Nhất Dạ Tình Thụy Đáo Tân Lão Bản

Chương 12



Một đoạn thời gian bên nhau, Dương Khánh Kiều phát hiện, Trịnh Ngạn cùng ấn tượng vừa ngầu vừa bảnh ban đầu của cậu khác biệt rất lớn, không hề đạm mạc hay không thể trèo cao.

Bình thường thì không nói nhiều lắm, nhưng sau khi lên giường, tổng tài xuất chúng liền nhanh chóng biến hóa, ngôn ngữ hết sức khiêu khích, có khi thậm chí lỗ mãng thô tục. Con người quả nhiên không thể đánh giá qua tướng mạo, nhất là nam nhân, mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu đạo mạo chỉnh tề, bên trong 99% đều là mặt người dạ thú.

Bất quá sau đó Trịnh Ngạn sẽ đối với cậu vô cùng ôn nhu sủng nịch, chăm sóc chu đáo, sẽ giúp cậu tắm rửa mát xa, đút cậu ăn, ôm cậu cùng ngủ.

Hơn nữa, thường tặng cậu lễ vật, đồng hồ, vật dụng bằng da, giày da, cravat và nhiều thứ khác, không thứ nào không phải là danh phẩm cao cấp giá trị xa xỉ. Dương Khánh Kiều từ chối vài lần, bởi vì như vậy khiến cậu thấy như đang đổi chác, cậu không thích vậy, nhưng Trịnh Ngạn sẽ kiên quyết đưa cho cậu, không cho phép cậu từ chối.

Nhớ rõ có một lần, cậu không chịu nhận một chiếc kẹp cravat bằng bạch kim, Trịnh Ngạn liền trực tiếp quăng vào thùng rác, nói, đây là mua cho em, em không cần, nó vốn không có giá trị tồn tại.

Dương Khánh Kiều lại lần nữa há hốc mồm, vội vàng bới nó ra, trong lòng không khỏi nghi hoặc, anh ta đối bạn tình đều như thế sao? Hay là mình đặc biệt trong lòng anh ta? Hoặc là, còn có nguyên nhân khác……

“Đang nghĩ cái gì, lại ngẩn người.” Trịnh Ngạn vỗ vỗ cái mông trần trụi của cậu.

“Anh……”, hít sâu một hơi, làm như hút lấy vạn phần dũng khí, ấp a ấp úng hỏi: ”Anh…… Thích tôi sao?”

“Thích, bởi vì thân thể em thật sự rất dâm đãng.”, thẳng tanh trả lời, đều không phải là khinh miệt hay lời ác ý vũ nhục, mà là vui vẻ thỏa mãn tán thưởng.

Đáp án tuy là “thích”, nhưng hiển nhiên không phải là loại “thích” mà Dương Khánh Kiều kỳ vọng.

Lời nói của Trịnh Ngạn làm cậu thập phần nan kham, dựng lên cảm giác xấu hổ và thẹn thùng vô cùng, ủy khuất thỉnh cầu: ”Xin anh không cần nói như thế được không?”

“Vì sao không được nói, tôi đang khen ngợi em mà, da của em non mịn như nữ nhân, nhũ đầu so với nữ nhân còn mẫn cảm hơn.”, vừa nói vừa động tay động chân.

“Không được so sánh tôi với nữ nhân!”, nhịn không được mà phẫn uất tranh luận.

“Nữ nhân sao có thể so với em, em nơi này……”, tổng tài tà nịnh hướng ngón tay đến hậu đình, hướng lỗ tai thổi một hơi, lấy khí âm gợi cảm mê người phạm tội nói: ”So với nữ nhân càng chặt, càng ấm áp……”

“Không…… Từ bỏ……”, thân thể Dương Khánh Kiều không nhịn được run rẩy, vành tai lại bắt đầu nóng lên.

“Tôi thích nhìn bộ dáng đỏ mặt của em, hảo đáng yêu, tôi càng thích nhìn bộ dáng em bị tôi làm đến phát đên, so với bất kì nữ nhân nào trên đời cũng dâm đãng hơn.”

“Không được nói vậy, tôi không phải nữ nhân…… Ân……”

“Càng thẹn thùng thêm một chút, càng dâm đãng thêm một chút…… Cho tôi…… Chỉ vì tôi……”

Cơ hồ mỗi một hồi đều là như thế, một lần nữa khơi mào dục hỏa thiêu đốt Dương Khánh Kiều lâm vào trạng thái mê loạn, gần như sắp điên.

Trịnh Ngạn trầm thấp nỉ non chú ngữ, ở trong cơ thể cậu gieo vào mầm móng dục vọng, trồng nên một đóa hồng phóng đãng yêu mị, vô hưu vô chỉ tỏa hương.

Trong “Thiên đàng lạc lối”, nữ nhân vật chính Lẫm Tử từng run rẩy hình dung cao trào tình dục mà cô thể nghiệm như thế này: ”Tôi cảm thấy như máu trong thân thể đảo lưu, đơn giản như muốn phun trào ra ngoài……”

Cậu bỗng nhiên có thể hiểu được cảm thụ của cô, vào lúc khoái hoạt mãnh liệt thất thần, có một loại khủng hoảng như muốn chảy cạn huyết dịch, sau khi cao trào qua đi thì mất hồn lạc phách.

Lẫm Tử cùng tình nhân bên ngoài của cô yêu nhau, yêu đến khổ sở, yêu đến phát cuồng, cho đến cuối cùng liền ước hẹn tuẫn tử, chặt chẽ ôm lấy nhau cho đến tận điểm cuối cùng của đam mê và sinh mệnh.

Bội đức tính hoan, tuyệt vọng mê luyến, khiến cho bọn họ lựa chọn cùng nhau hủy diệt trong cực lạc.

Nhưng, Dương Khánh Kiều cùng Trịnh Ngạn vẫn chưa có được thứ tình cảm ngang bằng như vậy, bọn họ không bàn đến cảm xúc, lại càng không nói đến yêu đương, chỉ có làm tình, dùng sức làm, liều mình làm, đem hết chiêu thức cả người mà làm, may mắn hai người đều còn trẻ tràn trề tinh lực, nếu không sợ là miệt mài quá độ mà bại tinh thận khuy.

Lần này đã vượt qua giới hạn của trò chơi người lớn, là bí mật bọn họ không thể nói ra, trước mặt người khác thì như trước tự nhiên, sau lưng thì quả thật rất bừa bãi, chướng khí mù mịt.

Đạo đức cùng dục vọng tranh đấu, thống khổ và khoái hoạt cùng tồn tại.

Dương Khánh Kiều không phải không cố vùng vẫy.

Trịnh Ngạn không phải không bị mê hoặc.

Bọn họ đều lựa chọn cố tình bỏ qua, lừa mình dối người duy trì hiện trạng.

Bọn họ trong lòng đều biết, vô luận là ai, một khi vượt qua giới tuyến cấm kị, điểm cân bằng yếu ớt giữa hai người có thể sẽ biến mất.

Quan hệ thân thể dần dần biến thành một loại giao tình, rối tinh rối mù không chút minh bạch.

Còn tiếp tục như vậy, mình sẽ biến thành cái bộ dáng gì đây? Dương Khánh Kiều thường  như thế tự hỏi, hơn nữa sau mỗi một tràng tình ái quá mức ngọt ngào, một tia toan sáp cay đắng ẩn ẩn từ đáy lòng mà chảy ra, dự cảm bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Ngày cứ dần qua như thế, nhoáng một cái, nửa năm liền đã qua đi.

Một ngày kia, Trịnh Ngạn phải ra nước ngoài cùng một nhà sản xuất bàn việc ký kết hợp đồng.

Ngày thứ sáu cuối tuần trước khi xuất ngoại, đại dã lang đương nhiên kéo tiểu cừu đến khách sạn thuê phòng, tận tình có một bữa cơm no đủ, đem phân lượng trong thời gian xuất ngoại một lần ăn no uống đủ trước.

Sáng sớm hôm sau, Dương Khánh Kiều mặc dù mệt chết khiếp, vẫn cố gắng muốn dậy tiễn Trịnh Ngạn. Có lẽ không cần một đường đưa đến sân bay, nhưng theo lễ nghĩa, đưa đến cửa phòng cũng là việc nên làm.

“Không cần tiễn tôi, ngủ tiếp một chút đi.” Trịnh Ngạn đưa cậu áp trở về giường nằm hảo, đắp chăn bông.”Phòng đã được thuê hai ngày, không cần vội dậy, đói bụng thì kêu phục vụ phòng, cứ ghi vào tài khoản của tôi.”

“Hảo.” Dương Khánh Kiều vui vẻ đáp lời, mừng rỡ thoải mái. Cả một đêm bị lật qua lật lại, vắt kiệt, xương cốt toàn thân đều sắp rã ra.

“Đi nhé.”

“Ân, tái kiến.”

Trịnh Ngạn tuy rằng đã đứng lên, lại vẫn như cũ đứng ở bên giường, lẳng lặng nhìn cậu.

“Còn chuyện gì sao?”

Đưa tay sờ khuôn mặt mệt mỏi của cậu, mỉm cười, ôn nhu nói: ”Phải ngoan ngoãn nga.”

“Ân.” thì thầm đáp ứng một tiếng.

Cuối cùng, cúi người hôn lên trán cậu một cái rồi mới xoay người rời đi.

Dương Khánh Kiều nằm ở trên giường nhìn theo anh, cảm thấy anh có chút là lạ, giống như có điểm lưu luyến không rời…… Ai, sao có thể chứ, nhất định là mình nhìn lầm rồi.

Nhắm mắt lại ngủ, nằm thẳng đến giữa trưa mới miễn cưỡng tỉnh lại.

Trịnh Ngạn ly khai, nghe nói ít nhất phải nửa tháng mới có thể trở về. Dương Khánh Kiều lười biếng nằm trên giường thầm nghĩ, nói như vậy, cậu có nửa tháng tự do.

Thật ra mà nói, Trịnh Ngạn vẫn chưa dùng hình thức hay ngôn ngữ gì trói buộc cậu, chính là luôn luôn lấy tin nhắn triệu cậu đi thuê phòng, cậu cho tới bây giờ chưa từng cự tuyệt, thậm chí vì thế mà từ chối nhiều lời mời của đồng nghiệp và bạn bè.

Nguyên lai, là cậu chính mình tự trói buộc mình.

Nên tỉnh táo lại, cẩn thận tự hỏi một chút. Dương Khánh Kiều ở trong lòng nói với mình, thừa dịp trong khoảng thời gian Trịnh Ngạn không ở đây, hảo hảo mà lo lắng cùng quyết định xem tương lai nên như thế nào.

Không thể cứ theo đuổi rồi sa vào ham muốn tình ái như thế, bởi vì, tái tiếp tục dâm loạn vô sỉ sa đọa như vậy, sớm hay muộn có một ngày mình sẽ…… mình sẽ……

Mình sẽ chưa già đã muốn tinh tẫn nhân vong a a a ──