáng mỏng manh vừa rồi nháy mắt không thấy đâu. Lúc này Lý Kinh Trọc đã phát hiện ra chỗ không đúng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi khoái cảm, chỉ có thể vừa mê muội vuốt ve ngực eo Liễu Tức Phong vừa hỏi: "Vì sao trên lầu vẫn sáng đèn? Anh quên không tắt à?"

Liễu Tức Phong hôn lên khóe môi Lý Kinh Trọc an ủi, trong đầu lục lọi hồi tưởng, căn phòng đó chứa mười mấy cái va li quần áo hắn không hay mặc, mười mấy thùng đựng giày, các loại dù che mưa che nắng, mấy chục cái bình hoa, mấy chục cái gạt tàn thuốc, còn có cái gì nữa...

Đột nhiên một tia sấm sét nổ tung trong đầu hắn, mọi điều không thể lý giải trong nháy mắt được khơi thông.

Không thể nào, không thể, vì sao lại bỏ sót thứ đó được...

Trận tấn công ngày hôm đó, rõ ràng là trong căn nhà khóa kín, những người kia lại có thể bỗng dưng xuất hiện, rồi lại bốc hơi trong nháy mắt...

Hóa ra là ở đó...

Hóa ra bọn họ vẫn luôn trốn trong căn nhà này!

"Kẽo kẹt ——"

"Kẽo kẹt ——"

Đó là tiếng từng cánh cửa tủ mở ra.

Một, hai, ba, bốn...

Liễu Tức Phong dùng tốc độ cực nhanh đếm nhẩm.

Năm, sáu, tiếng mở tủ dừng lại!

Sáu cái tủ, thật sự là ở đó.

Ngay sau đó, một tiếng động mạnh truyền xuống cách một tầng ván gỗ, đó là tiếng bước chân, nhưng không giống tiếng bước chân của người bình thường, tiếng động kia vừa nặng nề vừa hỗn độn, nghe như tiếng cọ xát của giáp trụ và binh khí khiến người ta liên tưởng đến những vong hồn bước ra từ chiến trường trăm ngàn năm trước...

"Chuyện gì thế?! Vừa rồi là tiếng gì?" Lý Kinh Trọc bị tiếng bước chân càng lúc càng lớn từ trên lầu vọng xuống làm cho tỉnh táo lại.

Một cơn gió lớn thình lình thổi qua đập vào cửa sổ kêu lạch cạch, giống như có "thứ gì đó" thật sự đang tới.

Cùng lúc đó, sáu chiếc tủ đứng cao quá đầu người ở trên tầng hai lần lượt mở toang, sáu bộ áo giáp không giống nhau ở bên trong cũng đồng loạt bước ra ngoài!