Nhật Ký Chạy Trốn Của Giống Cái

Chương 42: Đồ Phá hoại nhân sinh



Trong ánh mắt căn bản không tồn tại những người khác, Jia Paer Garfield chậm rãi bước đến cửa hàng nhỏ.

Chung quy hắn đã muộn một bước.

Người được hắn đặt ở vị trí hàng đầu trong tim, hận không thể sủng lên trời, lúc này đại khái đã đi cùng Sullivan rồi sao?

Cắn răng, thầm chửi rủa Sullivan chuyên môn phá hoại chuyện của người khác.

Karen, em thấy ta thương em, thấy ta trong lòng hổ thẹn đối với em cho nên mới không màng cảm thụ của ta đi lừa gạt ta. Em rốt cuộc có biết khi ta nghe được tiếng em khóc, trong lòng có bao nhiêu đau, bao nhiêu gấp hay không? Mà khi ta liều mạng chạy đến cứu viện lại phát hiện đó chỉ là một trò đùa thì có bao nhiêu tức giận hay không?

Nhưng giận thì sao? Hắn vẫn thấy may mắn khi đó chỉ là một trò đùa. Karen của hắn vẫn bình yên như cũ, khỏe mạnh tiếp tục bỏ trốn mất dạng.

Đẩy cửa khép hờ ra, mùi thơm nhàn nhạt của thức ăn bay vào mũi. Nhìn thấy trên bàn đầy món ăn chưa động qua, Garfield vừa tức giận vừa đau lòng, mắng Sullivan không phải là người.

Sao hắn không thể chờ Karen ăn xong rồi mới rời đi chứ?

Một tháng nay, Dark Clan trong tối lẫn ngoài sáng gây cho hắn một đống lớn phiền toái. Điển hình nhất chính là khống chế không cho hắn khôi phục chức quyền. Hiện giờ hắn vẫn còn tạm thời bị cách chức, bị giám sát gắt gao, sao có thể so với Dark Clan tay mắt thông thiên?

Cho nên mỗi một lần có được tin tức của Karen đều trễ hơn một chút. Cũng chính như vậy, hắn mới lỡ mất dịp tốt gặp Karen như hôm nay.

Anson chơi không công bằng. Hắn truy đuổi Karen có tìm người giúp đỡ đâu? Anson tìm người giúp đỡ thì một người thôi sao còn tới hai người? Sullivan biến thái khó lường sẽ tổn thương Karen. Còn có nhện độc Lâm Ân nữa. Hắn là tên tâm địa hẹp hòi, còn thâm độc. Hắn bị Karen chơi xỏ không ghi hận mới là lạ. Đem hai ôn thần ác sát như vậy làm người hỗ trợ, Anson xác định hắn cùng Karen không phải kẻ thù chứ?

Lẩm bẩm lầm bầm, trong lòng bực tức không ít, nhưng trên mặt vẫn là vẻ trầm ổn chính khí, Garfield ngồi ở trên ghế, yên lặng nhìn đồ ăn phát ngốc.

Hoảng hốt nhớ tới lúc trước ba người cùng nhau ăn bữa tối ngày đó. Ánh mắt thiếu niên mang theo tức giận, nụ cười cứng nhắc, còn nghiến răng nghiến lợi. Hình ảnh cũng không tốt đẹp gì lại làm tâm thần người nhìn rung động thật lâu. Bản thân thiếu niên chắc cũng không thể ngờ mình có ma lực như vậy.

Càng nghĩ càng nhập tâm, Garfield tháo mũ xuống thở dài một tiếng.

Karen, anh nhớ em!

Cảm xúc hưng phấn trên mặt nhóm giống đực dần dần biến mất. Thị lực của bọn họ rất tốt, nhìn xuyên thấu qua cửa sổ dễ dàng thấy rõ ràng tình huống trong phòng. Khi nhìn thấy bóng dáng cô độc của Garfield ngồi ở ghế bất động, trong lòng chỉ cảm thấy rầu rĩ.

Đây chính là thần tượng của bọn họ, là Thiếu Tướng tài ba trẻ tuổi nhất liên bang. Sao có thể có dáng vẻ cô đơn tịch mịch như thế? Là ai làm cho Thiếu Tướng như vậy? Đáng chết!

Những người khác thấy biểu tình của nhóm giống đực không đúng, cũng trầm mặc theo. Trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí im lặng bao trùm, áp lực tràn đầy.

Một người của Lang Tộc, tóc xám mắt xám, diện mạo anh tuấn, khí chất cũng lãnh khốc cao ngạo. Zoe mấp máy môi không nói lời nào, thân là phó quan của Thiếu Tướng, hắn mới là người hiểu nhất nổi khổ sở của Thiếu Tướng.

Vừa tìm người yêu, còn phải chống chọi với Dark Clan, cho dù Thiếu Tướng nhà hắn là nam thần, sao có thể không có sai sót?

Chửi rủa Dark Clan không biết xấu hổ một lúc, Zoe lại giả vờ lơ đãng nhìn người bên cạnh. Một mỹ nam mắt xanh tóc xanh đầy quyến rũ. Người kia có nhiệm vụ "trông chừng" Thiếu Tướng.

Thiếu Tướng bị rơi vào hoàn cảnh này nếu không có liên quan Dark Clan, hắn liền đem tên đảo lại viết.

Zoe cũng không biết Amos nghĩ như thế nào. Trong khi cha hắn là Jane Barrow cùng cha Thiếu Tướng là Nguyên Soái Barron Garfield là đối thủ truyền kiếp. Hai người họ công khai đối chọi không chỉ một hai lần. Tên này không tránh Thiếu Tướng còn có ý niệm không bình thường. Đây chẳng phải là tự tìm khổ?

Đừng nói Thiếu Tướng đã có người yêu, dù không có cũng không có khả năng yêu Amos. Nếu không, Amos theo đuổi mười mấy năm sao không thành công.

"Ta vào xem."

Thật sự chịu không nổi bộ dáng cô đơn của Garfield, Amos vội vàng nói một câu, rồi đi nhanh về phía trước.

Zoe cũng không có ngăn Amos. Một là biết ngăn cản không được, hắn căn bản không phải đối thủ của Amos. Hai là không có quyền ngăn cản, Amos hiện giờ có nhiệm vụ canh giữ Thiếu Tướng, một bước cũng không rời, hắn ngăn cản chính cản trở người thi hành công vụ.

Mãnh liệt khinh bỉ thủ đoạn của Dark Clan, cố tình làm cho Amos Barrow có tâm tư không thuần ở bên cạnh Thiếu Tướng nhà mình. Đây là muốn khiến cho Karen hiểu lầm sao?

Bọn họ xem thường phó quan này rồi sao? Thật sự không được thì cả thanh danh cũng vứt bỏ, đem Amos cột chặt vào cùng mình.

Nhưng...... Nếu ngày sau ta không cưới được ai, Thiếu Tướng đại nhân, ngài phải thu nhận ta. Ta có phải hy sinh lần này không?

Thật là cùng một dạng, tướng nào binh đó. Hoá ra sĩ quan Zoe lãnh khốc soái ca cũng giống Thiếu Tướng Garfield, đều là loại trong ngoài không đồng nhất.

Tâm tình phức tạp đi vào phòng, nhìn người đưa lưng về phía mình, Amos há miệng rất nhiều lần cũng không biết nói cái gì mới tốt.

Là khuyên hắn đừng thương tâm? Hay là cổ vũ hắn không cần nhụt chí? Hai cái này đều làm không được. Rõ ràng hắn gần Garfield như vậy, vì sao không có cách nào đem đối phương ôm vào trong lòng?

"Đi ra ngoài."

Không có quay đầu lại, giọng lãnh đạm cất lên, dứt lời Garfield cầm lấy chén đũa ăn cơm.

"Jia ngươi chán ghét ta như vậy sao?"

Chán ghét đến mức thà rằng ăn đồ thừa cũng không muốn quay đầu lại nhìn hắn một cái? Hắn rốt cuộc có chỗ nào không bằng Karen kia? Đó chỉ là một giống cái thân phận tầm thường mà thôi.

"Ừ."

Cũng lười nói, Garfield chỉ khẽ ừ một tiếng, rồi thuận tay gắp khối thịt cho vào miệng.

Miếng thịt này dai, còn có chút cay. Karen thực sự thích khẩu vị này à? Ngày nào đó phải học làm mới được.

Sắc mặt Amos trắng bệch, bước chân lảo đảo, đôi mắt đào hoa ảm đạm bi thương. Đôi mi xinh đẹp bởi vì thống khổ mà khẽ run, khiến người ta thương tiếc, thật sự có thể làm thần tiên cũng động tâm. Đáng tiếc Garfield tâm cứng như cục đá, cũng không đem ánh mắt chuyển đến trên người Amos một lần.

Amos nhắm mắt lại, mỉm cười. Nụ cười mang theo bi thương.

"Ta năm nay đã 203 tuổi, sớm nên cưới vợ. Cha ta thúc giục ta thật nhiều lần. Ta cũng không có chủ động theo đuổi ai. Bởi vì trong lòng ta có một người. Ta yêu hắn, ta không để bụng hắn cùng ta có cùng giới tính, không để bụng ta cùng hắn trời sinh là kẻ địch, không để bụng có thể không có con nối dõi, thậm chí không để bụng có kết quả hay không. Hình ảnh hắn thương tích đầy người lại ngạo nghễ đứng lên chiếm trọn tầm mắt ta. Ta liền vì hắn mà hoàn toàn điên cuồng......"

Giọng dần dần khàn khàn, Amos nâng mi mắt lại lần nữa nhìn về phía người đưa lưng về phía mình.

...... Hắn ăn thật ngon lành. Mới chỉ nói mấy câu mâm đồ ăn đã bị hắn càn quét hết, trước mắt đang tấn công tô canh thịt.

Đột nhiên không biết mình nên bày ra cái biểu tình gì mới tốt. Sự bi thương đè nặng dưới đáy lòng cùng tuyệt vọng bị âm thanh uống canh thô tục của Garfield nghiền nát bét, theo gió bay đi mất......

Ăn tô canh lớn, Garfield cảm thấy dùng muỗng quá mất công, dứt khoát bưng lên trực tiếp húp xì xụp.

Gia Lôi đi gấp, canh vẫn còn ấm, điểm này làm Garfield vui vẻ. Hắn ảo tưởng mâm đồ ăn này đều là Karen yêu dấu cố tình chuẩn bị cho mình, nên ăn cũng đặc biệt ngon miệng.

Uống xong ngụm canh cuối cùng xuống bụng, lau lau miệng, cầm lấy mũ đặt ở trên bàn đội lên đầu, Garfield đứng dậy. Bước chân thẳng tắp đi ra ngoài. Khi đi ngang qua Amos, hắn chỉ nói một câu đơn giản.

"Ta đối với cảm tưởng của ngươi không có hứng thú nghe."

Cảm tưởng? Lời thổ lộ dài dòng khổ luyến vào tai Garfield thế nhưng chỉ là cảm tưởng nhàm chán? Có phải ở trong lòng Garfield, ta còn không quan trọng bằng đồ ăn thừa trên bàn?

Cho nên lời hắn nói mới có thể vào từ tai trái lại ra bên tai phải, nhưng sao hắn nghiêm túc với ăn đồ thừa?

Cũng không biết trong lòng là loại tư vị gì. Giống như thực phẫn nộ, phẫn nộ vì bị người mình yêu lãnh đạm. Đồng thời lại rất muốn cười, cười chính mình rốt cuộc tránh không được một sự thật. Sự thật là Garfield chưa từng để ý đến mình.

Thôi, cũng nên tỉnh táo lại!

Hắn đã sớm mệt mỏi, lần này tới bất quá là muốn tranh thủ lần cuối cùng. Không phải tìm cho mình một lý do để chấm dứt sao?

Nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng.

Karen sao? Ta muốn mở to hai mắt xem cho rõ ràng. Giống cái dẫn tới liên bang cùng Dark Clan đều rung chuyển không ngừng rốt cuộc có cái gì tốt.

Xoay người ra cửa, cả hai cùng lên máy bay. Mười tám máy bay chuyên dụng gào thét bay lên không trung, mang theo các loại suy đoán cùng lo lắng của mọi người biến mất ở phương xa.

Ngửa đầu nhìn ra xa hồi lâu, đột nhiên có người cất giọng.

"Ta biết thiếu niên kia là ai. Đó là người yêu của Thiếu Tướng."

Người yêu?

Mọi người đầu tiên là im lặng một giây đồng hồ, tiếp theo ồn ào bàn luận.

Jia Paer Garfield vì người yêu cùng Seleigh Leopold có tranh cãi không phải tin tức mới. Việc Anson Alfred vì tranh giành cùng Garfield còn từng tự mình chạy đến Thủ Đô, không ít người biết. Kết hợp việc vừa rồi Sullivan mới đi, Garfield liền tới. Hơn nữa không tìm được người, Garfield còn cô đơn ngồi ở trên ghế với bộ dạng mất mát. Cuối cùng bọn họ lại nhớ đến Sullivan gọi tên thiếu niên.

.... A.. A... không sai, thiếu niên kia chính là Karen!

Ôi trời ơi! Bọn họ đã gặp được người đẹp tuyệt mỹ vô song khí chất siêu phàm trong truyền thuyết. Đôi mắt khẽ liếc cũng có thể làm thần hồn điên đảo, cả nét đẹp nội tâm cũng không ai sánh kịp. Đệ nhất mỹ nhân đẹp nhất Hệ Ngân Hà, Karen.

Quá hưng phấn rồi!

Khụ khụ, hình ảnh của Gia Lôi đều bị Anson, Garfield, Sullivan, Leopold thậm chí Lâm Ân liên thủ giấu giếm. Karen cũng chưa có xuất hiện quan minh chính đại ở trước mặt công chúng lần nào. Cho nên phần lớn miêu tả về Karen là do một bộ phận người đồn thổi, chỉ là tin tức vỉa hè.

Lời đồn truyền từ miệng người này sang người khác. Mỗi lần truyền đi liền biến hóa một chút. Ban đầu là một người dễ nhìn hiền lành, biến thành xinh đẹp nhân từ. Lời đồn không ngừng thổi phồng lớn lên. Một người có khí chất cao quý, tính cách ôn nhu, khoan dung, hiền thục, thiện lương,.... Tóm lại những từ ngữ tốt đẹp đều có thể tìm được ở trên người Karen. Cuối cùng mới biến thành phiên bản đệ nhất mỹ nhân hoàn mỹ nhất Hệ Ngân Hà trong mắt toàn dân.

Chúng ta hãy cầu nguyện rằng Gia Lôi nghe được lời đồn này xong sẽ không hộc máu.

Ở một nơi xa xôi.

Gia Lôi ngồi ở trên ghế không hình tượng dùng răng xé thịt nướng ăn. Lúc này tâm tình Gia Lôi không tồi. Sullivan trừ không cho chạy loạn, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong phòng, cũng không có khắt khe gì.

Tuy nhiên khắt khe hay không phải xem người trong cuộc nghĩ như thế nào. Đối với người nào đó mà nói, ăn ngon mặc ấm mà mất đi tự do thì càng khó chịu hơn chết. Gia Lôi chính là người như vậy. Cũng may so với yêu thích tự do Gia Lôi càng yêu quý sinh mạng, cho nên mới tạm thời cúi đầu. Nhẫn để đợi khi gió êm sóng lặng. Điều này Gia Lôi làm được.

"Ngon lắm sao?"

Thấy Gia Lôi gặm đến trên cằm cũng dính mỡ, Sullivan nhẹ nhàng cười. Nụ cười này không giống thói quen cười giả tạo ngày xưa, đôi mắt tím có vài phần ấm áp, nhìn càng thêm gợi cảm mê người.

"Ờ ờ."

Đầu gật gật, lại há to mồm cắn thịt vào miệng.

Thật ngon nha, đầu bếp của Sullivan tay nghề rất tốt.

"Ta mới nhận được tin, sau khi chúng ta rời khỏi, Thiếu Tướng đã tới. Không biết thấy cái nhà trống không, ngài Thiếu Tướng sẽ có biểu tình gì?"

Động tác gặm thịt không ngừng, Gia Lôi chỉ bớt thời giờ liếc mắt qua nhìn Sullivan ngồi trên sô pha một cái, sau đó dùng sức nhai thịt.

Muốn ta xem kịch giải buồn à? Vậy cũng phải xem ta có nguyện ý muốn bị chọc cười không?

Thấy Gia Lôi chỉ lo chiến đấu cùng thịt nướng trên tay, không để ý tới mình, Sullivan đứng dậy đoạt miếng thịt trong tay Gia Lôi bỏ vào miệng gặm, còn nói hương vị xác thật không tồi.

"...... "

Sullivan, ngươi có thể đừng ấu trĩ được không?!

Vỗ vỗ cái bụng no căng, ợ một tiếng to.

Thôi, dù sao ta cũng ăn no lắm rồi, cho hắn chút thịt dư lại coi như bố thí kẻ đói khát!

Người mới vừa bị biến thành kẻ đói khát, một tay cầm thịt nướng một tay véo má Gia Lôi.

"Bé Karen, sao trêu chọc đến Lâm Ân? Hắn vừa nghe đến tên của bé liền cười thành bộ dáng gớm ghiếc, đặc biệt khiến người ta nổi da gà. Khi đến Dark Clan, bé cần phải cẩn thận, Lâm Ân thù dai lắm."

Trả thù sao?

Gia Lôi không thể bình tĩnh, tốt xấu gì hai người cũng từng cùng nhau giết địch, Lâm Ân sẽ không lòng dạ hẹp hòi như vậy chứ?

"Bé không biết?"

Nhìn bộ dạng "sai sót ở đâu" của Gia Lôi, Sullivan đem thịt nướng ném sang một bên, thân mật ngồi xuống.

"Mau đem quá trình từ lúc bé và Lâm Ân quen biết đến lúc chia tay nói ta nghe, ta sẽ giúp......"

Rung lắc mạnh.

Sullivan chồm tới, cả thân thể linh hoạt ôm lấy Gia Lôi. Đỡ Gia Lôi ngồi ổn định, hắn bước nhanh đi đến màn hình, ấn nút mở màn hình liên lạc.

"Có chuyện gì?"

"Thủ lĩnh, phía trước đột nhiên xuất hiện lỗ hổng vũ trụ. Dòng khí dẫn tới hành tinh va chạm vào nhau bắn ra thiên thạch. Chúng ta vừa vặn ở trong vùng ảnh hưởng, căn bản trốn không thoát."

Đang liên lạc, cũng xảy ra chấn động vài lần, dòng khí mạnh làm phi thuyền rất khó bảo trì cân bằng.

"Thông báo xuống, mọi người toàn lực tự cứu, không cần bảo hộ ta, chờ thoát khỏi vùng nguy hiểm lại liên lạc."

"Vâng."

Không có chần chờ, tất cả mọi người đều biết trước mắt không phải lúc tỏ lòng trung thành, mà là giữ được tính mạng. Ở thời điểm này tụ tập một chỗ sẽ nguy hiểm, ngược lại không bằng phân tán ra càng an toàn, không cẩn thận tất cả mọi người đều đi gặp Diêm Vương.

Gia Lôi cũng nhìn thẳng vào màn hình, không hé răng.

Diện tích bị ảnh hưởng lớn như vậy bọn họ trốn thoát không?

"Sợ chết sao?"

Không có quay đầu lại, Sullivan ngồi trên ghế điều khiển. Hắn vừa né tránh thiên thạch vừa thấp giọng hỏi. Giọng hắn thực bình tĩnh, ẩn ẩn còn mang theo chút hưng phấn. Nghe xong Gia Lôi thật sự muốn đá hắn.

Liều mạng mà vui vẻ như vậy sao? Bất quá, hình như chính mình cũng có chút hưng phấn?

Gia Lôi kiên quyết không thừa nhận chính mình cùng một loại người với Sullivan.

Sau vài lần tránh khỏi tình huống nguy hiểm, rốt cuộc Sullivan tìm được một chỗ nắp an toàn. Hiện tại hắn có thể làm chính là đánh cuộc, không ra khỏi đám thiên thạch, cũng chỉ có thể tận lực tìm một chỗ trú thân. Thiên thạch không giống phi thuyền, cho dù bị va chạm vài cái cũng không đến mức nổ thành tro. Chỉ cần không phải trúng vị trí phi thuyền, bọn họ có lẽ còn có thể thoát.

Nhưng chung quy tỉ lệ quá mức thấp, cho nên mới nói đánh cuộc vận mệnh. Hắn nên thấy may mắn, khi mình lên phi thuyền rời khỏi hành tinh Tuần Trăng Mật đã cho phần lớn đội ám vệ trở về, bằng không lúc này Dark Clan sẽ thiệt hại lớn hơn so với lần trước.

"Còn chưa có nói cho ta biết có sợ không? Gia Lôi."

Xoay người, đôi tay vòng lưng ghế, Sullivan mỉm cười nhìn Gia Lôi.

"Ngươi đã gọi ta là Gia Lôi, còn muốn hỏi ta sợ hay không sợ là sao?" 

Hất cằm, cười lạnh, đã nhiều năm làm đạo tặc độc hành, mỗi lần đối mặt sống chết Gia Lôi chưa từng nhăn mày qua một lần.

Sullivan cười to, kiêu ngạo vô tư. Chưa từng thấy hắn cười không kiềm chế như vậy, làm Gia Lôi có chút tiếp thu không nổi.

Rung lắc mạnh. Sullivan cẩn thận đỡ Gia Lôi. Hai tay vòng quanh eo, đầu gối vào bả vai Gia Lôi. Phi thuyền chấn động dữ dội, Gia Lôi chỉ nghe Sullivan nói đứt quãng.

"Có thể.... cùng nhau chết.... cũng không hối tiếc."

Ngay lập tức ánh sáng màu đỏ rực chói mắt ụp đến. Đó là tia lửa sau vụ nổ sinh ra. Gia Lôi nhắm mắt, hung hăng nói.

"Con mẹ nó, ta không muốn chết cùng ngươi!"

Ta thà rằng ôm một bà lão đầu tóc hoa râm còn hơn ôm biến thái này đồng quy vu tận. Hắn là đồ phá hoại nhân sinh.

"Đoành "

Toàn bộ phi thuyền chìm trong lửa. Sóng nhiệt cuồn cuộn bốn phía. Hình ảnh biến vặn vẹo. Gia Lôi theo bản năng trở tay đập vào lưng Sullivan. Loáng thoáng phảng phất thấy được một cái cửa màu đen. Tiếp theo xảy ra cái gì cũng không biết.