Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng

Chương 13



Những hình ảnh trên mạng đó, cái mà họ gọi là ôm, thật ra là hình ảnh Quý Vân Tu bảo vệ che chở cho cô, còn hình nắm tay là cô kéo Quý Vân Tu đi.

Ngay từ đầu, những hình ảnh đó người tung lên chỉ coi như là giải trí, kết quả là lộ ra thân phận của Tịch Tuế.. mới trở thành hot search.

Cho rằng cô và Quý Vân Tu đang yêu nhau nên Tịch Minh vô cùng giận dữ.

Phản bác ngoài miệng cũng không thể làm ba mẹ xoay chuyển cái nhìn của ba mẹ đối với Quý Hoài Tây, lý trí của Tịch Tuế không lo tranh luận vô vị với ba mình nữa, bắt đầu tính toán.

“Cộc – Cộc – Cộc –“

ưung Tịch Tuế dựa vào ghế, ngón tay gõ lên mặt bàn theo nhịp điệu, nhìn vào bức tường trắng suy nghĩ thật lâu cuối cùng thì điện thoại cũng được nhận, “Trương Húc, giúp tôi liên hệ với một thám tử có tiếng.”

Lúc nãy cật lực suy nghĩ, dựa theo thời gian ở đời trước, lúc này cô đã đính hôn với Quý Hoài Tây.

Sau này cô mới biết được, đoạn thời gian cô và hắn ta đính hôn đó, hắn ta đã có người khác.

Nhưng mà đáng tiếc rằng Quý Hoài Tây luôn hành động cẩn thận, chưa hề bị tuồn ra scandal tình ái, muốn tìm được chứng cứ phải tốn một chút sức!

*

Sáng sớm tinh mơ, nhà họ Quý có một vị khách không mời mà đến.

Chiếc xe hơi xa hoa từ từ đậu vào bãi đỗ xe, một người phụ nữ với mái tóc ngắn bước xuống. Đôi giày cao gót màu đen dẫm trên mặt đất, mỗi bước đi đều phát ra tiếng vang thanh thúy.

Quản gia thấy người tới, mặc dù là không ngờ được nhưng cũng lễ phép mời người ta vào phòng khách với một ly cà phê nóng, “Cô Quý Nhan, hôm nay cô đến cũng là tìm cậu chủ à?”

“Vâng, anh tôi đang ở phòng vẽ tranh à?”

“Đúng vậy ạ.”

Quý Nhan là con gái một của ông ba nhà họ Quý, cũng là người duy nhất giữa đám người nhà họ Quý được gần gũi với Quý Vân Tu.

Cũng không phải là thân lắm, nhưng mỗi tháng thì Quý Nhan đều đến tìm Quý Vân Tu, có đôi khi còn lấy một số đồ vật từ anh.

Mười ngày trước Quý Nhan mới đến, lúc này lại đến nữa. quản gia thấy hơi lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, suy cho cùng thì đây chính là chuyện của ông cậu chủ mình mà.

Trước khi lên lầu, Quý Nhan vẫn theo phép tắc, đổi một đôi dép lê mềm, lúc đi đường thì sẽ không gây ra tiếng vang. Bởi vì anh trai cô không thích tiếng vang của giày cao gót!

Quý Nhan quen thuộc đi vào phòng vẽ tranh, ấn chuông cửa đặc biệt kia.

Lúc trước, Quý Vân Tu sẽ trực tiếp đưa đồ ra ngoài, cô nhận lấy xong rồi rời đi. Nếu có chuyện cần nói thì cũng nói qua giấy, vì anh trai này của cô không thích nói chuyện.

Hôm nay Quý Nhan đến đây không phải để lấy đồ vật mà tin nhắn Quý Vân Tu gửi cho cô làm cô sợ phát khiếp!

Tại sao con người trước kia không có hứng thú với điện thoại giờ lại bắt đầu dùng? Còn chủ động lien hệ với cô nữa?

Lúc trước bởi vì không tin nên còn tưởng điện thoại của anh trai cô bị trộm. Cho nên hôm nay đến để kiểm tra xem, trở lại thành phố Vân Hải, kêu tài xế chở cô đến đây.

Ấn ba tiếng chuông, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng “cạch”.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, giữa khe hở lộ ra một cái đầu.

Đến khi thấy rõ là người đứng ngoài cửa, Quý Vân Tu, “cạch” một tiếng, đóng cửa lại mất.

Quý Nhan bị nhốt bên ngoài:???

Quý Nhan gõ cửa bằng tay, “Anh ơi, em tới tìm anh vì hôm qua anh nhắn em đó.”

“…” Người bên trong không đáp lại cô.

“Không phải anh muốn kiếm tiền hả? Anh không mở cửa sao em chỉ anh cách kiếm tiền được?”

“Két —”

Cửa phòng lại mở ra lần nữa.

Lúc này, Tia Chớp chạy từ trong ra ngoài, nâng nâng móng vuốt trước mặt Quý Nhan như là đang chào hỏi.

Quý Nhan cúi đầu nhìn thoáng qua Tia Chớp, rồi lại ngước đầu nhìn khe hở ở chỗ cửa. Rất muốn đẩy cửa đi vào nhưng lại sợ bị đuổi ra.

Lúc trước kia, cô vô tình xâm nhập nơi này, mới vào được hai bước, chưa kịp thấy rõ bố cục trong phòng ra sao thì đã bị Quý Vân Tu đuổi ra ngoài.

Phần lớn thời gian Quý Vân Tu đều không có phản ứng gì với người khác, mà nếu có thì hành vi cuẩ anh rất quái lạ so với người thường.

Kiên nhẫn của Quý Nhan không được tốt lắm, nếu đổi lại là người khác thì cô sẽ không quan tâm đâu, nhưng Quý Vân Tu lại khác.

Ngoài trừ việc có chung huyết thống thì Quý Vân Tu là một cái cây biết rụng tiền!

Những người khác nói Quý Vân Tu phát ngốc chỉ biết chìm đắm trong thế giới của chính anh, chuyện gì cũng không biết làm. Nhưng Quý Nhan đã sớm phát hiện từ 4 năm trước, anh trai cô chính là một cái mỏ vàng!

Lúc đó cô thấy Quý Vân Tu vẽ rất đẹp, chỉ tiện tay chụp lại được giáo sư nghệ thuật nhìn thấy, rồi bất ngờ.

Cô không hiểu rõ lắm nhưng từ đó về sau cô chậm rãi tiếp xúc mới biết thế giới trong mắt hội họa.

Vì giáo sư giới thiệu nên cô biết một vài người thưởng thức nghệ thuật.

Cứ như thế, cô bắt đầu phát tài!

Ngay từ đầu còn bối rối, không biết thuyết phục Quý Vân Tu như thế nào. Nhưng không ngờ rằng lúc cô đưa ý kiến về chuyện này, Quý Vân Tu liền đồng ý.

Bây giờ cô còn nhớ rõ lí do của Quý Vân Tu lúc ấy là: Kiếm tiền rất quan trọng.

Quý Vân Tu vẽ rất nhiều, nhưng giữ lại rất ít. Anh rất bắt bẻ đối với các tác phẩm của mình, có đôi khi một tháng mới có 1 bức, có đôi khi nửa năm còn chưa có bộ nào.

Nhưng những gì mà anh đưa cho cô đều là tuyệt phẩm!

Đương nhiên, tiền thu lao cũng rất nhiều.

Cô lập cho Quý Vân Tu một cái thẻ điện thoại chuyên nghiệp, để dễ đăng kí tài khoản ngân hàng cho anh, thẻ ngân hàng cũng đưa cho anh tự giữ. Vì Quý Vân Tu không cần điện thoại nên cũng không cần thẻ di động, thẻ ngân hàng vẫn được Quý Nhan giữ. Nhưng đó là thù lao của Quý Vân Tu, một đồng cô cũng không đụng vào, chỉ nhận tiền thù lao của mình mà thôi.

Ngừng suy nghĩ, Quý Nhan thẳng lung đứng trước cửa, bình tĩnh mở miệng uy hiếp: “Anh, em đếm ba tiếng, nếu anh không ra thì em vứt thẻ di động đi đấy!”

Khe cửa xuất hiện một bàn tay, còn dính ít thuốc màu.

Quý Nhan bỗng nhiên hiểu ra, thì ra là anh đang vẽ tranh.

Nếu là đang vẽ thì cô cũng không quấy rầy, liền lấy thẻ từ trong túi xách ra, bỏ vào lòng bàn tay anh.

Cảm nhận được vật nhỏ trong tay mình, năm ngón tay của Quý Vân Tu nắm chặt, rút tay về lại.

Quý Nhan xoay người rời đi, đi được hai bước rồi dừng lại hỏi, “Em hơi tò mò chút, sao đột nhiên lần này anh lại cần tiền đó vậy, anh định làm gì hả?”

Đợi trong chốc lát, bên trong chìa ra một tờ giấy: Trả tiền.

“Trả tiền?” Câu trả lời này chỉ càng làm Quý Nhan càng tò mò, “Anh tự mua đồ hả? Anh thiếu cái gì sao?”

Rõ ràng là những đồ mà anh muốn thì người của nhà họ Quý đều trực tiếp mua cho anh, đâu cần anh phải tự đi mua, hay tự trả tiền?

Tờ giấy thứ 2 lại đưa ra: Ăn cơm với phụ nữ, phải trả tiền.

Quý Nhan ngửi thấy mùi kinh thiên động địa từ những lời này!

Lúc trước ở nhà hàng Milan cô không đi, nhưng sau này được ba mẹ kể lại chuyện đó, cô chủ nhà họ Tịch trước mặt mọi người nói phải cưới anh trai này của cô, đúng là kì lạ.

“Anh ơi, phụ nữ mà anh nói là ai vậy?”

“…” im lặng.

Quý Nhan đổi câu hỏi: “Có phải là Tịch Tuế không anh?”

“Ừm.” Lúc này anh dùng giọng nói của chính mình để trả lời Quý Nhan.

“Oa…” Quý Nhan kinh ngạc hô lên, “Không ngờ, không ngờ.”

Không ngờ rằng anh trai cô cũng biết tiêu tiền vì phụ nữ!

Trên đường về, Quý Nhan tự hỏi hồi lâu, bỗng nhiên nhớ đến gì đó rồi mở album điện thoại ra.

Có 1 album được khóa lại, là những bức họa Quý Vân Tu giao cho cô. Cô mở ra bức gần nhất, là một bức tranh phong cảnh sâu sắc nhưng giữa cảnh vật đó, là một lời bình dệt hoa trên gấm, là một hình bóng của thiếu nữ.

Mọi người đều nói, nhân vật ẩn hiện chính là điểm xuyết trong bức tranh, vô cùng đẹp đẽ.

Quý Nhan lại xem mấy bức trước kia, lại xuất hiện “nhân vật thiếu nữ”, đó là từ 2 năm trước…

Nếu cô đoán không sai thì, 2 năm trước khi Tịch Tuế đi học ngoại tỉnh trở về nhà họ Tịch, chỉ là không bao lâu lại rời khỏi thành phố Vân Hải.

Bây giờ, Tịch Tuế lại xuất hiện, trở thành nhân vật chính trong mỗi bức họa của Quý Vân Tu.



Sau khi Quý Vân Tu có được thẻ di động, gấp gáp liên kết với thẻ ngân hàng, lại rút một ít tiền ra mang bên người.

Từ hôm nay trở đi, thẻ ngân mang cũng là thứ “mang theo bên người” của anh.

Bởi vì anh phải trả tiền cho Tịch Tuế!

Quý Vân Tu giải quyết nghi hoặc của mình xong, bắt đầu lên kế hoạch gặp Tịch Tuế.

Tia Chớp ghé vào phòng vẽ tranh, lẳng lặng thưởng thức bức họa ngay giữa phòng.

Thiếu nữ được ánh mặt trời bao quanh, đẹp đến mức không có gì sánh bằng.

*

Tịch Tuế ở bên này đang đối phó với ba mẹ  mình, tuyệt đối sẽ không đính hôn với Quý Hoài Tây. Lại muốn thuê thám tử tư hi vọng họ có thể nhanh chóng tìm được chứng cứ.

Đầu óc của Quý Hoài Tây mưu mô, đặc biết là ở lúc mấu chốt, hành động vô cùng cẩn thận, thám tử tư không tìm được gì suốt một tuần.

Ngoại trừ tình cảm sinh hoạt thì gần đây cô bị đau đầu vì các dự án thiết kế kiến trúc mới thầu, coi mình như robot chỉ biết làm việc, một tuần vô cùng bận rộn.

Cô nhớ những ngày tháng ăn chơi trước kia.

“Gần đây có lịch trình gì không? Tôi muốn nghỉ phép.”

Trương Húc nhìn lịch trình, lắc đầu, “Chỉ sợ là không được, lịch trình của cô vô cùng dày đặc.”

“Đúng rồi, sự kiện đấu giá ở Vân Hải nửa năm tổ chức một lần sắp diễn ra rồi đấy, thiệp mời cũng đã đưa tới rồi, Trước kia Chủ tịch và bà chủ tự mình đi nhưng năm nay chủ tịch mong cô sẽ đi.”

Trương Húc nhìn tấm thiệp vàng, thoạt nhìn cứ như được mạ vàng.

“Đấu giá từ thiện à?”

Nghe vậy Tịch Tuế liền thấy đau đầu.

Cô nhìn chữ viết bên trong là lời hành chính công vụ, mỗi lần đều giống nhau như đúc, thật sự không có ý gì cả.

Trước kia cô có đi theo ba mẹ hai lần, rốt cuộc cũng không có hứng thú.

Nhưng hiện tại thì ba mẹ lại giao cho cô.

Phải nên đối mặt với những gì cần đối mặt, Tịch Tuế xoa xoa huyệt thái dương, nhận lấy thiệp mời, “Tôi biết rồi, tới đó anh hãy nhắc tôi.”

Trương Húc gật đầu.

Anh ta nhớ lời dặn của chủ tịch, là đưa thiệp mời cho Tịch Tuế, nói vài lời cần thiết.

Đến lúc đó sẽ sắp xếp cho Tịch Tuế và cậu chủ nhà họ Quý ngồi gần nhau, rồi phải chú ý cẩn thận, không được để tổng giám đốc Tịch “lâm trận bỏ chạy”.