Nhặt Được Sức Mạnh Của Thần

Chương 31: Rời khỏi trại sơn tặc



Võ Thần từ từ ngã xuống, Vũ Tuyết Lam vội đỡ hắn, hai mắt nàng rưng rưng, đôi tay loạng choạng, nàng không ngừng nói: “Huynh ráng lên, đợi ta đi tìm Võ Phong.” Nàng đứng dậy lập tức rời đi, Võ Thần trong phút chốc uống thuốc giải mang bên mình.

Sau đó đưa tay kéo nàng lại, giọng hắn cố tỏ ra yếu ớt: “Không kịp nữa rồi.”

Vũ Tuyết Lam vô cùng lo sợ, nàng không đi nữa, giữ chặt hắn trong lòng, giọng nàng càng bi thương hơn: “Huynh sao thế này, đã nói là cùng nhau đi đến Thần Tiên Cảnh kia mà, huynh hứa là sẽ kiếm cho ta nhiều ngân lượng mà, hứa là sẽ nuôi ta mà.”

Võ Thần cố đưa cánh tay lên một cách yếu ớt sờ vào gương mặt đáng thương lúc này của Vũ Tuyết Lam: “Ta không trụ được lâu nữa, có một nguyện vọng nàng có thể giúp ta không?”

“Huynh nói đi, chuyện gì ta cũng đồng ý với huynh.”

“Ta muốn có được nụ hôn của một thiếu nữ xinh đẹp. Ta không muốn chết mà ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa có.”

Vũ Tuyết Lam nàng không phải con ngốc, nguyện vọng trước khi chết của hắn khiến nàng nghi ngờ: “Huynh ấy lươn lẹo thế sao có thể chết vì độc dễ dàng thế được, lại còn cái nguyện vọng điên khùng trước lúc chết nữa chứ.”

Nàng vờ ngó nghiêng xung quanh: “Ở đây không có thiếu nữ xinh đẹp nào cả, ta có được không?”

Võ Thần nở nụ cười đắc chí nhưng cố không để lộ ra, hắn gật nhẹ đầu.

“Huynh nhắm mắt lại đi.” Vũ Tuyết Lam nói.

Đúng lúc Võ Phong quay lại: “Hai người chơi trò gì thế? Ca, sao ghế không ngồi mà nằm dưới đất vậy?”

Vũ Tuyết Lam đưa ánh mắt đáng thương nhìn Võ Phong, giọng cô hết sức tỉnh: “Huynh ấy bị trúng độc, nói là không kịp nữa mà ta đợi nãy giờ huynh ấy cũng chưa chết, đệ xem thử là độc gì.”

Võ Thần sợ mình phát hiện hắn cứ nhắm nghiền mắt như bản thân đã ngất đi, vừa suy nghĩ: “Phong à, đừng có vạch trần ta đấy, thiếu một xíu nữa thôi, sao đệ cứ phá ta thế hả, kiếp sau đừng có làm đệ ta nữa.”

Võ Phong tiến lại gần liếc mắt quan sát, cậu nhận thấy chả có gì bất ổn: “Thôi đừng có giả bộ nữa ca, dậy đi.”

Vũ Tuyết Lam nghe xong thì thả tay để hắn nằm thẳng xuống đất, đứng dậy nàng vừa nói: “Huynh là đồ lưu manh.”

Hắn tự mình bò dậy, cố giải thích: “Nương tử, nàng cũng hơi độc ác với ta đấy, ta có đúng độc thật nhưng đã uống thuốc giải, chỉ chọc nàng tí thôi. Khi nãy ta thấy nàng rất sợ ta chết còn gì, rõ là thích ta mà cứ làm ngơ.”

Vũ Tuyết Lam không nói gì.

“Huynh chỉ được cái ảo tưởng là giỏi thôi, suốt ngày lừa người ta đi rồi có ngày cũng nhận quả đắng.” Võ Phong nói.

“Ta còn chưa nói đệ đấy, chỉ biết phá đám, mà chỗ người kia đi hết chưa, để ta giải quyết cái doanh trại này rồi mình lên đường.”

— QUẢNG CÁO —

“Xong cả rồi, huynh nhanh san bằng chỗ này đi rồi mình đi.”

“Được rồi, đệ và Tuyết Lam đi ra khỏi doanh trại đứng chỗ đường chờ ta.”

Sau khi đợi hai người đi, Võ Thần đi ra phía xa, tung một cú chưởng khiến cả doanh trại chỉ còn lại đống đổ nát. Xong việc hắn ra chỗ Vũ Tuyết Lam và Võ Phong.

“Phong, đệ đi trước đi, ta có chuyện muốn nói với chị dâu đệ.”

“Còn bày đặt tỏ ra bí hiểm, không thèm nghe chuyện của huynh.” Võ Phong đi nhanh về phía trước.

“Huynh có chuyện gì à?” Vũ Tuyết Lam hỏi.

Võ Thần không vội trả lời, hắn từ từ lấy trong áo ra một chiếc trâm hình phượng, đưa cho Vũ Tuyết Lam: “Tặng nàng, ta nghĩ con gái đều thích trang sức nên muốn tặng nàng.”

Vũ Tuyết Lam rất ngạc nhiên, nàng không ngờ hắn lại tặng trang sức cho nàng: “Nó trông có vẻ rất quý giá, từ đâu huynh có vậy?”

Võ Phong đưa tay lên gãi gãi đầu mình: “Ta chôm trong doanh trại, nàng cũng biết ta đâu có nhiều ngân lượng để mua nó.”

Vũ Tuyết Lam cười nhẹ: “Huynh hôm qua tặng ta ngân lượng, hôm nay lại tặng ta trâm là có ý gì?”

“Ý gì nàng cũng biết rồi mà nương tử.”

Vũ Tuyết Lam lại gần sát vào hắn, ánh mắt nàng nghi hoặc, giọng nàng nghiêm túc: “Có phải huynh muốn ta giữ đồ thay cho huynh không?”

Ánh mắt hắn tỏ ra kinh ngạc: “Sao nàng có thể nghĩ ta như thế nhỉ.”

Vũ Tuyết Lam cười nhẹ: “Ta chỉ đùa huynh thôi, chứ đồ quý mà vào tay ta rồi thì huynh có đòi ta cũng không trả, cảm ơn huynh ta rất thích.”

“Vậy đồ ta tặng rồi, nàng cũng thích rồi, vậy có thưởng gì cho ta không?”

“Thế huynh thích thưởng gì?”

“Mình diễn tiếp đoạn trúng độc khi nãy nha!”

— QUẢNG CÁO —

“Được, không vấn đề gì, đoạn khi nãy là phát hiện ra huynh lừa ta nên việc tiếp theo là đuổi đánh huynh phải không, được việc này ta làm tốt lắm.”

Võ Thần bước lùi về phía sau, hai tay hắn đưa về phía trước hành động như cản nàng, vừa lùi hắn vừa nói: “Không, không, ta không cần thưởng gì. Chúng ta lên nhanh phía trên để Võ Phong đi một mình đệ ấy giận đấy.”

Vũ Tuyết Lam cười rồi cùng hắn đi lên chỗ Võ Phong.

Giải quyết mọi chuyện, ra khỏi doanh trại, trời lúc này đã mờ sáng. Ba người đi trên con đường hẹp, hai bên là đồi núi trập trùng, cây xanh um tùm. Đi chừng khoảng hai giờ thì cảnh vật trở nên kỳ lạ hơn, có những ngọn núi nhìn từ xa chỉ toàn hoa là hoa, trên đường đi thỉnh thoảng lại có những bông hoa xinh đẹp đến kỳ lạ. Võ Thần nhìn thấy một bông hoa đỏ rực trên đường, nhụy của nó màu trắng, đưa tay hắn định hái thì bị Vũ Tuyết Lam cản lại: “Đừng đụng vào, ở đây có nhiều hoa kỳ lạ nên chúng ta tốt nhất đừng đụng, không biết là chúng có độc không.”

Võ Thần ngước lên nhìn Vũ Tuyết Lam: “Vì nó đẹp nên chỉ muốn hái tặng nàng.”

Vũ Tuyết Lam cười: “Ta chỉ lo huynh trúng độc thôi, xin nhận tấm lòng của huynh.”

“Nàng lo lắng cho ta sao? Thích ta nhiều rồi phải không?”

“Ta chỉ sợ huynh trúng độc không đi nổi, ta phải lôi huynh đi thì mất thời gian lắm, huynh to con hơn ta mà.”

“Tuyết Lam tỷ nói đúng đấy, huynh lúc nào cũng hái hoa bắt bướm, không biết sợ là gì, ở đây toàn loại hoa chúng ta không biết, nếu lỡ có độc thì đệ không cứu nổi huynh.”

“Ta biết rồi, sẽ không hái hoa nữa.” Quay sang Vũ Tuyết Lam hắn cười tươi: “Không tặng hoa cũng được, vậy tặng…” Ngập ngừng hắn đưa tay diễn tả bản thân đang móc trái tim mình, ném về phía Vũ Tuyết Lam hắn nói tiếp: “Vậy ta tặng trái tim ta cho nàng.”

Vũ Tuyết Lam vờ chụp lấy trái tim hắn vừa ném qua, thân thể nàng chao đảo như nó đang nhảy múa trên tay nàng, vờ để tụt nó, nàng nhìn hắn với ánh mắt luyến tiếc: “Xin lỗi huynh, ta lỡ tay làm rới nó rồi.” Vũ Tuyết Lam cười như có ý trêu đùa hắn.

Khuôn mặt hắn đau đớn, dáng vẻ bị thương bước đến gần Vũ Tuyết Lam khom người, chuẩn bị nhặt trái tim mình lên thì bị Võ Phong chặt đứt mạch cảm xúc.

“Hai người thôi đi, đây không phải gánh hát, bớt bớt dùm đi, đệ buồn nôn. Giờ cũng gần trưa rồi rồi ta tìm chỗ nào nghỉ ngơi tí đã.”

Hai người không diễn thêm, tiếp tục đi, đi một đoạn thì dừng chỗ gốc cây to, xem chừng nó cũng cả trăm tuổi, rễ cây to mọc nổi lên trên mặt đất, dáng nó cũng kỳ lạ, bóng mát tỏa xung quanh. Ba người dừng chân nghỉ ngơi.

Võ Thần lại ngồi sát chỗ Vũ Tuyết Lam, đưa mắt nhìn về phía Võ Phong: “Phong, vẽ giúp ta và Tuyết Lam một bức tranh đi.”

Võ Phong đang uống nước thì bị hắn làm giật mình, cậu sặc nước, ngó sang ánh mắt kinh ngạc: “Ta không nghe lầm đấy chứ, huynh muốn ta vẽ huynh ấy hả?”

“Ừ, có gì không được sao, ta biết đệ lúc nào cũng mang giấy bút bên mình, vẽ giúp ta đi mà, phải vẽ thật đẹp đấy, nhân tiện trỗ tài cho Tuyết Lam tỷ của đệ xem luôn.”

— QUẢNG CÁO —

“Ta có nói là vẽ tranh cùng huynh à?” Vũ Tuyết Lam nói.

“Nàng là sợ ở cạnh ta sẽ không còn xinh đẹp phải không? Nàng đừng sợ để ta nói Phong vẽ ta xấu hơn nàng.”

Vũ Tuyết Lam cười: “Huynh chỉ được cái phóng đại bản thân.” Nói rồi nàng ngồi yên để cho Võ Phong vẽ. Chỉ một giây lát ngắn ngủi Võ Phong đã vẽ xong bức tranh.

“Xong rồi, hai người tự xem tranh của mình đi.”

“Đệ vẽ nhanh vậy sao? Có được không đấy?” Vũ Tuyết Lam hỏi.

Võ Thần lại cầm bức tranh, vừa nói: “Nàng yên tâm, tài nghệ của Võ Phong không phải chỉ là nói đâu.” Nhìn bức tranh Vũ Tuyết Lam tỏ ra kinh ngạc: “Tỷ không ngờ đệ lại tài năng đến thế, ngưỡng mộ đệ.”

“Là do đệ không chú tâm lắm nên còn chậm, nếu tập trung cao độ chỉ cần nửa thời gian vừa rồi đệ cũng có thể tạo một kiệt tác.”

Võ Thần đưa bức tranh cho Vũ Tuyết Lam: “Nàng giữ dùm ta đi, ta sợ trong phút giây bất cẩn đánh rơi mất.”

Vũ Tuyết Lam rất thích bức tranh nên nàng đồng ý ngay: “Được rồi, sau này nếu huynh không nhớ để lấy lại thì nó là của ta nhé!”

“Nàng không cần làm thế, nàng là nương tử của ta nên đồ của ta cũng là của nàng, thân thể ta cũng cho nàng được thì huống chi bức tranh nhỏ bé kia.”

Vũ Tuyết Lam cười: “Huynh đúng là cái gì nói cũng được.”

“Ca, chúng ta lên đường được chưa? Chúng ta nên tranh thủ đi để tìm được nơi nghỉ chân trước khi trời tối.”

“Ừ.”

Ba người lại tiếp tục lên đường, đi tầm một giờ thì hết đường, trước mặt là ngọn núi, có một con đường nhỏ xuyên qua ngọn núi, đứng bên ngoài nhìn vào chỉ là một màu đen.

“Đệ chưa nhìn thấy con đường xuyên qua ngọn núi kỳ lạ thế này, không biết trong đó có gì nhỉ?” Võ Phong hỏi.