Nhặt Được Biên Kịch Mất Trí Nhớ Về Nhà

Chương 1: Ăn sâu có ngon không?



"Tiểu ngốc, tiểu ngốc? Được rồi, quay phim xong rồi, đến đây ăn cơm đi."

Chương Lâm Dã cầm hai hộp cơm đi đánh thức cô gái mặc trang phục nha hoàn, lau máu trên mặt cho cô.

Ánh mắt cô gái sạch sẽ trong sáng, nhưng kết hợp với vẻ mặt ngây dại, rất nhanh mọi người có thể biết rằng đây là một người thần trí không rõ ràng.

Tiểu ngốc là Chương Lâm Dã mang về trong một đêm mưa to như trút nước, nàng ra khỏi đoàn phim không bắt được xe, thế là trong lúc chạy mưa gặp được tiểu ngốc.

Nàng thấy tiểu ngốc khờ dại dầm mưa, nhất thời lòng tốt trỗi dậy liền mang người về nhà, nhưng buổi tối hôm đó có trộm đột nhập, nàng trốn trong phòng sợ run, mà tiểu ngốc cầm lấy sào phơi đồ đại chiến ba trăm hiệp với tên trộm, cuối cùng cũng bắt được hắn.

Tuy rằng hôm sau tiểu ngốc sốt cao cả ngày, lúc tỉnh lại mất đi toàn bộ ký ức, nhưng nghĩ tới tiểu ngốc đã cứu nàng, nàng liền giữ tiểu ngốc ở lại.

Vì tiểu ngốc không có tên nên nàng tùy tiện đặt cho một cái.

Vốn dĩ không có giấy tờ liên quan không thể đến đoàn phim, nhưng nàng là bạn tốt nhiều năm với trưởng nhóm đoàn phim, mời đối phương ăn bữa cơm rồi đưa một ít quà nhỏ, giấy tờ của tiểu ngốc đã được giải quyết nhanh chóng.

"Tiểu Dã, khi nào chúng ta về nhà vậy?" Tay tiểu ngốc cầm hộp cơm lựa lựa chọn chọn, tuy rằng người ngốc ngốc nhưng vẫn kén ăn, Chương Lâm Dã vỗ đầu cô, giọng nói nghiêm khắc uy hiếp: "Ăn nhanh một chút! Sáng sớm em không ăn gì, bây giờ còn kén chọn, muốn làm quân vương đúng không?"

"Hừ!" Tiểu ngốc cầm hộp cơm dúi vào ngực Chương Lâm Dã, mặc cho Chương Lâm Dã nói hết lời cũng không chịu ăn nữa.

Chương Lâm Dã thở dài, nàng làm gì có tiền mà mỗi ngày mua đồ ăn ngon cho cô, bây giờ trong đoàn phim có một hộp cơm đùi gà đã là rất tốt rồi.

"Ngoan, trước tiên em cứ ăn đi, tối về nhà chị làm thức ăn ngon cho em được không?" Chương Lâm Dã kiên trì dỗ cô, tiểu ngốc giận dỗi ngồi xuống đất, hai tay che mắt không nhìn đến Chương Lâm Dã.

Chương Lâm Dã thấy thế không khỏi tức giận, ngồi bên cạnh tiểu ngốc ăn hết hộp cơm của mình, đồng thời cũng ăn luôn hộp cơm của tiểu ngốc, hai hộp cơm bị nàng ăn bằng hết.

"Em đói chết luôn đi!" Chương Lâm Dã một bụng lửa giận rời đi.

Tiểu ngốc nhìn hộp cơm trống không trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng Chương Lâm Dã phía xa, muốn nói gì đó lại thôi.

Buổi trưa hai người đều quay riêng, dù tiểu ngốc có ý định tìm Chương Lâm Dã thì Chương Lâm Dã cũng sẽ hết sức tránh cô, trong lòng thầm nghĩ, không cho cô chút vẻ mặt cô còn cho rằng nàng không có cách nào khác.

Tiểu ngốc bị bắt đóng vai xác chết, Chương Lâm Dã cũng bị trưởng nhóm mang đi, thế là hai người nằm úp sấp lên nhau, thời điểm máy quay hướng về nhân vật chính, tiểu ngốc đưa ngón tay chọc vào cánh tay Chương Lâm Dã, nhỏ giọng kêu: "Tiểu Dã."

"Đừng có nói chuyện với tôi!" Chương Lâm Dã quay đầu về phía khác, tiếp tục chọn phương pháp chiến tranh lạnh ứng phó cô.

Tiểu ngốc oan ức bĩu môi, giống như một giây sau có thể khóc luôn.

Nhưng Chương Lâm Dã vẫn lạnh lùng không động lòng.

Hai người bò hơn hai giờ, cuối cùng cũng đợi được đến lúc kết thúc cảnh quay, Chương Lâm Dã kiệt sức đứng lên, hầu hết diễn viên quần chúng đều đứng dậy rồi, chỉ có tiểu ngốc còn nằm sấp trên mặt đất.

Trưởng nhóm đi tới hét lên: "Làm gì đây, chết thật rồi à? Mau mau thu dọn cảnh quay đi."

Nói nửa ngày cũng không có phản ứng, anh ta tức giận đến mức muốn dùng chân đạp tiểu ngốc, may mà Chương Lâm Dã cản lại đúng lúc.

Chương Lâm Dã đi trước một bước đẩy tiểu ngốc một cái, nhưng lúc chạm tới khuôn mặt tiểu ngốc thì sửng sốt, nha đầu này bị sốt.

"Anh à, cô ấy bị bệnh rồi. Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện trước, tiền hôm nay chúng tôi không cần, tôi đưa cô ấy đi trước đã." Chương Lâm Dã lên tiếng chào hỏi trưởng nhóm, sau đó đưa tiểu ngốc về phòng thay đồ thay quần áo.

Tiểu ngốc mơ màng có ý thức, ôm chặt eo Chương Lâm Dã, cho dù Chương Lâm Dã nói cái gì cô cũng không chịu buông tay ra.

Cứ như vậy hai người gọi một chiếc taxi, Chương Lâm Dã đưa người đến bệnh viện.

Sau mấy tiếng, Chương Lâm Dã mang theo cháo gạo kê nóng hổi đến bệnh viện chăm tiểu ngốc.

"Tỉnh rồi sao? Có đau đầu hay không? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?"

Chương Lâm Dã vừa mới vào giường bệnh thấy tiểu ngốc ôm chăn sững sờ ngồi trên giường, thấy nàng đến rồi liền hờn giận hừ một tiếng quay đầu sang một bên.

Chương Lâm Dã vừa đau lòng vừa tức giận, mang cháo đến bên cạnh tiểu ngốc, sau khi ngồi xuống giường bệnh nàng nhẹ giọng hỏi: "Còn giận chị sao?"

"Đừng có nói chuyện với tôi!"

Gầm lên một câu bực bội, Chương Lâm Dã nhớ đến cảnh lúc đóng phim bản thân mình cũng gầm cô như thế, vì vậy nàng dở khóc dở cười nói: "Tiểu ngốc~ Đừng tức giận được không? Chị nấu cháo cho em, em thích nhất là cháo gạo kê tôm tươi mà."

Chương Lâm Dã múc một chén cháo, bưng trên tay cầm lấy muỗng quấy hai lần, trong nháy mắt mùi thơm lan ra khắp phòng bệnh.

"Tiểu ngốc, chị không phải đã nói với em rồi hay sao? Trước đây em bị bệnh nặng, vì thế trong não còn một khối máu tụ, em phải ăn cơm thật ngon nghỉ ngơi thật tốt, không thể tùy tiện tức giận cáu kỉnh, nếu không khối máu trong não sẽ làm em vô cùng đau đớn. Tiểu ngốc cũng không muốn bị đau đâu đúng không?" Chương Lâm Dã dỗ dành cô như đứa trẻ.

Tiểu ngốc dơ tay gãi gãi đầu, tựa hồ không tin trong đó có khối máu, cô lắc lắc đầu cũng không có cảm giác được gì, nhưng động tác này lại làm Chương Lâm Dã cười lên.

Tiểu ngốc không hiểu sao Chương Lâm Dã lại cười, cô liền mất hứng tức giận quay đầu không nhìn Chương Lâm Dã.

Chương Lâm Dã cầm muỗng múc cháo gạo kê đưa đến bên miệng cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Tiểu ngốc ngoan, hôm nay chị sai rồi, chị xin lỗi em nha? Tiểu ngốc của chúng ta là bé đáng yêu ngoan nhất thế giới, nhất định sẽ không tính toán với chị đâu có đúng không? Tiểu ngốc mau ăn cháo đi, em không ăn gì gần một ngày rồi, nếu cứ tiếp tục thế này sẽ đói lắm đấy."

Bụng tiểu ngốc kêu ùng ục mấy lần, bản thân cô cũng cảm thấy đói, nhưng vẫn còn đang tức giận, xem như chết đói cũng không ăn cháo của Chương Lâm Dã!

"Ừm, ngon quá." Tiểu ngốc ăn một miếng cháo, cảm nhận được vị ngọt trong miệng, không thể đợi được lại muốn thêm một miếng, sau đó nở nụ cười thỏa mãn.

Chương Lâm Dã ngoan ngoãn đút cô ăn, một bên dỗ cô một bên suy nghĩ hôm nay thiếu mất mấy trăm tệ, sợ là trưởng nhóm muốn ghi thù nàng, cũng không biết ngày mai còn có thể nhận thêm việc hay không.

"Hết rồi?" Tiểu ngốc cầm chén rỗng nhìn nhìn, phát hiện bên trong đúng là hết rồi, sau đó cầm chén rỗng đến trước mặt Chương Lâm Dã muốn khen ngợi: "Ăn xong rồi."

"No rồi sao?" Chương Lâm Dã nhìn bên trong bình giữ nhiệt còn lại nửa bình cháo, lại múc ra thêm một chén.

Tiểu ngốc nghiêm túc gật đầu: "Miệng còn đói, nhưng bụng no rồi."

"Ồ vậy à. Vậy đến lúc em đói bụng chị lại nấu cho em ăn được không?" Chương Lâm Dã không an tâm hỏi lại một câu, tiểu ngốc gật đầu nói vô cùng rõ ràng: "Được!"

Lúc này Chương Lâm Dã mới yên tâm ăn nốt số cháo còn lại.

Khi Chương Lâm Dã ăn đến ngon miệng, nàng đột nhiên nhiều chuyện hỏi một câu: "Tại sao buổi trưa tiểu ngốc lại tức giận không ăn cơm? Có phải cơ thể không thoải mái không?"

"Không phải. Lúc ấy em không khó chịu." Tiểu ngốc lắc lắc đầu, lại nghĩ tới hộp cơm buổi trưa, bỗng nhiên cô cảm thấy một tia buồn nôn muốn ói, may mà không có biểu hiện ra bên ngoài.

Chương Lâm Dã nhanh chóng ăn xong chén cháo, vừa thu dọn bát đũa vừa hỏi: "Vậy tại sao em không ăn? Hộp cơm buổi trưa rất ngon đó."

Chương Lâm Dã vô cùng thắc mắc, tuy rằng tiểu ngốc rất kén ăn, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy tiểu ngốc tùy hứng như thế.

Nếu như nàng dỗ mấy lần, tiểu ngốc nhất định sẽ nghe lời, mà hôm nay tiểu ngốc thực sự quá khác thường.

Tiểu ngốc mút ngón tay mình suy nghĩ một lúc lâu, bộ dạng muốn nói lại không dám nói.

Chương Lâm Dã vươn tay xoa đầu cô, giúp cô vuốt tóc, dịu dàng nói: "Ngoan, nói chị biết đi, tại sao buổi trưa lại không ăn cơm?"

"Bên trong cơm có sâu, còn có hai con." Tiểu ngốc ngay thẳng nói rõ.

Chương Lâm Dã đột nhiên che miệng lại, cảm thấy dạ dày sôi sục, nàng nhìn vào mắt tiểu ngốc phát hiện tiểu ngốc vẫn tỉnh tỉnh mê mê nhìn nàng, thậm chí còn vô cùng tri kỷ bổ sung một câu: "Trên ti vi nói, thời gian tiêu hóa của protein là bốn đến năm tiếng, bây giờ chị nôn ra cũng không kịp! Sâu nhỏ đã biến thành thịt trên cơ thể chị rồi, ha ha."

"..." Cô thực sự là đang trả thù tôi hay sao?

Chương Lâm Dã không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với đứa ngốc nhà mình, không thể đánh không thể mắng, chỉ có thể chua xót mỉm cười nhìn cô.