Nhặt Được Siêu Cấp Soái Ca

Chương 46: Tin



Sau khi Tô Nhiễm và Phó Cát Tùng nói chuyện xong thì cũng đã đến giờ dùng cơm, có lẽ Thái Vy Ương có nghe qua về việc ngày hôm qua, bà ấy đương nhiên sợ rằng Tô Nhiễm sẽ để bụng, nói sao thì con trai của bà ấy cũng là quân nhân, tương lai còn có nhiều cơ hội thăng tiến, công việc của bận hơn, thời gian chăm sóc bạn gái sẽ ít đi... Nếu vì vậy mà để cô con dâu này chạy mất thì bà ấy sẽ hối hận chết mất.

Không được, không được! Thái Vy Ương phải nhanh chóng kết thúc chuyện này mới được.

- Nhiễm Nhiễm này, con và A Dục cũng quen biết nhau một thời gian rồi nhỉ? Vậy hai đứa có ý định gì về việc kết hôn chưa?

Lúc này Tô Nhiễm mới nhìn sang Phó Thiêm Dục, thật chất mục đích ban đầu của cô khi yêu cầu kết hôn là điều tra về Châu gia, bây giờ cũng đã điều tra xong rồi, liệu cô có nên kết hôn hay không nhỉ? Phó Thiên Ân liền đưa mắt nhìn cô, có lẽ cô ấy đã nhìn ra sự do dự trong ánh mắt của Tô Nhiễm, bất giác lại lắc đầu. Còn Phó Thiêm Dục thì chút mong chờ.

- Tiểu Nhiễm năm nay cũng đã hai mươi sáu rồi nhỉ? Vẫn không có ý định kết hôn sao?

Lúc này Tô Nhiễm thật sự không biết nên trả lời thế nào nữa, mặc dù Lão đại Tô Thước không ngăn cản chuyện cô và Phó Thiêm Dục yêu đương, nhưng chuyện kết hôn cũng là chuyện cả đời, Tô Nhiễm chỉ sợ sau khi Phó Thiêm Dục biết được sự thật thì anh sẽ sốc, có khi còn cảm thấy bản thân vô dụng nữa... Điều Tô Nhiễm sợ, chính là như vậy.

- Chuyện kết hôn cháu nghĩ vẫn không gấp ạ, cháu và A Trùng vẫn nên có thêm thời gian tìm hiểu nhau.

Ban đầu thì Thái Vy Ương không có phản ứng gì, nhưng bất chợt bà ấy lại dừng đũa, đưa ánh mắt khó tin nhìn về phía của Phó Thiêm Dục, cái tên A Trùng này rất đặc biệt, chỉ là người nhà mới biết được thôi, tại sao bây giờ Tô Nhiễm cũng biết... Xem ra đứa con trai này của bà ấy đã ấn định Tô Nhiễm chính là bạn đời của mình, như vậy thì Thái Vy Ương cũng thấy an lòng.

Sau đó Phó Thiêm Dục liền nắm lấy tay Tô Nhiễm, nói:

- Mẹ đừng lo, sớm thôi tụi con sẽ danh chính ngôn thuận ở bên nhau.

- Mẹ chờ được, hai đứa cứ từ từ.

Bữa ăn kết thúc thì Phó Thiên Ân cũng xin phép đến bệnh viện để đi làm, còn Phó Thiêm Dục và Tô Nhiễm lại cùng nhau lên phòng của anh. Lúc này anh mới bước đến chỗ của bạn gái, ngồi xuống dưới chân của cô, dịu dàng nắm lấy tay của Tô Nhiễm, nói:

- Em vẫn chưa sẵn sàng kết hôn đúng không?

- Ý anh là gì?

Lúc này Phó Thiêm Dục mới lấy từ trong tủ đầu giường một cái hộp nhung, cách đây mấy ngày thì anh đã mua chiếc nhẫn này, ý định của anh là sẽ chọn ngày đẹp để cầu hôn cô... Tuy nhiên, với dáng vẻ hiện tại của Tô Nhiễm thì anh lại thấy vẫn chưa phải lúc, nhưng cái tên thẳng thắn này lại trực tiếp nói ra hết, đúng là...

- Phó Thiêm Dục, anh thật sự muốn kết hôn với một người như em sao?

- Như em là sao chứ? Anh thấy em rất tốt, là cô gái tốt nhất anh từng gặp.

- Phó Thiêm Dục... Có phải anh biết chuyện gì rồi đúng không?

Mặc dù Phó Thiêm Dục không nói, nhưng trong ánh mắt của anh nhìn cô thì Tô Nhiễm đã biết anh đã nhìn ra điều gì đó rồi, có thể là chuyện thân phận Alice của cô. Nhưng Phó Thiêm Dục cũng không muốn giấu bạn gái, liền gật đầu.

Ngay từ khi gặp gỡ Đoàn Giang Khánh thì anh ta đã từng lỡ miệng gọi cô là Ali, ban đầu Phó Thiêm Dục còn tưởng đó là biệt danh ở nhà của Tô Nhiễm, nhưng vào ngày kia, anh và Đoàn Giang Khánh có gặp gỡ nhau thì cái tên mà Đoàn Giang Khánh gọi cô chính là Alice. Lúc đó anh từng nghi ngờ Đoàn Giang Khánh là Alan, vì cô luôn bảo vệ Alan, nhưng cuối cùng thì Phó Thiêm Dục đã biết Alan là người khác.

Dù sao thì anh cũng leo lên bậc Thiếu Tướng bằng thực lực của mình, nên anh cũng không ngu ngốc mà bị lừa xoay mòng mòng như thế.

- Phó Thiêm Dục, nếu anh biết em là Alice, thì em chính là đối thủ của anh. Anh không...

- Cha anh tin em, một người như ông ấy lại tin tưởng Alice, thì tại sao anh lại không tin chứ? Huống hồ hiện tại em còn là bạn gái của anh, mặc dù có thể anh không tin những người của thế giới ngầm, nhưng anh tin em, anh tin Tô Nhiễm của anh.

Bất chợt Tô Nhiễm lại im lặng, sau đó cô cũng nhìn anh, nói:

- Em cứu anh không phải tình cờ.

- Anh biết.

- Em muốn gả cho anh cũng không phải là ngẫu nhiên.

- Anh biết.

- Em từng nói Alan không phải kẻ xấu, là lời nói thật lòng, em...

- Anh biết. Anh tin em mà.

Bất chợt hốc mắt của Tô Nhiễm lại đỏ lên, có lẽ đây là lần đầu tiên có một người tin tưởng cô vô điều kiện như vậy. Phó Thiêm Dục nhìn thấy bạn gái sắp khóc đến nơi rồi liền đưa tay ôm lấy cô vào lòng, dịu dàng vuốt tóc của cô, nói:

- Tô Nhiễm, có thể hiện tại anh không hiểu lý do tại sao em lại bảo vệ Alan, nhưng anh tin em, nên anh cũng tin Alan...

- A Trùng...

- Tô Nhiễm, gả cho anh, có được không?