Nhật Ký Bò Tường Quan Sát

Chương 1



Sở Kì Thu là "Trạm tỷ ".

Nói một cách chính xác, bạn trai của Sở Kì Thu - Phan Lương là một kẻ lừa gạt.

Phan Lương là một thần tượng xuất đạo đã hai năm, lúc bắt đầu không có một chút tiếng tăm rất cần đến sự chú ý của mọi người, vì vậy liền nhờ Sở Kì Thu làm một trạm tử thường xuyên đăng ảnh hắn lên mạng. Nói trắng ra là muốn mời người chuyên nghiệp nhưng không mời nổi, chỉ có thể nhờ bạn trai giúp đỡ.

Lúc ấy Sở Kì Thu vừa lên năm hai, thời gian dư dả, dứt khoát tự mình đi mua một bộ trang bị chụp ảnh cho Phan Lương, máy cơ, ống kính, mua đầy đủ mọi thứ, miễn không phải là hoạt động ở nơi quá xa, Sở Kì Thu đều tự mình đến chụp, vì tính cẩn thận, hắn còn tự học chuyên sâu, tự học chỉnh ảnh, chèn phụ đề, học cách quản lý một trang web.

Bây giờ Phan Lương bắt đầu có chút tiếng tăm, có thêm nhiều trạm fan khác, mặc dù Sở Kì Thu vẫn là người có tư lịch lâu đời nhất trong vòng fan, nhưng tốc độ đăng ảnh cũng như video của hắn không thể cạnh tranh với những người mới bây giờ.

Năm thứ tư, Sở Kì Thu vừa làm luận văn tốt nghiệp vừa đi thực tập, đi sớm về khuya, cực kỳ bận rộn. Cậu không thể thường xuyên đăng bài giống như lúc trước, nhiều nhất chỉ có thể tham gia một vài hoạt động cực kỳ quan trọng, chẳng hạn như buổi concert của SNE, nhóm nhạc của Phan Lương vào cuối tháng này.

Nửa đêm Sở Kì Thu đang ngồi ở nhà cầm camera nghĩ xem vào buổi concert đó thì nên chụp góc độ nào, chỉnh màu nào, thì bỗng nhiên Phan Lương gọi đến.

Sở Kì Thu nhận cuộc gọi.

"Alo. Tiểu Lương?"

" Sở ca, vẫn chưa ngủ à?"

" Anh mới từ thư viện về, có chuyện gì hả?"

" Em gọi tới muốn hỏi anh một chút, ừm..." Phan Lương tạm dừng một chút

" Buổi biểu diễn cuối tháng này ở thành phố B, anh đã mua vé chưa?"

Đối phương gọi tới là muốn hỏi xem có cần giữ vé cho cậu không.

" Anh đã mua rồi, 6 ghế liền, đều đối diện sân khấu, tầm nhìn rất tốt, em không cần phải giữ vé giúp anh đâu."

Thật ra không phải Sở Kì Thu ngu ngốc, miễn phí lại không biết hưởng, mà là vé Phan Lương lấy tầm nhìn cũng không tốt lắm. Vé ngồi tốt đều bị cấp trên lấy hết, căn bản là không đến lượt hắn lấy. Vì để chụp được ảnh đẹp, Sở Kì Thu sẵn sàng chi tiền.

Dù sao cậu cũng có nhiều tiền.

" Vậy thì tốt rồi. Người đại diện vừa nói với em, dù là trước hay sau buổi diễn hôm đó anh đều không được tới gặp em."

Sở Kì Thu cau mày:" Vì sao?"

" Cô ấy nói nhóm em gần đây bắt đầu nổi tiếng rồi, mức độ chú ý không giống với ngày trước. Bây giờ mỗi ngày đều có phóng viên theo dõi, nếu chúng ta bị chụp thì có ảnh hưởng không tốt, cho nên...."

Phan Lương không nói hết câu.

Trong giới giải trí này, ai ai cũng biết nếu có tin thần tượng yêu đương nó cũng không khác sét đánh ngang tai là bao, nếu fan mà biết Phan Lương có bạn trai từ lúc ra mắt đến bây giờ, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

Quan hệ của bọn họ không thể công khai.

Về vấn đề này Sở Kì Thu có thể hiểu, mặc dù có chút không vui nhưng cũng không có cách nào khác: " Được, chụp xong anh liền đi."

" Sở ca, còn có một việc..."

Phan Lương ngập ngừng.

Nghe tiếng hô hấp của Phan Lương, Sở Kì Thu có chút buồn bực:" Có phải còn vấn đề cần 'dặn dò' anh đúng không?"

Phan Lương ấp úng:" Sở,Sở ca, anh sắp tốt nghiệp đi làm, lúc đó chắc sẽ không còn thời gian hoạt động trên trạm fan. Em có thể nhờ công ty mua lại sau đó giao cho người chuyên nghiệp tiếp tục quản lý.

Sở Kì Thu cũng không xem trọng câu nói này:" Em không cần lo lắng vấn đề này, anh có thể tìm người làm thay."

Bình thường nếu thật sự không có thời gian để tham gia, cậu đều tìm người chụp thay, tất cả chuyện này Phan Lương đều biết.

Trạm fan này, nói cho cùng cũng là công sức hai năm của cậu, từ lúc bắt đầu cho đến lúc có 88 vạn người theo dõi, cậu không yên tâm giao cho người khác.

Phan Lương cũng không nói thẳng, bóng gió nói: " Thật xấu hổ, trước kia bởi vì không có fan, không có nhiệt độ nên nhờ anh giúp đỡ, bây giờ em bắt đầu nổi tiếng rồi, trạm fan cũng không ít. Hơn nữa nếu người khác biết " Mạch Thượng Lương Nhân" là bạn trai em, em kiểu gì cũng bị fan đánh chết.

Lần này Sở Kì Thu hiểu rồi, Phan Lương gọi cuộc điện thoại này là để nhắc nhở cậu " bạn trai" sẽ mang đến ảnh hưởng nặng nề cho sự nghiệp của cậu.

Loại đả kích này đối với thần tượng mới vừa đứng vững gót chân phải gọi là trí mạng.

Sở Kì Thu đè ép sự không vui trong lòng. Cậu để điện thoại xuống bật tai nghe bluetooth, tiếp tục cầm camera lên nói:" Tí nữa anh sẽ đưa tài khoản và mật khẩu cho em, em cũng không cần đưa " phí chia tay" cho anh. Nhưng trước khi rời khỏi, anh vẫn phải chụp nốt ảnh lần này đã."

" Sở ca, anh đồng ý thật tốt quá, cảm ơn đã hiểu cho em..." Phan Lương hôn lên điện thoại một cái," Không thành vấn đề, em không quấy rầy anh nữa, anh đừng quên gửi tài khoản cho em nhé."

Tai nghe truyền tới tiếng tút tút, Sở Kì Thu dựa vào ghế sô pha, phiền muộn ném điện thoại đi, điện thoại đập vào ghế sô pha nảy ra rơi xuống điều khiển ti vi.

TV bật lên.

Lúc này, kênh du lịch đang chiếu cảnh đêm ở thành phố V, chỉ cần nhìn thoáng qua Sở Kì Thu cũng có thể nhận ra địa điểm, đây là trung tâm thành phố, mà ở hai tòa nhà cao tầng kia chính là ảnh đại ngôn quảng cáo của Phan Lương và Ngôn Minh.

Ngôn Minh là nam diễn viên hot nhất hiện nay, nhân dân cả nước đều nhận ra hắn. Người này cũng may mắn, hắn không có gia thế bối cảnh gì, cũng không được học chính quy, nhưng lại may mắn được một đạo diễn lớn tình cờ đưa vào giới giải trí, điểm xuất phát khá cao. Mấy năm qua cũng gọi là thuận buồm xuôi gió, có hai bộ phim đại bạo cùng với nhân khí tốt, nó khiến cho rất nhiều nghệ sĩ điện ảnh và truyền hình ao ước, ghen tỵ.

Thông qua hai poster có thể thấy rằng con đường hai người này đi hoàn toàn khác nhau, Phan Lương là thần tượng, khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu, hình tượng được yêu thích nhất hiện nay. Mấy năm gần đây, mức độ nổi tiếng của hắn ở trong nước không ngừng tăng lên, trở thành một trong những người hot nhất hiện tại với vô số fan hâm mộ.

Em ấy ngoài fan ra, còn có mình.

Sở Kì Thu tự nói với mình như vậy.

Trạm fan do Sở Kì Thu lập nên đã giúp Phan Lương thu hút rất nhiều fan mới, tạo được nhiệt độ rất lớn, ngoài ra còn được lên hot search, có thể coi là một đóng góp rất lớn.

Hắn tin tưởng chỉ cần trải qua mấy năm rèn luyện, Phan Lương nhất định sẽ giống như Ngôn Minh, được mọi người công nhận thực lực, có thể hưởng thụ cảm giác trăm hoa bách điểu vây quanh.

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng đã đến buổi concert cuối tháng.

Chín giờ sáng, Sở Kì Thu cầm vé vào cửa cùng camera xuất phát, cậu còn cố ý chuẩn bị mấy tấm banner, bảng điện.

Cậu mua vé sớm hơn chuyến bay của Phan Lương, mới vừa xuống máy bay, wechat liền thông báo có tin nhắn.

" Kì Thu, đêm nay đi chơi đi."

Là bạn thân của cậu Lí Bán Diễm.

Sở Kì Thu trả lời: " Không được, hôm nay Phan Lương biểu diễn ở thành phố B.

Đối phương gửi tin nhắn âm thanh: " Được đó, cậu lại vì tiểu bạch liên đó chạy đến thành phố B, vì hắn mà lăn lộn."

Lí Bán Diễm từ nhỏ sống ở thành phố V, nhưng cha mẹ đều là người phương Bắc, chỉ cần hơi kích động liền nghe thấy hắn uốn lưỡi ở âm cuối.

Sở Kì Thu: " Đừng nói như vậy."

" Được, cậu cứ bận đi, chúng ta lần sau lại hẹn."

Lí Bán Diễm người cũng như tên,là một người có tính khí nóng nảy, thẳng thắn. Hắn nhìn Phan Lương không vừa mắt đã nhiều năm, bởi vì hắn cảm thấy, Phan Lương đang làm hỏng người anh em tốt của hắn.

Ở trong lòng Lí Bán Diễm, mười chín năm nhân sinh của Sở Kì Thu vô cùng tốt đẹp, từ nhỏ đã giỏi ở nhiều mặt, được rất nhiều người hoan nghênh, thi vào trường đại học trọng điểm của thành phố V vô cùng thuận lợi, người khác không tìm ra khuyết điểm nào của hắn. Nhưng người độc nhất vô nhị, hoàn mĩ này đã bị Phan Lương phá hỏng, không biết tại sao Sở Kì Thu lại thích tiểu bạch kiểm ở trường học bên cạnh này, từ đó luôn chạy loạn từ nam đến bắc, không tập trung học tập. Đều do Phan Lương, không những hủy hoại mà còn bẻ cong tính hướng anh em tốt Sở Kì Thu của hắn.

Lí Bán Diễm chưa bao giờ hòa nhã vui vẻ với Phan Lương.

Sở Kì Thu không nói cho Lí Bán Diễm biết, theo thời kỳ trưởng thành, cậu nhận ra mình thính nam, hơn nữa cậu lại là 0, mà cậulại càng không dám nói với Lí Bán Diễm, Phan Lương cũng là 0, Sở Kì Thu vì tình yêu này là gắng gượng làm 1.

Sở Kì Thu ở sân bay tìm chỗ có tầm nhìn tốt đứng chờ.

Thật ra cậu rất ít khi tự mình đến sân bay quay chụp, sân bay fan nhiều trật tự lại kém, cậu không thích bầu không khí ở đây. Lần này tâm huyết dâng trào là vì đây là lần cuối cùng cậu làm trạm ca.

Ở sân bay đợi nửa tiếng, cũng sắp đến giờ, fan tập trung ở đây nhiều hơn dự đoán ban đầu. SNE là nhóm nhạc đang nổi, mỗi lần ra sân bay fan cũng nhiều. Bên cạnh có mấy cô gái cầm camera, nhìn qua cũng không phải là fan của nhóm vì bọn học không cầm đồ tiếp ứng nào cả.

Nhưng số hiệu chuyến bay này chính miệng Phan Lương nói.

Chẳng lẽ đã đổi chuyến?

Sở Kì Thu vội vàng gọi cho Phan Lương nhưng không thể nào kết nối được. Hai năm qua đều lấy lịch bay, hành trình bay trực tiếp từ Phan Lương, cho nên bây giờ cậu không thể nào kiểm tra được chuyến bay. Vì vậy cậu buộc lòng phải hỏi bằng hữu giới hoàng ngưu, lúc này mới biết toàn bộ nhóm SNE đến một sân bay quốc tế khác ở thành phố B.

" Đổi chuyến." Hoàng ngưu tiếc hận không thôi." Khoảng năm tiếng trước đổi chuyến, bây giờ chắc cũng đã đến nơi rồi."

Sở Kì Thu không trả lời, cậu nắm chặt điện thoại khiến ngón tay trở nên trắng bệch.

" Cậu thảm quá đi, được rồi, tôi nói lịch trình chuyến bay hôm nay của Ngôn Minh, tiểu ca ca nói cho cậu nha. Cậu đang ở sân bay Ngọc Hoa của thành phố B đúng không?" Hoàng ngưu thần thần bí bí nói với hắn: " Ngôn Minh sẽ đến sân bay Ngọc Hoa, nhưng có thể chụp được ảnh hay không thì phải xem bản lĩnh của cậu, công ty của bọn họ rất cổ hủ, không hiểu tí nào về đời sống của fan, không cho phép nghệ sĩ có trạm fan, cũng không cho phép fan đến đón ở sân bay, càng không cho phép thuê chụp ảnh hộ."

Đây là lần đầu tiên Sở Kì Thu gặp được hoàng ngưu bà tám như vậy.

" Ngôn Minh đi cửa số một, hai giờ chiều sẽ tới, cậu có nhìn thấy hắn không?"

Sở Kì Thu đúng lúc đang ở cửa số một, cậu giơ tay xem đồng hồ.

Bây giờ là hai giờ.

Đúng lúc cậu cúi xuống nhìn đồng hồ, tất cả nữ sinh đứng xung quanh hét ầm lên, một hiện trạng ồn ào, ầm ĩ xung quanh cậu.

Sở Kì Thu thiếu chút nữa bị trận hét này làm cho chóng mặt.

Không phải vừa nói là công ty không cho đón sao? Tại sao bây giờ có nhiều người thế.

Cùng lúc đó, một người trẻ tuổi, bộ dáng anh tuấn đi ra. Dáng người thon dài, đeo khẩu trang màu xám tro, mặt mộc, tóc cũng không xịt keo tạo kiểu, rủ lòa xòa lên trán, lộ ra một loại mỹ cảm không thể tả.

Là Ngôn Minh.

Đuôi mắt của Ngôn Minh dài hơn người thường một chút, giống như nét cuối của bức họa vô cùng tự nhiên, có thể nhìn thấy sống mũi qua khe hở của khẩu trang, cùng đôi mắt sâu.

Ban đầu Sở Kì Thu không định sẽ chụp Ngôn Minh.

Nếu không phải vì SNE, cậu sẽ không chiếm vị trí đối diện cửa đi, nếu không phải fan của Ngôn Minh vây xung quanh khiến cậu không có cách nào ra ngoài, nếu không phải nam nhân trong ống kính rất đẹp......

Sở Kì Thu nhịn không được giơ lên camera lên, chụp từng bức Ngôn Minh giơ tay nhấc chân đều toát lên khí chất tao nhã.

Hai năm chụp Phan Lương, cũng chụp một vài bức Phan Lương cùng đồng đội, các minh tinh khác để luyện tay, nhưng mà không thể không thừa nhận, đời này người phù hợp nhất hắn đã chụp là Ngôn Minh.

Dựa theo lời Lí Bán Diễm chính là: " Nhìn Ngôn Minh trên TV đi, ngũ quan là hình mẫu đó, không hề photoshop."

Cậu đang thưởng thức Ngôn Minh trong qua ống kính, bỗng nhiên phát hiện có chỗ không đúng....... người trong ống kính hình như cách cậu càng ngày càng gần.

Sở Kì Thu đột nhiên nhớ tới, hoàng ngưu lúc này vừa nói, công ty Ngôn Minh

" Không cho phép fan đón ở sân bay, lại càng không cho phép chụp ảnh."

Cậu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang màu đen, tự trang bị thật kín đáo, nhưng so với một vòng nữ sinh như chim nhỏ đang nép vào nhau kia thì cực kỳ bắt mắt.

Ở trong mắt người khác, cậu không phải chính là người chụp thay hay sao!

Sau lưng Sở Kì Thu ứa ra mồ hôi lạnh, Ngôn Minh cách càng gần, càng nhìn rõ ngũ quan xuất sắc, khí tràng mạnh mẽ, áp bách mọi người xung quanh. Mấy fan nữ bên cạnh sợ tới mức mím chặt miệng, cậu còn nghe thấy có người nuốt nước bọt.

Cực kỳ sợ hãi.

Chỉ thấy Ngôn Minh đưa tay nhận lấy một phong thư của fan hâm mộ, đôi mắt màu nâu liếc nhìn cậu, ý tứ hàm xúc không rõ.

" Lần này nhận thư chỉ là ngoại lệ, mọi người ở đây chờ rất vất vả, lần sau không cần ra đón." Ngôn Minh cúi đầu nhìn nhóm fan, giọng nói dịu dàng:" Nghe lời, được không?"

" Được!"

" Hiểu rồi, ca ca!"

Ngôn Minh lấy lui làm tiến khiến cho nhóm fan cảm thấy được tôn trọng, các nàng tim như nở hoa, đến khi Ngôn MInh đi xa rồi, rất nhiều người còn chưa phục hồi tinh thần.

" Vừa rồi thật sự là làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng ca ca đi tới là vì đuổi chúng ta đi."

" Không uổng công mỗi lần ta đều mạo hiểm đến đón, ca ca hôm nay còn nhận thư, a a a a, một khắc nhân sinh cũng chỉ như vậy thôi.'

" Người có nhìn thấy không, trợ lý đi phía sau ánh mắt giống như muốn ăn thịt người.'

" Không có cách nào khác, công ty cổ hủ này không cho chúng ta chờ ở đây đâu."

Bối truyền chính là truyền thông Bối thị, Ngôn Minh thuộc công ty điện ảnh và truyền hình này. Bởi vì công ty hồ đồ ngu xuẩn, phong cách tuyên truyền cũng không theo kịp thời đại nên thường được fan gọi là đồ cổ cổ hủ.

Fan nữ xung quanh tốp năm tốp ba giải tán, Sở Kì Thu cũng cất camera, ở sân bày tìm quán Starbuck ngồi nghỉ.

Nếu Phan Lương không cho qua tìm, vậy chỉ có thể chờ buổi concert bắt đầu rồi đi.

Lại nói tiếp, vì sao Phan Lương không nói cho cậu việc thay đổi chuyến bay?

Chờ concert kết thúc phải gọi điện hỏi một chút.

Concert diễn ra ở một sân bãi rất lớn, có khoảng ba mươi nghìn chỗ ngồi. Mở màn là khi màn hình lớn hiện lên cảnh tượng fan đến rất đông, chỗ ngồi chật kín.

Lần này, fan hâm mộ làm lighstick và bảng đèn rất đẹp, nhưng Sở Kì Thu cũng không có nhiều sức lực để thưởng thức. Gần nhất cuộc sống của cậu rất cực khổ, hơn nửa tháng không được ngủ ngon giấc.

Lúc Phan Lương cùng đồng đội ở trên sân khấu biểu diễn, thật ra ở trong tiếng hoan hô cùng âm nhạc rất lớn Sở Kì Thu lại buồn ngủ.

Mà Phan Lương đứng trên sân khấu hát cũng không vực dậy được tinh thần của cậu, có thể là do Phan Lương không tương tác với bên chỗ ngồi này đi.

Lúc này xung quanh vang lên tiếng hét chói tai, vị trí hiện tại của cậu và Phan Lương không đến năm mét, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cậu cảm thấy cảm giác xa lạ với đối phương.

Concert diễn ra trong ba tiếng không làm cậu bị mê hoặc như trong dự đoán.

Khoảng mười giờ, buổi diễn kết thúc, nhóm thần tượng mới Sunshine Never Ends chỉnh tề chào tạm biệt, fan SNE không muốn kết thúc, giơ banner, bảng điện la tê tâm liệt phế kêu thần tượng quay lại.

Sở Kì Thu thật sự muốn đi rồi, cậu còn phải đuổi kịp chuyến bay trở về thành phố V.

Trên đường trở về, cậu làm việc thiện, chỉnh sửa ảnh buổi concert của Phan Lương, vừa về đến nhà ngay lập tức đăng chín bức ảnh.

Nhóm fan bạo phát, chỉ ít giây sau vượt năm nghìn like.

Nhưng so với những bức ảnh được đăng trước đó vẫn có chút khác biệt, dù " " Mạch Thượng Lương Nhân" vẫn là trạm fan lớn nhất, nhưng tốc độ ra ảnh chậm, cho dù chất lượng ảnh có tốt đến đâu, cũng sẽ kém một chút so với những người đăng trước.

Đây là lần cuối cùng cậu vì Phan Lương mà hoạt động trạm fan, công ty sẽ nhanh chóng cho người đăng nhập tài khoản này.

Trạm fan sẽ nhanh chóng thôi không còn là của cậu.

Cậu một bên lướt bình luận, một bên nhắn tin hỏi Phan Lương:" Vì sao hôm nay không nói cho anh biết chuyến bay bị đổi?"

Nửa tiếng trôi qua, vẫn không hề có hồi âm.

Sở Kì Thu bỗng nhiên nhớ ra hôm nay còn chụp ảnh Ngôn Minh, vì thế cậu lựa chọn mấy tấm đẹp nhất, đổi sang tài khoản weibo thường dùng, tùy tiện chỉnh màu, chuẩn bị đăng lên.

Nghĩ lại lời hoàng ngưu nói hôm nay, vì tránh phiền toái, cậu viết thêm bốn chữ " cuộc gặp ngẫu nhiên ở sân bay", sau đó chuyển sang chế độ " bạn bè mới có thể xem".

Dù sao bạn tốt trong vòng bạn bè của cậu cũng không có mấy người.

Vừa đăng lên, tiếng giọt nước rơi vang lên, là thông báo tin nhắn.

Là tin nhắn của Phan Lương.

" Sở ca, thật xin lỗi, hôm nay em bận qua, quên không nói với anh bọn em đổi chuyến."

Phía sau còn kèm theo một câu.

" Có chuyện em nghĩ đã lâu, vẫn không đành lòng nói ra. Sở ca, chúng ta chia tay đi. Cảm ơn sự chăm sóc của anh mấy năm qua, nhưng chúng ta thực sự không phù hợp."

Nhìn di động lặng đi mấy giây, Sở Kì Thu thở ra một hơi, lúc đọc tin nhắn kia, cậu cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, nhưng có thể xác định, cậu cũng không kinh ngạc.

Cậu dường như đã sớm đoán được ngày này.

Thế mà lại có cảm giác giải thoát.

Có thể cùng hoạn nạn, không thể cùng phú quý........

Huống chi vài năm kia cùng không thể xem là " cùng hoạn nạn".

Cậu ngơ ra trong chốc lát.

Máy tính vẫn đang dừng ở tấm ảnh chụp góc nghiêng của Ngôn Minh.

Lúc này, trên màn hình hiện lên bình luận trên vòng bạn bè.

"Tôi nhớ rõ hình như cậu là fan của Phan Lịch, tại sao lại đăng ảnh hôm nay của Ngôn Minh?"

Phan Lịch chính là nghệ danh của Phan Lương. Lương đọc gần giống như "lạnh", công ty sợ gặp phải điềm xấu, liền sửa lại tên của hắn.

Sở Kì Thu không có não lúc này nhanh tay gõ " tôi bị quăng rồi", cũng may lý trí khống chế được chân tay, không nhấn nút đăng lên.

Cậu nhìn màn hình chằm chằm, đầu ngón tay dừng ở nút đăng.

Sau đó tùy tiện sửa thành: " Tôi trèo tường."