Nhặt Được Siêu Cấp Soái Ca

Chương 1: Nửa đêm nhặt được một nam nhân!



Buổi tối An Thành yên tĩnh đến lạ kỳ, cứ nghĩ nó sẽ mãi bình yên như vậy thì bất chợt lại có tiếng súng vang lên.

Tiếng *Đoàng* của súng cùng với tiếng sấm sét của cơn mưa đêm tựa như đã xé toác màn đêm, nhưng không chỉ vậy mà ở trên con đường nhỏ còn có hình dáng của hai người đang rượt đuổi nhau.

Đó chính là Trung Tá Phó Thiêm Dục, hiện tại anh đang trên đường thực hiện nhiệm vụ của mình, bên cạnh anh còn có hai đồng đội là Trình Lục và Cao Thắng.

Vì đối tượng lần này của anh khá ranh ma, mà đơn vị của anh cũng đã bị hắn lừa rất nhiều lần, cũng vì lẽ đó nên Phó Thiêm Dục đã quyết tâm sẽ không bỏ qua cho này một lần nào nữa!

Trên đường đuổi bắt với tên buôn lậu vũ khí hạng nặng này thì Phó Thiêm Dục đã bị hắn ta đả thương, Trình Lục có chút giật mình liền đi đến chỗ của anh, nói:

- Trung Tá, anh không sao chứ?

- Không sao, chúng ta phải nhanh lên, nếu không hắn sẽ bỏ trốn theo đường hàng hải!

- Nhưng vết thương của anh không nhẹ đâu, hay anh cứ tìm nơi nào đó nghỉ ngơi trước đã, chuyện còn lại cứ để tôi và Cao Thắng xử lý.

Tuy nhiên, con người của Phó Thiêm Dục làm sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy, anh liền ngay lập tức đứng dậy rồi tiếp tục truy đuổi. Mãi cho đến khi đến bến tàu cũ, tên buôn lậu kia đã rơi vào cái bẫy do Phó Thiêm Dục bày ra, hắn ta đã bị tóm gọn.

Lúc này, Trình Lục định sẽ đưa anh đến bệnh viện, nhưng Phó Thiêm Dục đã từ chối, với loại tội phạm như tên này thì một mình Cao Thắng sẽ khó xoay sở được, vì thế nên anh đã để cả hai người họ rời đi. Còn Phó Thiêm Dục lại một mình lê bước với tấm thân toàn là vết thương về nhà.

Nhưng sức lực của anh đã cạn kiệt, đi đến một ngôi nhà nhỏ thì liền gục xuống. Trời thì mưa như trút nước, giờ này thì làm gì có ai ra ngoài đường mà nhìn đến anh, hơn nữa ở đây còn là một con hẻm nhỏ nên càng ít có người lui tới, cho dù Phó Thiêm Dục có chết ở đây thì cũng chẳng ai quan tâm.

Lý thuyết nó là thế, nhưng lại có một cô gái với một thân trắng từ xa đi đến, cô ấy là Tô Nhiễm, là nhân viên của một quán ăn gần đây. Vì trời mưa quá lớn nên đã không về sớm được, đợi khi trời đỡ mưa hơn thì mới lê tấm thân vàng ngọc về nhà. Nhưng cô còn chưa kịp thoải mái nghi ngơi thì đã thấy cục nợ ở trước cửa nhà.

Nội tâm của Tô Nhiễm hiện tại có chút rối bời, trong lòng của cô đang có hai luồng suy nghĩ. Liệu bây giờ cô có nên cứu tên này hay không? Nếu như cô cứu anh ta thì xem như hôm nay cô sẽ không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng nếu không cứu thì tên này sẽ chết ngay trước cửa nhà cô thì sao? Liệu anh ta có theo ám cô cả đời không?

Nhưng ngay lập tức Tô Nhiễm đã gạt bỏ ý nghĩa của mình, sau đó cũng phải thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn là chọn cứu anh.

Dùng hết sức bình sinh thì Tô Nhiễm cũng đã kéo được Phó Thiêm Dục vào nhà, cô không vội đưa anh lên giường mà đã ném anh ở sàn nhà, rồi thở dốc đi ra sau bếp, lấy một cốc nước uống một hơi, rồi còn nhìn cái cục thịt giữa nhà, nói:

- Con người chứ có phải con heo đâu mà nặng gớm!

Than vãn là vậy, nhưng sau đó thì Tô Nhiễm cũng có kiểm tra cơ thể của Phó Thiêm Dục thì chỉ thấy anh có một vết thương khá dài vì bị dao chém qua. Trong đầu của Tô Nhiễm thì không nghĩ nhiều, cô cũng không sợ hãi, vì ở con hẻm này thì chuyện chém giết nhau xảy ra thường xuyên như cơm bữa, hơn nữa cô cũng đã sớm quen rồi.

Trước kia Tô Nhiễm từng phụ giúp một vài việc vặt ở trạm xá, nên những bước sơ cứu ban đầu cô cũng biết chút ít. Nói thẳng ra là vì cô không có tiền, đến tiền nuôi bản thân còn chưa đủ, nếu đem tên này đi bệnh viện thì nửa tháng sau cô cạp đất ăn à?

Sau khi sơ cứu cho anh xong thì cô thấy quần áo của anh cũng đã bị ướt, nhưng dù sao thì cô cũng là nữ, làm sao lại có thể thản nhiên cởi quần áo của một tên đàn ông lạ hoặc được!

Đó... Đó là Tô Nhiễm nào chứ không phải Tô Nhiễm này, cô trực tiếp đem quần áo ướt của anh cởi ra, sau đó thì cũng tìm một cái áo lớn nhất của mình, và một chiếc quần lớn cho anh mặc vào. Sau đó còn nhìn anh, cười nói:

- Chịu khó chút nha, thà ăn mặc như vậy còn hơn là để anh cảm lạnh rồi lại báo tôi nữa. Cố lên, tôi tin rằng anh sẽ không chết sớm vậy đâu.

Nói xong, thì Tô Nhiễm cũng dùng hết sức lực cuối cùng để đưa anh lên sofa nằm, cũng tốt bụng đem cho anh một cái chăn và cái gối nằm. Đợi khi đã an tọa cho anh xong thì cô mới đi vào nhà vệ sinh, mệt mỏi cả ngày mà về nhà còn gặp thêm cái của nợ này, hôm nay đúng là đen đủi!

Sau khi tắm rửa xong thì Tô Nhiễm cũng bước ra ngoài, khóa cửa, tắt đèn rồi đi vào phòng ngủ. Vừa nằm xuống giường, cô đã thỏa mãn mà nói:

- Ơn trời, cuối cùng cũng được ngủ rồi.

[...]

Nhưng mà! Nhưng đời đâu như là mơ, Tô Nhiễm chỉ vừa mới chợp mắt được vài tiếng thì ở bên ngoài truyền đến tiếng rên rỉ khó chịu của Phó Thiêm Dục. Cô cũng bị tiếng động làm cho thức giấc, cũng dụi dụi mắt rồi mở đèn đi ra ngoài xem sao.

Lúc này, cô nhìn thấy gương mặt của anh bất chợt đỏ ửng lên, có chút nhíu mày, nhưng cô vẫn đi đến để sờ lên trán của anh. Bất chợt, Tô Nhiễm lại chửi thề một tiếng.

- Sao lại nóng như vậy? Mẹ nó, đừng nói anh bị bệnh nha! Tôi không có tiền đưa anh đi bệnh viện đâu đó!

Sau đó, Tô Nhiễm cũng tìm trong nhà một viên hạ sốt cho anh uống, thấy trạng thái của anh đã bình thường thì cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Đã nghèo còn mắc cái eo, đúng là xui đến tận mạng mà!

Vì sợ nửa đêm anh lại lên cơn sốt nên Tô Nhiễm đã ngồi bên cạnh và ngủ bên cạnh anh. Hi vọng đêm nay cô sẽ không bị làm cho thức giấc nữa! Như vậy là quá đủ rồi!