Nhất Dạ Tình Thụy Đáo Tân Lão Bản

Chương 18



Anh ta không phải muốn giết mình chứ? Anh ta không phải muốn giết mình chứ?! Dương Khánh Kiều cảm giác được bàn tay kia càng lúc càng xâm nhập, sợ hãi sắp điên rồi, nước mắt như vòi nước hỏng mà rơi xuống.

Cậu đã không còn cảm thấy đau đớn, bởi vì quá mức sợ hãi, là thứ sợ hãi khi sắp chết, không gì sánh kịp kia.

“Không!”, cơ hồ hét lên, sau một trận run rẩy kịch liệt, chớp mắt, trước mắt bỗng nhiên một mảnh tối đen, thân thể nguyên bản cứng ngắc xoay mình xụi lơ, chốc lát mất đi ý thức.

Trịnh Ngạn giật mình, rất nhanh đem bàn tay đã xâm nhập gần đến cổ tay rút ra, cởi bỏ dây trói ở hai tay Dương Khánh Kiều, nâng nửa thân người đang ngất của cậu dậy.

Nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Dương Khánh Kiều, lòng như bị thoi một cú, trong lòng không khỏi mắng to, shit! Mẹ nó, mình rốt cuộc đang làm cái chuyện ngu xuẩn gì vậy?! Đáng chết!

Trong chốc lát, Dương Khánh Kiều từ trạng thái hôn mê thức tỉnh, nghiêng người ghê tởm mà nôn thóc nôn tháo, khó chịu giống như sẽ lại nhanh chóng ngất đi.

Trịnh Ngạn vỗ lưng cậu, giúp cậu thuận khí.

Nôn một trận,  sau khi ý thức hoàn toàn khôi phục, dùng sức đẩy Trịnh Ngạn ra, tựa như cực kỳ sợ hãi mà lui đến một bên tránh né anh, không tự chủ được rơi lệ đầy mặt.

“Em……”, Trịnh Ngạn vươn tay nghĩ muốn trấn an cậu.

“Đừng đụng vào tôi! Không được tới gần tôi!”, hoảng sợ kêu to, cả người vì muốn bảo hộ chính mình mà cuộn tròn lại, mặt chôn sâu vào hai tay, cả người run lẩy bẩy.

Cánh tay vươn ra dừng lại giữa không trung, Trịnh Ngạn bỗng dưng thấy ngực cứng lại, khó thở, ngực giống như bị cái gì hung hăng xé toạc, như sắp nát ra, đau như vậy, đau như vậy…… Anh chưa bao giờ biết, nguyên lai thân thể con người hội sinh ra đau đớn vô hình lớn lao như vậy.

Trong nháy mắt, anh nghĩ đến trong cơn đau đớn này, chính mình sẽ hít thở không thông, cơ hồ cũng muốn trở nên run rẩy.

“Dương Khánh Kiều.”, thấp giọng gọi, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào cậu.

“Tránh ra tránh ra! Không được đụng vào tôi!”, Dương Khánh Kiều càng dùng sức cuộn lại thân thể, run run nao núng, thể hiện bao sợ hãi khi bị Trịnh Ngạn tiếp cận cùng chạm vào.

Trịnh Ngạn làm sao nhìn không ra, cậu ấy chân chính sợ hãi chính mình.

Lần này thật sự khiến cho tiểu dương nhi sợ hãi.

Trịnh Ngạn cũng không vì thế cảm thấy có điểm vui sướng, ngược lại cảm thấy rất khó chịu, dị thường khó chịu, dâng lên cảm giác hối hận, thậm chí là không biết làm sao, cảm thấy chính mình đã tự tay hủy đi một thứ rất trân quý.

Thế là, anh mở ra hai tay ôm lấy Dương Khánh Kiều, kiên định mà ôn nhu, nhưng cũng bướng bỉnh, không chịu buông ra người mãnh liệt giãy dụa trong lòng, nhẹ nhàng, cúi đầu nói ra ba chữ: ”Thực xin lỗi……”

Anh đã muốn quên bao nhiêu lâu chưa nói ra ba chữ này.

“Buông! Buông!”, Dương Khánh Kiều vẫn như cũ giãy dụa kêu to.

“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……”, trầm hoãn giải thích một lần rồi lại một lần, thẳng đến khi người trong lòng cuối cùng dần dần bình tĩnh trở lại.

“Vì sao……”, Dương Khánh Kiều nghẹn ngào nói, những lời nói vô nghĩa thì thào lặp lại: “Vì sao…… Vì sao…… Vì sao……”

“Thực xin lỗi, đều là tôi sai, đừng khóc được không? Đều là tôi sai, đừng khóc ……”,Trịnh Ngạn liên tục vỗ về, lúc này thật sự thật sự hối hận.

Anh cũng không muốn chân chính thương tổn Dương Khánh Kiều, cho dù lúc ban đầu khi đang thịnh nộ, anh muốn làm cho Dương Khánh Kiều không ngừng cao trào bắn tinh, thẳng đến cái gì đều bắn không được mới thôi. Anh nghĩ trước làm cho cậu mệt đến không xuống giường được, mới hảo hảo che chở cậu, chứ không phải khiến cho thân thể cậu thương tổn hoặc tâm lý sợ hãi, kinh hách.

Anh muốn Dương Khánh Kiều thiệt tình thuận theo chứ không phải lợi dụng sợ hãi đến nô lệ hoá con người này, không hy vọng Dương Khánh Kiều nhìn thấy anh như thấy quỷ thần rắn rết.

So với làm nhục phá hư, càng muốn đem người ủ trong lòng bàn tay, thương yêu, sủng nịch.

“Tránh ra…… Không được đụng vào tôi……”, Dương Khánh Kiều vẫn kháng cự.

“Thực xin lỗi, em không cần sợ hãi, tôi sẽ không đối với em như vậy nữa, ngủ đi.” Trịnh Ngạn ôm lấy cậu cùng nhau nằm xuống, nhẹ nhàng vỗ về. “Ngoan, mau ngủ đi.”

Dương Khánh Kiều không ngừng được nước mắt, vẫn cứ khóc, cậu – một người nam nhân – đời này chưa từng khóc thê thảm đến vậy, vừa rồi thật hù chết cậu.

Trịnh Ngạn liên tục không ngừng vỗ về cậu, trấn an cảm xúc chấn kinh kích động của cậu.

Thật lâu sau, có lẽ là theo bản năng hiểu được Trịnh Ngạn quả thật sẽ không tái thương tổn mình, thân thể mới từ cực độ buộc chặt chậm rãi trở nên lơi lỏng, cảm giác rất mệt mỏi, cuối cùng không hề kháng cự ấm áp ôm ấp,cứ khóc thút thít cho đến khi ngủ thiếp đi.

Sau khi người kia đã ngủ say, Trịnh Ngạn mới buông cậu ra, lặng lẽ xoay người cậu lại, cẩn thận kiểm tra hậu đình của cậu, có chút sưng đỏ, nhìn thấy không bị thương xuất huyết mới hơi chút an tâm, tiện đà ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn cậu, nhìn rất chăm chú.

Có lẽ do đã bị kinh hách, Dương Khánh Kiều ngủ không mấy an ổn, thường thường nhíu mi nói mê một tiếng, Trịnh Ngạn sẽ gặp vươn tay ôn nhu vỗ về tóc cậu, động tác này có thể mang đến cho cậu cảm giác thoải mái cùng an tâm.

Vì sao lại như vậy? Trịnh Ngạn nghĩ, một chút hoang mang, một chút mê võng, cùng với một chút hỗn loạn.

Bọn họ trong một khắc kia, cấp tốc, không khống chế được.

Anh vẫn nghĩ có thể nắm hết thảy trong tay, bao gồm cảm xúc của chính mình cùng Dương Khánh Kiều.

Cũng nghĩ là Dương Khánh Kiều sẽ không chủ động rời khỏi anh, cho dù muốn cũng không dám nói. Đến nỗi anh, nay hồi tưởng lại, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới chuyện “chia tay“ với Dương Khánh Kiều, thậm chí sẽ duy trì quan hệ bạn tình vô hạn, nếu có thể, còn muốn giống như dưỡng sủng vật mà dưỡng Dương Khánh Kiều, mặc kệ có thế nào cũng nhất nhất mang theo bên người.

Nhưng mà, anh cuối cùng cũng hiểu được, chỉ có ánh sáng, cỏ xanh là thức ăn, là khát vọng không phải sầu lo của chú dê nhỏ.

Con dê nhỏ dù có ngoan ngoãn thế nào mà bị dồn ép cũng sẽ có ngày nhảy rào chạy trốn.

Hai người nếu muốn lâu dài cùng một chỗ, chỉ có dục vọng cùng kích tình là không đủ.

Mặc kệ là ngọn lữa mãnh liệt như thế nào, luôn luôn sẽ có lúc tắt, sau khi thiêu đốt hầu như không còn thì còn lại cái gì? Là tro tàn, hay là pha lê hồng sắc tinh túy?

Khi kích tình bình ổn xuống, khi cảm giác mới mẻ đã nhạt dần, đóa hồng đỏ từng rất kiều diễm không héo tàn cũng trở thành một phần trong máu con muỗi dính trên tường.

Có lẽ là nên giữ chặt lấy.

Có lẽ là nên buông tay.

Có lẽ là nhất thời ý loạn tình mê.

Có lẽ là thật muốn nhất sinh nhất thế.

Có lẽ có lẽ có lẽ…… Trịnh Ngạn nhịn không được muốn bật cười, gần ba mươi năm tới nay, anh khi nào từng có nhiều “có lẽ” không xác định được như vậy, không nghĩ tới người Trịnh gia nguyên lai cũng sẽ có thời điểm không quả quyết!

“Ngô……”, người trên giường lại không an ổn nói mê, có phải hay không có ác thú ở trong mộng truy đuổi cậu?

Trịnh Ngạn đoán rằng, mình có lẽ chính là ác thú truy đuổi cậu, giương nanh múa vuốt, theo đuổi không bỏ, không đem toàn bộ xương sống cậu nuốt vào bụng là không được.

Đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhiễm lạnh của cậu, luồn ra sau gáy, xoa xoa tiểu điệp màu phấn hồng, trầm thấp khàn khàn nhẹ nhàng hỏi: ”Dương Khánh Kiều, Dương Khánh Kiều, em nói xem, tôi rốt cuộc nên bắt em như thế nào mới tốt đây?”

——-

Giải thích bổ sung:

Bởi vì có người ác cảm đối với” Quyền giao”, vậy nên xin giải thích bổ sung:

Trên cơ bản, trực tràng hậu môn của cơ thể con người có thể co dãn nhiều hơn mọi người vẫn thường suy nghĩ. Với giang giao, cơ vòng thường xuyên mở rộng và co thắt, bởi vậy cùng với một lượng bôi trơn lờn cùng mới sau khi giang giao qua, trực tràng cơ thể thả lỏng rất nhiều, quyền giao là có thể được.

Tư liệu có thể tham khảo trong sách của Charles Silverstein (Thánh kinh tình ái của đồng tính nam).

Ngoài ra, miêu tả trong chương này cũng không phải là hoàn toàn là quyền giao,

Không nắm tay thành quyền và có động tác trừu động,

Mà chỉ là thâm nhập, bởi vậy cũng không gây nên vết thương.

Đã giải thích bổ sung xong.

Nói tóm lại, thỉnh không cần quá để ý tiểu cúc hoa của thụ quân trong đam mỹ rốt cuộc có bao nhiêu thần kỳ lạp ~ (mồ hôi)