Nhật Ký Làm Màu Của Công

Chương 17



22.

Dạo gần đây Công nghiện một game rút thẻ bài, không chỉ đập tiền vào đó mà còn tự phát viết bài khen ngợi nhân vật mà hắn thích trong game.

Ban đầu Thụ cảm thấy ổn với việc Công có thêm vài sở thích, nhưng nhìn Công chơi game đến quên ăn quên ngủ, bất mãn trong lòng Thụ cũng bắt đầu gia tăng.

Cuối cùng, vào một ngày bình thường sau bữa cơm chiều, khi Công quen nẻo mở trò chơi kia lên, bất mãn của Thụ đã đạt tới đỉnh điểm.

“Thời gian anh dành cho sản phẩm điện tử còn nhiều hơn thời gian anh dành cho em.” Có chút yếu đuối hiếm hoi trong giọng nói của Thụ.

Công vô tội chớp chớp mắt, nghĩ dạo này mình dành thời gian chơi game hơi nhiều thật. Vì thế hắn để di động xuống quay lại kéo tay Thụ, chậm rãi thong thả nói: “Còn không phải do khoảng thời gian trước em bận rộn công việc sao, anh không tiện quấy rầy em mà.”

Thụ nhéo đầu ngón tay mềm mại của Công một cái, “Giờ em hết bận rồi, anh có thể tận tình quấy rầy em.”

“Thế… chơi game cùng anh đi, trò này vui lắm.” Dứt lời, Công lại hào hứng mở game, nhường ra nửa chỗ bên cạnh cho Thụ.

Thụ nhất thời cứng họng, nhưng nhìn Công thích thú thao tác trên trang game thì chỉ cười khổ một cái, rồi cầm di động trở về phòng làm việc.

Cậu ngồi trong phòng làm việc xem Công viết bài thả rắm cầu vồng cho nhân vật trò chơi kia, trong lòng hơi chua chua, nhưng rồi thấy bản thân lại đi ghen với một nhân vật giả tưởng cũng quá là buồn cười, vì thế tự giễu lắc đầu một cái.

Đang định đặt điện thoại xuống, một cái đầu xù nhẹ nhàng gác lên cần cổ Thụ.

Sau đó bên tai nghe thấy tiếng Công ồm ồm nói: “Đừng mất hứng mà, anh thích nó là vì nó có điểm giống em đấy.”

Không đợi Thụ trả lời, Công lại nói: “Anh chỉ coi nó là đồ ăn thay thế tạm thời mà thôi.”

Âm cuối kéo dài mang theo ý làm nũng, Thụ xoay người lại ôm lấy Công, hỏi: “Thế bữa chính đã quay lại rồi, còn tốn thời gian với bữa thay thế làm gì?”

“Cũng có tốn bao nhiêu thời gian với nó đâu.” Công nhỏ giọng lẩm bẩm.

Thụ từ tốn mở di động lên, chỉ vào bài viết của Công nói: “Anh viết cho nó một bài dài như vậy, em còn chưa được anh viết cho lần nào đâu.” Nói đến câu sau, vị chua lòm trong giọng nói cũng không giấu nổi nữa.

Công nhìn đống chữ khiến hắn muốn đội quần kia, mặt đột nhiên đỏ thấu, lắp bắp kêu lên: “Sao em… sao em lại còn xem mấy thứ anh viết thế chứ!”

Hắn vội vàng cướp lấy di động của Thụ đặt nó lên bàn, sau đó lẩm bẩm với đôi tai đỏ bừng: “Nào có chuyện anh không viết, do em không nhìn thấy thì có.”

Nói rồi cũng không thèm nhìn phản ứng của Thụ, hắn lấy tốc độ cực nhanh lẩn ra khỏi phòng làm việc, để lại một người đang từ từ tiêu hóa một loạt tin tức.

Thụ đột nhiên bừng tỉnh, đứng dậy tìm lọ đựng một ngàn con hạc giấy mà Công đã tặng cho cậu vào tối trước khi bọn họ chính thức hẹn hò trên giá sách.

Cậu mở chiếc lọ đã đóng bụi thật lâu ra, tìm con hạc giấy lớn nhất trong đó, cẩn thận mở ra.

Phía sau tờ giấy màu hồng nhàu nát là nét chữ đẹp đẽ thanh tú của Công, tràn đầy sự chân thành của một thiếu niên mới biết yêu.

Lá thư này không dài, nhưng Thụ đọc đi đọc lại rất nhiều lần.

Cuối thư chỉ có một câu hỏi ngắn ngủn: “… Bạn ơi, có lẽ tớ thích cậu rồi, tớ cảm thấy cậu cũng thích tớ, cho nên, có muốn hẹn hò với tớ không?”

Đáp án của câu hỏi này không cần Thụ nói ra nữa, cuộc sống của bọn họ đã đưa ra câu trả lời hoàn hảo nhất từ lâu rồi.

END

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!