Nhặt Được Sức Mạnh Của Thần

Chương 43: Con sông ma quái



“Đến mức ấy luôn hả? Tỷ ấy mà tan thì huynh tranh thủ đi nhanh hơn để kiếm thêm vài cô nương xinh đẹp thì có, toàn lời xảo trá.” Võ Phong nói.

“Đệ không nói thì đệ chết hả?”

“Giờ chúng ta tính sao đây ca.”

“Đệ nghĩ ta là thần tiên chắc, giờ tuy sông không quá lớn nhưng khinh công của chúng ta không đủ để qua đó. Giờ ngồi đây từ từ suy nghĩ thôi.”

Ba người lại chỗ bụi cây ngồi, Võ Phong không muốn suy nghĩ: “Đệ ngủ tí đây, khi nào huynh suy nghĩ xong thì gọi đệ.”

“Ừ ta suy nghĩ xong âm thầm qua sông, bỏ đệ ở đây.”

Võ Phong nhắm mắt ngủ, Võ Thần nhìn sang Vũ Tuyết Lam: “Nàng có ý gì không?”

“Ta trước giờ chưa gặp điều kỳ quái thế này, cũng không biết phải làm gì.”

“Vậy chúng ta cứ ngồi đây đợi thử có ai đi ngang qua thì hỏi.”

“Vậy chúng ta cứ đợi ở đây miết à?”

“Đợi vài giờ không có người thì ta tính cách khác.”

Ba người ngồi đợi đến trưa rồi đến xế chiều không thấy một bóng người, cũng không thấy đò qua sông, Võ Thần chán nản hắn cứ nhặt đá vụn vứt xuống sông, hắn chẳng muốn làm gì cũng chẳng quan tâm. Hắn ném hồi lâu thì nhìn thấy một cậu bé từ xa đang đi đến, hắn đưa tay khèo Vũ Tuyết Lam: “Nương tử, nàng nhìn phía kia đi, hình như là có người đấy.”

Vũ Tuyết Lam ánh mắt đờ đẫn nhìn, mặc dù thấy được cậu bé nhưng nàng hoàn toàn không có niềm tin, nàng chống cằm cúi mặt xuống đất, giọng yếu ớt: “Chúng ta hoa mắt đấy, chẳng có đứa trẻ nào đâu.”

“Nàng sao thế, thôi để ta chạy tới đó hỏi nó, nàng ở đây đợi ta.” Nói xong thì hắn đứng dậy chạy nhanh đi, đứng trước mặt cậu bé: “Ê, nhóc con, cho ta hỏi ngươi có biết làm sao để qua con sông kia không? Nhìn ngươi là ta đoán không biết rồi.”

Thằng bé không thèm nhìn thêm hắn: “Đoán ta không biết mà chạy đến hỏi ta, ngươi tự nhận mình ngu hả?” Cậu bé đi thẳng về phía trước không quan tâm đến Võ Thần.

Hắn đi theo cậu bé: “Nhìn bộ dạng tự tin của ngươi như thế, rốt cuộc ngươi có biết không?”

“Biết, ta tất nhiên biết rồi, nhưng ta không thích nói cho ngươi.”

“Thằng nhỏ này chắc phải mềm mỏng nó mới chịu.” Võ Thần nghĩ rồi hắn chạy lên cản đường cậu bé, quỳ xuống hai tay hắn nắm lấy bờ vai nhỏ bé của đứa trẻ, đôi mắt hắn bắt đầu long lanh nước: “Tiểu đệ, nhìn đệ là ta biết đệ là một người có lòng từ bi nhân hậu, chả là cha mẹ ta đã già, ta còn có ông nội lớn tuổi nữa. Ta vốn là sống trên núi cao, ta chỉ muốn đi tìm một thê tử về để cùng ta săn sóc cha mẹ già. Số ta cô độc từ nhỏ, chả có vị cô nương nào để ý, mà chỗ ta sống cũng không có vị cô nương nào cả. Đệ giúp ta đi.” Hắn lại dở chiêu cũ cố trừng cho mắt mình cay, dứt lời thì nước mắt hắn cũng lăn dài lên má.

Ánh mắt ngây thơ của thằng bé nhìn hắn, nó muốn nói với hắn rằng nó thương cảm cho hoàn cảnh của hắn, nó tội nghiệp hắn, giọng nó bình thản: “Được rồi, ta sẽ nói cho huynh cách mọi người thường qua sông.”

Võ Thần ánh mắt đầy trông đợi nhìn cậu bé. Cậu nói tiếp: “Một số người chèo thuyền qua sông, một số thì khỏe nên bơi qua sông, vậy đó, đơn giản vậy thôi.”

“Tiểu đệ, đệ có nói thật không vậy? Ta thả cành cây xuống tan biến không còn gì mà, côn trùng trên sông cũng không có, cỏ quanh bờ cũng không có, đệ nhỏ mà đã biết lừa người.”

“Thì những người đó cũng bốc hơi như cành cây đó vậy, qua sông đơn giản và cái chết cũng giản đơn.” Khuôn mặt cậu bé không có chút cảm xúc khi nói về những cái chết trên sông.

Võ Thần buông hai tay ra khỏi vai cậu bé, hắn ngồi bệt xuống đất, vẻ thất vọng tràn trề, cảm giác như chẳng còn chút hy vọng nào.

“Huynh có biết động não không thế, huynh thấy con sông đó tuy là có thể làm tan biến mọi thứ nhưng nó ngắn, lại cạn còn cái gì đang chứa đựng nó.” Cậu bé lắc đầu rồi bỏ đi, cậu bé đã đi xa nhưng Võ Thần vẫn bần thần ngồi đó, hắn cứ suy nghĩ rồi lẩm bẩm: “Cái chứa đựng nó, cái chứa đựng nó.”

Suy nghĩ hồi lâu hắn lao về chỗ Vũ Tuyết Lam đồng thời hét lớn: “Có cách rồi, nương tử, ta có cách rồi.” Chạy đến nơi hắn thở hổn hển: ‘Ta …có, có cách rồi.”

Vũ Tuyết Lam đứng dậy hỏi vội vàng: “Cách gì? Huynh nói xem nào.”

“Huynh ồn chết được, để ta ngủ tí nữa.” Võ Phong nói.

Võ Thần lại đá một phát mạnh vào mông Võ Phong: “Cho đệ ngủ nè, ngủ suốt ngày, còn đâu Võ Phong thư sinh ngày xưa nữa, giờ đệ như một con lợn thư sinh, con lợn súc sinh thì đúng hơn.”

“Ca, đá đệ đau, đệ dậy đây, ngủ có xíu mà cũng càu nhàu.” Võ Phong tỉnh dậy mặt khó chịu. Lại sát chỗ Võ Thần: “Huynh có ý gì thì nói ra đi, úp úp mở mở cái gì.”

Võ Thần mặt hết sức nghiêm túc: “Giờ chỉ có đất đá là thứ không bị dòng sông kia nuốt chửng.”

“Ý huynh là sao, huynh nói rõ tí đi.” Vũ Tuyết Lam nói.

“Chúng ta sẽ làm một con đường bằng các tảng đá bự chồng lên nhau qua đến bờ sông bên kia, sau này bất cứ ai muốn đi qua điều được.”

Vũ Tuyết Lam biểu hiện như nàng đang ủng hộ ý kiến của hắn, nhưng ánh mắt nàng lại chẳng có chút hy vọng.

“Chuyện này huynh tự nghĩ ra thì tự làm đi, huynh nghĩ đệ với Tuyết Lam tỷ làm được điều này chắc.”

“Ta có bảo hai người làm đâu, việc của hai người chỉ là đi xa vào khu rừng trúc để tránh nước văn lên khi ta ném đá xuống sông thôi.”

Vũ Tuyết Lam ngơ ngác: “Huynh ném tảng đá xuống sông? Ha ha, huynh có đang đùa không vậy? Mà cũng đúng nhiều chuyện trước đây huynh làm ta chẳng tin là con người có thể làm được, trong chuyện này có lẽ huynh không nói khoác. Mà huynh định lấy đá ở đâu?”

Võ Thần đưa tay chỉ về núi đá cách đó không xa dọc theo bờ sông: “Kia, ta sẽ dời chỗ đá kia xuống sông, sắp thành chiếc cầu. Giờ thì trong lúc ta lại đó hai người vào rừng trúc trốn đi.”

Vũ Tuyết Lam vẻ không tin lắm nhưng nàng cũng làm theo chỉ đạo của hắn, đi theo Võ Phong quay lại rừng trúc.

Vũ Tuyết Lam và Võ Phong vừa đến rừng trúc quay lại nhìn con sông thì cảnh tượng trước mắt giống như một ảo ảnh, những tản đá khổng lồ bay từ núi đá nhỏ xuống sông, mặt nước bắn lên tung tóe như được tạo ra từ một lượng thuốc nổ khổng lồ.

Võ Thần không mấy quan tâm, cậu bẻ vài cành trúc nhặt lá vui đùa. Còn Vũ Tuyết Lam nàng ta đôi mắt trừng lên, cảm giác như con mắt sắp rời khỏi hốc mắt, nàng không chớp mắt, thân thể bất động, miệng há hốc không khép lại được nữa. Cố chống lại cảm xúc của chính mình nàng nói vài câu: “Phong, có phải mắt ta có vấn đề không?”

“Mắt tỷ còn sáng lắm, chả có vấn đề gì đâu, những gì tỷ đang nhìn thấy nó đúng là như thế.”

Vũ Tuyết Lam chưa kịp hết kinh ngạc thì chiếc cầu bắt qua sông đã được hoàn thành, nàng bỏ mặt Võ Phong chạy ào ra bờ sông.

“Đợi ta, tỷ làm gì mà rối lên thế, chỉ là di chuyển mấy tản đá thôi có gì ghê gớm đâu.” Võ Phong vừa la vừa chạy phía sau Vũ Tuyết Lam.

Vũ Tuyết Lam giữ nguyên ánh mắt kinh ngạc nhìn chiếc cầu, nàng cứ đứng ngẩn ra như thế cho đến khi bị tiếng nói của Võ Thần thức tỉnh.

Hắn đưa tay vẻ kính cẩn chỉ về hướng chiếc cầu, đầu hắn hơi cúi: “Mời nương tử lên cầu.”

Vũ Tuyết Lam bước lên chiếc cầu, miệng không ngừng nói: “Cảm giác của ta lúc này thất khó tả, sao huynh có thể làm nên những điều này, chắc từ nay về sau phải bu theo huynh để được hưởng lợi thôi.”

Võ Thần cười mãn nguyện vừa nói: “Nàng hãy bu ta đến trọn đời trọn kiếp nhé!” Hắn kéo tay ôm vai Vũ Tuyết Lam rồi nhìn về hướng Võ Phong, cậu còn đứng dưới bờ chưa lên cầu: “Phong, vẽ cho ta và chị dâu bức họa làm kỷ niệm đi.”

“Đệ không phải là thư đồng của huynh, vẽ vẽ cái gì.” Cậu nhìn thấy gương mặt có chút mong mỏi của Vũ Tuyết Lam nên không nỡ lòng từ chối.

“Thôi được rồi, hai người tạo dáng cho đẹp đi.”

Vũ Tuyết Lam nhìn Võ Thần: “Chúng ta đứng như nào đây.”

“Tùy ý nàng, nàng nói sao thì ta sẽ làm theo.”

“Vậy chúng ta đứng tựa lưng vào nhau đi.”

“Được.” Vũ Tuyết Lam tựa vào lưng Võ Thần, nàng lấy hai tay mình khoanh lên trước ngực, vừa nói: “Huynh khoanh tay lại giống như ta thế này, sau đó biểu cảm gương mặt huynh làm sao cho ngầu là được.”

“Nghe nàng hết.” Hắn tạo ngay một thế cực ngầu.

Võ Phong đứng trên bờ sông, vẻ hơi miễn cưỡng nhưng cũng không chần chừ, cậu lấy bút mực, giấy ra, sau đó vung tay vài đường, có ngay bức tranh tuyệt đẹp.

“Xong rồi, hai người giải tán đi.”

Vũ Tuyết Lam vui vẻ chạy xuống: “Cho ta xem đi, đẹp quá Võ Phong, đệ quả là thiên tài hiếm thấy.”

“Cái này tỷ khỏi cần nói.”

Vũ Tuyết Lam đang xem tranh thì bị Võ Thần giật lấy: “Bức này để ta giữ, nàng một bức, ta một bức là được, xem như tín vật định tình của chúng ta.”

Vũ Tuyết Lam cười mỉm: “Không tranh với huynh, thích thì huynh giữ đi.”

Võ Phong dọn xong hành lý thì bước lên cầu, nhìn xuống hai người đang nói qua lại về bức tranh: “Đi được chưa, hai người càng ngày càng giống nhau rồi đấy.”

“Đi đây, vui chút cũng bị đệ phá nữa.” Võ Thần nói.

Ba người tiếp tục lên đường, vượt qua con sông một cách dễ dàng. Qua khỏi sông là một con đường nhỏ, họ tiếp tục đi, con đường nhỏ hai bên điều là rừng, khung cảnh có phần đáng sợ khi trời càng lúc càng tối. Cố đi thêm một lúc, trời đã khá tối, ba người dừng lại nghỉ chân tại gốc cây nhỏ.