Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng

Chương 30



Trans: Diêu Nhiên

Tịch Tuế vừa ngẩng đầu lên liền nhận thấy bên ngoài cửa kính xe đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của người cha già nhà mình, quả thật doạ cô giật nảy mình.

Quý Vân Tu bị tiếng kinh hô của cô dẫn dắt sự chú ý, anh nhìn Tịch Minh rồi lại nói với người trong xe: “Ông ấy không thấy được.”

Tịch Tuế quay đầu lại.

Quý Vân Tu lại bổ sung thêm: “Cũng không nghe thấy.”

Chiếc xe này chỉ có thể nhìn cảnh từ trong ra bên ngoài chứ người bên ngoài không thể nhìn rõ bên trong, vả lại tiếng trò chuyện nho nhỏ này không đủ để xuyên qua cánh cửa xe đắt tiền này truyền ra ngoài.

“Nhưng nếu ba em không thấy được bên trong sao lại vô duyên vô cớ đến đây gõ cửa xe chứ?”

Hơn nữa, nhìn điệu bộ của ông ấy là kiểu nếu không gặp được người ông ấy sẽ không rời đi.

Quý Vân Tu lắc đầu, không thể giải đáp được câu hỏi này của cô.

Tịch Tuế hít một hơi thật sâu, chợt nở một nụ cười hơi ngượng ngùng nhưng lại không mất sự lễ phép: “Vậy, em mở cửa nhé?”

“Được.” Quý Vân Tu gật đầu.

Tịch Tuế mở cửa xe ra, đầu tiên là giơ tay lên vẫy tay hai cái với cha già nhà mình: “Ba, chào buổi chiều.”

Biểu cảm của Tịch Minh từ nhiều mây chuyển sang âm u, trừng mắt kinh ngạc nhìn con gái mình: “Sao con cũng ở trong này?!”

Tịch Tuế khẽ nghiêng đầu:???

Ba không biết con ở trong xe mà còn tới để gõ cửa xe?

“Ba, ba không biết con ở đây sao ba còn đến gõ cửa xe?”

“Ba không biết con ở trong xe, nhưng ba biết chiếc xe này!”

Ông đã gặp chiếc xe này này đậu ở trước chung cư và nhà họ Quý rất nhiều lần rồi, còn có thể không quen mắt hay sao!

Ông vốn cho rằng Quý Vân Tu lại bị con gái mình lừa tới nên liền muốn đi đến để hỏi thăm xem giờ này còn đến đây làm gì. Kết quả không ngờ rằng trong xe có thứ ngạc nhiên thú vị, người đầu tiên mà ông nhìn thấy lại là con gái của mình.

Vả lại, con gái còn đang ngồi trên ghế phụ lái, vậy người lái xe là —— Quý Vân Tu sao?

Tịch Minh đã phát hiện ra anh.

Quý Vân Tu được Quý Lăng Thành dày công bồi dưỡng cuối cùng cũng biết chủ động chào hỏi người khác: “Chào buổi chiều, bác trai Tịch.”

Khi nghe thấy câu nói này, chân mày của Tịch Minh thoáng nheo lại, ánh mắt nhìn Quý Vân Tu cũng thay đổi.

“Nó, nó biết lái xe à?”

Tịch Tuế xua tay: “Sao lại không biết ạ, A Tu tứ chi khoẻ mạnh, quen thuộc luật giao thông, lái xe rất ổn định và vững vàng.

“Không… trước đây không phải vẫn cần người đưa đón sao?”

Tịch Minh quả thực có hơi khó có thể tin nổi.

Quý Vân Tu trước đây mười ngày, nửa tháng cũng không ra khỏi cửa, nếu anh ra khỏi nhà chắc chắn cũng là bị Quý Lăng Thành ‘ép’ phải ra ngoài hóng gió. Bây giờ mới không gặp bao lâu mà anh đã có thể tự lái xe ra ngoài rồi ư?

Tịch Tuế khẽ chọc tay anh: “Anh mau mang bằng lái xe của anh ra xem thử.”

“Được!”

Quý Vân Tu ngoan ngoãn lấy bằng lái xe ra.

Sau khi nó chuyền sang tay Tịch Tuế đưa đến trước mặt Tịch Minh: “Ba, mời ba xem qua.”

Chuyện này tựa như ba vợ đang xét duyệt tư cách của con rể vậy.

Tịch Minh giở bằng lái ra rồi nhìn sơ qua, đôi mắt liếc nhìn vào trong xe, giả vờ xem thường mà trả bằng lái lại: “Mang đi đi, mang đi đi.”

Tịch Tuế đưa bằng lái lại cho Quý Vân Tu, tay của cả hai chạm vào nhau thân mật.

Tịch Minh thật sự không muốn xem nữa, ông tức tối gõ gõ cửa kính xe: “Còn không mau xuống xe đi!”

“Con cũng muốn lắm đấy, nhưng mà…” Tịch Tuế kéo nhẹ dây an toàn hai cái ra hiệu với ông: “Hình như dây an toàn bị kẹt rồi, bây giờ vẫn chưa tháo ra được.”

Cô cũng rất vô tội mà.

Quý Vân Tu cúi đầu xuống tiếp tục nghiên cứu.

Vì tháo dây an toàn nên anh không thể không sử dụng cả hai tay, trông anh giống như đang ôm Tịch Tuế vậy, còn đè cô lên ghế nữa.

Tịch Minh hận không thể trực tiếp túm con gái mình xuống xe!

“Trong mắt cô cậu có còn người cha như tôi không hả!”

Quý Vân Tu đang cố gắng giải quyết vấn đề tạm thời ngừng động tác tay lại, ngẩng đầu lên, anh rất nghiêm túc mà sửa lại cho đúng: “Bác là bác trai, không phải ba.”

“Con vẫn nên yên lặng đi thì hơn…” Một tay Tịch Minh khẽ đấm ngực, ông đột nhiên cảm thấy Quý Vân Tu không thích trò chuyện lúc trước kia tốt hơn nhiều!

Tịch Tuế vội vàng an ủi: “Ba à, ba đừng tức giận mà. Tụi con chỉ đang nghĩ cách giải mở dây an toàn ra thôi, chẳng mấy chốc là xong rồi.”

“Hừ!” Tịch Minh tức tối phất tay, ông dứt khoát quay người đi và đưa lưng về phía bọn họ, nhắm mắt làm ngơ!

*

Rốt cuộc Tịch Tuế cũng được giải thoát khỏi chiếc xe.

Cửa xe vừa mở ra, cô vô thức đứng dậy để xuống xe, chiếc điện thoại vốn đặt ngay cạnh ghế bị trượt xuống dưới và rơi trên mặt đất.

Tịch Tuế khom người xuống để nhặt, màn hình điện thoại đang trong tình trạng kết nối mạng tự nhiên sáng lên và mở khoá khuôn mặt.

Tịch Minh liếc một cái liền trông thấy bức ảnh màn hình khoá của điện thoại con gái, vậy mà lại là một người đàn ông.

Tịch Tuế vừa nhặt điện thoại lên, còn chưa cầm vững thì đã bị Tịch Minh đoạt đi, điện thoại ban nãy đã được mở khoá khuôn mặt nên chỉ cần vừa trượt nhẹ lên là có thể mở khoá.

Bởi vì Tịch Minh tò mò với người đàn ông trên màn hình khoá kia nên cũng thật sự… mở điện thoại ra.

Đôi đồng tử của Tịch Tuế phóng to.

“Đừng mở ra!”

Lúc cô duỗi tay ra muốn đoạt lại thì đã muộn mất rồi. Video ‘ứ ừ’ ban nãy cô tải trên đường về đã tải xong hoàn toàn.

Nhìn thấy tiêu đề video giống như sói như hổ kia, trong lòng Tịch Minh như bị sét đánh, ông ngơ ngác nhìn vào đó, tuỳ ý để Tịch Tuế giật điện thoại lại.

Tịch Minh lùi về sau một bước, lặng lẽ nhìn thoáng qua Quý Vân Tu rồi nhắm mắt lại. Ông hít vào rồi lại thở ra, hoàn thành một động tác hít thở sâu để giảm mệt mỏi.

Tịch Tuế tiến về phía trước một bước: “Ba, ba nghe con giải thích…”

Tịch Minh cũng lười nhìn cô thêm một cái nào nữa, ông trực tiếp đẩy người đang đứng trước mặt mình ra và bước thẳng về phía ‘cái đuôi nhỏ’ Quý Vân Tu đang đi theo sau lưng Tịch Tuế.

Ông hỏi: “Có phải, con thực sự rất thích Tuế Tuế nhà bác không?”

Quý Vân Tu thẳng thắn thừa nhận một cách vô tư: “Thích Tuế Tuế ạ.”

Anh vẫn luôn rất thích Tuế Tuế, nếu như câu hỏi này do người khác thì có lẽ anh sẽ không trả lời.

Nhưng ba đã từng nhắc nhở anh rằng, nếu anh muốn kết hôn với Tuế Tuế thì anh nhất định không được bỏ qua bất cứ câu nói nào của ba mẹ Tuế tuế!

Tịch Minh có được đáp án mà mình muốn thì gật đầu, ông khẽ vỗ bả vai anh, biểu cảm khó mà diễn tả hết bằng lời.

Tịch Tuế quay sang trước mặt ba mình như đang nịnh nọt: “Ba, ba…”

Tịch Minh xua tay ngắt lời: “Thôi vậy… con muốn hẹn hò thì hẹn hò đi, tự chú ý chừng mực, đừng có gây ra mạng người đấy.”

Hôm nay ông xem như đã nhìn rõ, có lẽ là ông sinh nhầm giới tính cho con gái mình mất rồi.

Chuyện đã tới nước này, ông cũng đã biết là do con gái mình ngấp nghé con trai nhà ông Quý.

Tịch Minh vừa đi vừa lắc đầu, lên xe rời đi.

“Không phải, ba, ba à, ba ơi ba, ba nghe con giải thích…” Tịch Tuế đuổi theo một mạch.

Tịch Minh đã từ bỏ việc ngăn cản hai người yêu nhau.

Giải thích? Giải thích cái gì chứ? Còn không phải là bịa đặt một cái cớ hay sao.

Ông thực sự không muốn nghe lời giải thích tồi tệ của con gái mình, gộp tất cả những điều này lại mà ông còn có thể không hiểu tâm tư của con gái mình đối với Quý Vân Tu nữa hay sao?

Ông thay đổi cách suy nghĩ của mình trong giây lát, nếu ông cứ luôn ngăn cản nói không chừng sẽ khơi dậy tâm lý phản nghịch của bọn trẻ, ngược lại sẽ làm tình cảm càng thêm sâu đậm.

Nếu như ông đồng ý cho bọn nó yêu đương, trong quá trình lâu dài này có lẽ bọn nó sẽ phát hiện ra những chỗ đối phương không phù hợp với mình, đến lúc đó thì nên chia tay cũng phải chia tay thôi.

Sau khi Tịch Minh rời đi, Tịch Tuế hung hăng nắm chặt lấy điện thoại như muốn nắm cho nó nổ tung luôn!

Cái điện thoại ngu ngốc này, thiết lập mở khoá bằng gương mặt cái gì! Mắc gì lại phản ứng nhạy bén như thế ngay trong thời khắc mấu chốt vậy chứ! Bây giờ thì hay rồi, cho dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch được nữa.

Cô thực sự chỉ là đơn giản muốn học tập kiến thức mới một chút mà thôi!

Quý Vân Tu yên tĩnh quan sát Tịch Tuế cả buổi, thu hết biểu cảm phong phú đa dạng trên gương mặt cô vào mắt, anh nghi ngờ hỏi: “Tuế Tuế, bác trai nhìn thấy gì vậy? Sao bác ấy đi mất rồi?”

Tịch Tuế nắm chặt lấy điện thoại, lắc đầu hệt như cái trống bỏi: “Chẳng thấy gì cả, anh không được hỏi nữa! Mau quên đi, quên ngay đi!”

Cô vừa xoay người liền nhẫn tâm đánh vào mu bàn tay của mình hai cái.

“Ai bảo cái tay mi hư này, sớm không tải, muộn không tải!”

Thực sự quá kì lạ, gần đây có phải vận may của cô không được tốt không ta, sao lần nào cô làm loại chuyện khiến người ta chột dạ này là sẽ bị cha già nhà mình bắt gặp vậy trời?!

Cô lại nâng bàn tay mình lên định đánh tiếp vào mu bàn tay, đột nhiên một bàn tay khớp xương thon dài khác đưa ra theo chiều ngang nắm bàn tay trái sắp ‘bị phạt’ của cô vào tay mình.

Ánh mắt anh chân thành tha thiết, giọng điệu dịu dàng: “Tuế Tuế đừng tổn thương bản thân, anh sẽ đau lòng lắm.”

Ánh mắt của Tịch Tuế ngưng trệ.

Quý Vân Tu căn cứ vào biểu cảm mỉm cười được miêu tả trong Tâm lý học, anh bày ra một nụ cười vô cùng hoàn hảo với cô.

Vào lúc đó, cô dường như cảm thấy một luồng điện mạnh liệt nhưng lại không tổn hại thân thể lan tràn từ ngón tay đến khắp toàn thân, cuối cùng tập trung lại ở trái tim cô.

Tình cảm ấm áp chảy xuôi trong trái tim gần như sắp tràn ra ngoài.

Có thể nào… đừng trêu chọc như vậy không…

Trái tim nhỏ bé của cô thực sự sắp chịu không nổi nữa rồi.

*

Trong giáo trình nói rằng, khi rõ ràng cô gái có chuyện gì đó muốn che giấu thì trong bất kể trường hợp nào cũng đừng đào sâu vấn đề gốc rễ mà phải tự mình khám phá ra nó.

Nếu đối phương tỏ ra buồn phiền thì phải thuần thục mà nắm chắc kĩ năng dỗ dành người khác, nói những điều dễ nghe để dỗ cô ấy vui vẻ.

Sau đó, anh đã học thuộc lòng một bộ bách khoa toàn thư về những lời âu yếm rất dài.

Giống như ban nãy vậy, anh tự suy đoán ra hành vi của Tích Tuế là đang hành hạ bản thân. Hành động làm tổn thương chính mình là thứ hoàn toàn không được thực hiện, phải dỗ dành!

Quý Vân Tu cho rằng phán đoán của mình là hoàn toàn chính xác, bởi vì sau khi anh nói câu lời dễ nghe kia ra thì anh nhận thấy trên gương mặt của Tuế Tuế vẫn luôn nở nụ cười, là kiểu cười rất chân thành ấy.

Tịch Tuế thì lại cho rằng biểu cảm trên mặt mình rất ung dung thản nhiên, cô quên mất Quý Vân Tu nắm rất vững kiến thức quan sát biểu hiện nhỏ trong Tâm lý học.

Một người có giá trị nhan sắc cao như thế dịu dàng nói với cô những lời như vậy, thực ra trong lòng cô vui đến lật trời từ lâu rồi.

“A Tu, em đi pha đồ uống cho anh nhé, em lại mới học được một loại thức uống mới đấy!”

Cô ném điện thoại lên sôpha, vui vẻ hớn hở nhảy nhót vào nhà bếp.

Lần này, Quý Vân Tu không chủ động đưa ra đề nghị đi theo.

Sau khi xác nhận Tịch Tuế đã bắt đầu ép nước trái cây trong bếp thì anh bình tĩnh cầm điện thoại bên ghế sôpha lên, xác định đã nhập chính xác mật khẩu và không có sai sót gì liền mở khóa.

Hình ảnh đầu tiên sau khi mở khoá là trang chủ của phần mềm, trong khoảng thời gian ngắn anh vẫn chưa biết bí mật khiến cho Tịch Tuế ‘khó xử, không vui, tổn thương chính mình’ đang nằm ở đâu.

Trùng hợp lúc này, trên đầu màn hình điện thoại nhảy ra một tin nhắn do Diệp Liễu Nhứ gửi đến:【Mình thấy bên phía cậu đã nhận được video rồi, đã xem chưa đấy?】

Dòng tin nhắn này vừa nhảy ra, Quý Vân Tu cũng không định đọc.

Lối suy nghĩ của anh ở một số khía cạnh nào đó tương đối đơn giản. Anh chỉ muốn tìm ra vấn đề rồi suy nghĩ cách giải quyết vấn đề chứ không muốn dòm ngó việc riêng tư của người khác.

Kết quả, bên phía Diệp Liễu Nhứ lại liên tiếp gửi thêm hai tin nhắn nữa: 【Cảm nghĩ thế nào?】

【A Tu nhà cậu đâu?】

Ồ, có tên của anh kìa, vậy thì không được xem là bí mật cá nhân nữa rồi.

Chính vì vậy, Quý Vân Tu khẽ di chuyển ngón tay để mở tin nhắn.

Màn hình điện thoại rộng như vậy, hai đoạn video với tiêu đề kỳ quặc phía trên ba dòng ghi chép tin nhắn đã thu hút sự chú ý của anh.

Một lát sau, anh đặt điện thoại về chỗ cũ.

Cảm thấy phần mặt và hướng của điện thoại khác xa so với trước khi anh nhấc nó lên, anh lại dùng ngón tay xoay nhẹ điện thoại về vị trí chính xác không khác trước là bao.

*

Tâm trạng của Tịch Tuế cực kì tốt, khi cô bưng hai ly thức uống trái cây đá xay ra, trong miệng còn nhẹ nhàng ngâm nga hát.

“A Tu, anh mau thử thức uống em mới nghiên cứu xem!”

Lần này, cô bỏ dâu tây vào trong đá bào.

Ánh mắt đầu tiên khi Quý Vân Tu đang trông thấy thành phẩm liền không chút do dự mà khen ngợi: “Đẹp lắm.”

Sau đó, dưới ánh mắt mong đợi của Tịch Tuế, anh ngậm ống hút uống một ngụm rồi tán thưởng: “Ngon nữa.”

Tịch Tuế cười rộ lên.

Cô là một người hay nhắc tới nhắc lui, Quý Vân Tu hiếm khi không theo được lời cô nói. Tiếng cười của Tịch Tuế đột ngột dừng lại, cô chợt quay đầu dán mắt vào anh!

Lúc này, trong tay Quý Vân Tu đang cầm ly thức uống đá xay, gò má lại thoáng ửng hồng, càng khiến người ta đáng chú ý hơn là đôi tai của anh, đỏ đến mức gần như có thể chảy máu.

“A Tu, anh làm sao vậy?” Tịch Tuế đứng dậy, có hơi lo lắng.

“Không phải là bị cảm nắng đấy chứ? Không đúng, em có mở điều hoà trong phòng mà.” Cô thì thầm một tiếng, đèn điều hoà trong phòng vẫn còn sáng.

Cô vẫn không yên tâm mà áp nhẹ tay vào trán của anh, cũng không cảm thấy có điều gì lạ thường.

Quý Vân Tu vẫn đang ôm ly nước hút từng ngụm một, chỉ sợ uống hết nước ép thì anh vẫn duy trì động tác đó, chỉ không dám nhìn cô mà thôi.

Tịch Tuế hoàn toàn không suy nghĩ theo hướng khác, cô chỉ cho rằng Quý Vân Tu ‘phát bệnh’ nên chìm vào trong suy nghĩ miên man.

Cô ngồi lại chỗ cũ, tiện tay cầm lấy điều khiển từ xa rồi mở TV lên, nhấm nháp thức uống mỹ vị tự tay mình pha chế.

Nhưng cô không biết rằng, lúc này, Quý Vân Tu đã từ từ chuyển tầm mắt từ phía trước chuyển dời sang người cô.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy trễ vai, từ cổ trở xuống lộ ra bờ vai mịn màng nhẵn nhụi.

Hầu kết của anh nhô ra chuyển động lên xuống.

Không biết là do uống thức uống hay là…

“A Tu, anh muốn xem gì thì tự chỉnh đi nhé.”

Tịch Tuế hào phóng đặt điều khiển từ xa lên bàn trà, để anh tuỳ ý chuyển kênh.

Cô tiện tay cầm điện thoại bên cạnh sôpha lên, mở khoá gương mặt, theo quán tính nhấn mở tin nhắn mà Diệp Liễu Nhứ gửi, trong khoảng thời gian ngắn cô không chú ý tới những dấu hiệu số lượng màu đỏ bên cạnh những thông báo đó và cũng không ý thức được rằng tin nhắn đã từng bị người khác đọc.

Ngược lại cô đã nhấp vào xem một gói biểu cảm đáng khinh mà Diệp Liễu Nhứ gửi cuối cùng và dòng chữ ở trên:【Cục cưng, mình chân thành khuyên cậu nên xem cùng với bạn trai, nếu cậu vẫn không quen thì có thể thay thế nhân vật chính thành cậu và người cậu thích.】

Từ trước đến nay, Diệp Liễu Nhứ luôn không có ranh giới khi xem phim cấm, cô vẫn còn nhớ rõ thời đại học, cô ấy lừa gạt Tịch Tuế xem hai phút, Tịch Tuế trực tiếp chạy đến nhà vệ sinh nôn luôn.

Vì vậy, cô ấy mới có lời ‘nhắc nhở ấm áp’ này.

Mà bây giờ, Tịch Tuế vẫn chưa mở video ra, cô thực sự phun ra ngay sau khi nhìn thấy lời ‘nhắc nhở ấm áp’ rồi, một ít nước uống rơi lên mu bàn tay cô.

Cô liếc qua Quý Vân Tu một cái bằng ánh mắt vô cùng chột dạ thì nhận ra Quý Vân Tu cũng đang nhìn mình.

Cô vội vàng đứng dậy giấu đầu hở đuôi mà giấu điện thoại ra sau lưng.

Lúc Quý Vân Tu không chú ý, cô trả lời một tin nhắn cắt đứt quan hệ cho Diệp Liễu Nhứ:【Block rồi, tạm biệt nhé.】

“Tuế Tuế.”

Bên tai cô vang lên giọng nói của Quý Vân Tu.

Tịch Tuế ậm ừ: “Hửm?”

Quý Vân Tu nắm thành ly lạnh lẽo, hai tai đỏ bừng.

Nhưng anh vẫn muốn nhắc nhở một câu: “Video 18+… không đẹp gì cả.”

“Khụ —— Khụ khụ khụ ——”

Biểu cảm của Tịch Tuế lộ vẻ sống không còn gì luyến tiếc, trực tiếp ngã xuống trên bàn trà.

Bởi vì chuyện video 18+ mà Tịch Tuế trốn Quý Vân Tu một tuần.

Ngày nào cô cũng đều đặn gửi lời hỏi thăm buổi sáng và tối nhưng không chịu gọi video với anh nữa, bởi vì cô không thể nào nhìn thẳng anh được.

Tần Tứ gửi đến một bức thư mời nói rằng, có một bữa tiệc rượu giải trí được tổ chức trong câu lạc bộ cao cấp lớn nhất thành phố Vân Hải, mời rất nhiều những người trẻ tuổi trong giới.

Loại tiệc rượu này có thể nhanh chóng mở rộng vòng giao tiếp xã hội nên đương nhiên cô sẽ không bỏ lỡ, ngay lập tức đồng ý.

Tịch Minh cũng biết việc này, khi Tịch Tuế về nhà thăm hỏi mẹ mình, Tịch Minh thuận miệng nhắc đến: “Tuế Tuế à, nếu con gặp được người nào ưu tú, thích hợp thì đừng ngại giao lưu nhiều thêm một chút nhé.”

Tịch Tuế vừa uống nửa ngụm trà liền cứ như thế bỏ xuống: “Ba, không phải ba đã đồng ý cho con với A Tu ở bên nhau sao?”

Đổi giọng nhanh thế nhỉ! Cũng quá là không kiên định rồi đấy!

Tịch Minh ung dung: “Ba đồng ý cho con qua lại với nó, nhưng ba cũng ủng hộ con quen biết thêm nhiều người phù hợp hơn.”

Tịch Tuế thở ra một hơi: “Ba, con mở rộng vòng quan hệ là để thuận lợi tiến hành công việc sau này, chứ không phải tham gia tiệc rượu xem mắt, ba đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa.”

“Đúng đấy, ba cũng hy vọng con quen biết nhiều hơn, công việc và làm quen bạn bè đâu có xung đột đâu.” Tịch Minh kiên quyết cho rằng cách nghĩ của mình không sai.

Tịch Tuế khẽ đỡ trán, không muốn tranh luận những vấn đề không hề có ý nghĩa này với ông nữa: “Thôi vậy, con không thèm nói chuyện với ông lão bảo thủ như ba nữa đâu.”

Sau đó, hai vợ chồng nhà họ Tịch ngồi cùng nhau, mẹ Tịch còn căn dặn Tịch Minh mấy câu: “Con gái khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, anh cứ luôn nhắc tới nhắc lui cái chuyện này với nó làm gì hả.”

Lời này Tịch Minh nghe không vui, ông phản bác lại: “Còn không phải anh suy nghĩ cho nó hay sao? Tại vì con bé qua lại với bạn bè là con trai quá ít rồi, đợi đến khi nó gặp được người tốt hơn sẽ biết phải lựa chọn thế nào thôi.”

“Tính khí của con gái anh đâu phải anh không biết, giống hệt anh chứ ai. Con bé bướng bỉnh hết sức, một khi quyết định chuyện gì liền nhiệt tình lao về phía trước, thế nào cũng phải đập vào tường mới chịu quay đầu lại.”

“Nó đập thì cứ đập đi, đến lúc đó thanh niên tài tuấn trong giới nhiều như thế, dù nó không có tình cảm gì với người khác thì cũng đâu có nghĩa là người khác không có tình cảm gì với nó đâu. Con gái của Tịch Minh anh xuất sắc như vậy còn sợ không ai theo đuổi chắc?”

Hai người đều giữ vững quan điểm của mình đối với chuyện của con gái.

Trong tay Tịch Tuế bưng một ly nước ấm, cô lén lút tới rồi lại lặng lẽ đi.

Về đến phòng, cô suy nghĩ hồi lâu rồi gọi điện thoại cho Quý Vân Tu.

“A Tu, hai ngày nữa…”

*

Câu lạc bộ cao cấp, dù là môi trường hay đánh giá về mặt dịch vụ, tất cả đều đạt hạng nhất.

“Tổng giám đốc Hà, đã lâu không gặp.”

“Tổng giám đốc Lý, hân hạnh được gặp mặt.”

Nơi này là nơi hội tụ của những người thành công.

Ngoại trừ những người muốn mượn cơ hội này để bợ đỡ, còn muốn đi săn ‘cái đẹp’ nữa.

Phần lớn bên người các quý ông đều dẫn theo một cô thư ký xinh đẹp, thuận tiện giao thiệp cùng những người khác.

Trước đây Tịch tuế cũng không thích loại môi trường này, cô cảm thấy nơi đây quá ầm ĩ và hỗn loạn, nhưng bây giờ lại không thể không tiếp xúc.

May mà cũng không phải ai cũng béo ngậy như vậy. Chí ít thì vẫn còn có một đám người trẻ tuổi ở đây, trong đó còn xen lẫn một số cậu ấm cô chiêu có chỗ dựa vững chắc.

Tần Tứ thân là ông chủ đã tới đây từ sớm. Rất nhiều người đều có ý đồ tiếp cận và xu nịnh anh ta để thiết lập mối quan hệ hữu nghị rồi từ đó đạt được lợi ích.

Mà anh ta vẫn luôn đợi, đợi người mà anh ta muốn gặp kia.

Hôm nay Quý Hoài Tây có mặt, cũng giống như rất nhiều người, bên cạnh hắn ta dẫn theo một cô thư ký xinh đẹp.

“Hoài Tây, anh dẫn em đến nơi này, có khi nào thân phận của em không thích hợp lắm không?”

“Đừng quên tối nay em chỉ là thư ký của tôi thôi.”

Hai người thì thầm với nhau, lặng lẽ trò chuyện.

Kể từ sau chuyện bẽ mặt lần trước của Sơ Doanh ở nhà họ Quý, Quý Hoài Tây vì cố gắng thể hiện trước mặt Quý Lăng Thành mà trực tiếp sa thải Sơ Doanh.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là mối quan hệ của hai người họ kết thúc, sau khi thất nghiệp, Sơ Doanh vẫn luôn ở cạnh Quý Hoài Tây, được hắn ta nuôi trong nhà.

Trong lòng Sơ Doanh tự có kế hoạch của mình, nhưng lại vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp để thực hiện. Trong khoảng thời gian này, cô ta luôn hơi sầu lo, chỉ sợ Quý Hoài Tây đột nhiên phiền chán chính mình.

Kết quả không ngờ rằng, tối nay Quý Hoài Tây lại dẫn cô ta đến nơi này còn lấy thân phận thư ký nữa.

Nghĩ tới trong đây toàn là những người ưu tú trong ngành, vừa có tiền lại vừa có địa vị thực tế, lòng hư vinh nơi đáy lòng Sơ Doanh bùng nổ.

Quý Hoài Tây bằng lòng mang cô ta lộ diện ở bên ngoài chứng tỏ trong lòng Quý Hoài Tây, cô ta vẫn có trọng lượng lắm!

Lúc đầu, Sơ Doanh cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ đảm nhiệm vai diễn thư ký thật tốt, luôn đi theo bên cạnh Quý Hoài Tây.

Cô ta cũng nhận thấy rằng, một số tầm mắt của đàn ông đang đảo quanh người mình.

Mặc dù cô ta kháng cự những ánh mắt đáng khinh đó, nhưng đồng thời cô ta cũng hưởng thụ được người khác theo đuổi và vây quanh, suy cho cùng, vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta có thể chính phục đám đàn ông này nha!

Mãi cho đến khi, Quý Hoài Tây đặt một ly rượu vang đỏ vào tay cô ta rồi cười nói: “Sơ Doanh, đi mời rượu ngài Tần đi.”

*

Khi âm thanh mở cửa lại vang lên, ba người Tịch Tuế, Quý Vân Tu cùng với Quý Nhan đồng thời xuất hiện.

Quý Nhan là do Tịch Tuế đặc biệt mời đến để giúp đỡ.

Cô đã cân nhắc kỹ, nếu lúc trước đã nói muốn dẫn Quý Vân Tu ra ngoài thì cô phải cố gắng hết sức để thực hiện.

Thứ nhất, Quý Vân Tu hiện tại đã trong trạng thái bằng lòng tiếp thu kiến thức mới, vả lại năng lực học tập của anh rất đáng kinh ngạc.

Thứ hai, cô không trông chờ Quý Vân Tu có thể tổ chức cho mình một màn tỏ tình lãng mạn giống như những người đàn ông khác, nhưng cô muốn cùng Quý Vân Tu đường đường chính chính đứng trước mặt mọi người, bởi vì quan hệ của bởi vì mối quan hệ của họ không cần phải che giấu.

Thứ ba, tốt nhất là mượn lần này dập tắt suy nghĩ của cha già nhà mình, để ông nhìn cho rõ, Tịch Tuế – cô khi đã chọn chắc một người thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng dao động!

Mà dẫn Quý Nhan đến đây, chủ yếu là vì cô lo lắng một mình cô không chăm sóc được cho Quý Vân Tu, hai người có thể chăm sóc anh tốt hơn nhiều.

Ngược lại, Quý Nhan đồng ý rất sảng khoái.

Tần Tứ là tiêu điểm trong nhóm người, bọn họ vừa nhìn đã có thể trông thấy anh ta.

Buổi tiệc rượu hôm nay, người đứng ra tổ chức là tập đoàn Tần thị, bất kể như thế nào, cô cũng phải lên tiếng chào hỏi với Tần Tứ.

Tịch Tuế đang định tiến về phía trước thì đột nhiên bị Quý Vân Tu ở bên cạnh túm lại.

“A Tu, làm sao vậy?”

“Anh ta là nhân vật nguy hiểm không đáng tin.”

“Hở?”

Tịch Tuế ngây ra một lúc, bỗng nhiên hiểu ra người mà anh nói là Tần Tứ.

“A Tu, anh Tần là người đứng ra tổ chức buổi tiệc này, chúng ta cần phải lên tiếng chào hỏi với anh ta.”

Tần Tứ đã chủ động đi tới.

“Anh Tần, buổi tiệc rượu tối nay rất sôi nổi, cảm ơn lời mời của anh.”

“Không có gì, cô Tịch.”

Cô vốn chỉ muốn khách sáo một chút, ai ngờ Tần Tứ đã đứng ngay trước mặt bọn họ rồi, không đi được!

Quý Vân Tu có thái độ thù địch với Tần Tứ, Quý Nhan cũng tràn ngập cảnh giác với anh ta.

Tần Tứ là một con cáo già dạo chơi trong thương trường, vừa nhìn đã biết rõ suy nghĩ của bọn họ.

Ánh mắt nhìn xa trông rộng cuối cùng dừng trên người Quý Vân Tu, xưng hô là ‘anh Quý’.

Tịch Tuế không hiểu lắm, sao bộ dáng của Tần Tứ dường như rất có hứng thú với Quý Vân Tu vậy?

Lần nào anh ta giả vờ khách sáo với cô xong cũng sẽ đặt sự chú ý trên người Quý Vân Tu.

Tần Tứ không gần con gái nhiều năm như vậy, chẳng lẽ…

Lúc này, giọng nói của Tần Tứ cắt ngang suy đoán hoang đường của Tịch Tuế.

“Anh Quý, chơi trò chơi không?”

“Trò chơi gì?”

“Đánh cược!”

*