Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 1: Hai đứa trẻ đáng yêu giống nhau như đúc



Đau quá!1

“Đừng, đừng đụng vào tôi! Đừng mà…”

Người phụ nữ xinh đẹp đang mang thai đầu đẫm mồ hôi, ngã trên nền tuyết, ánh mắt sợ hãi nhìn người đang xé rách quần áo cô còn vung tay đánh cô. Tiếng hét sợ hãi xé toang màn đêm!

“Mộ Minh Nguyệt, chẳng phải cô rất thiếu hơi đàn ông hay sao? Tôi sẽ lột sạch quần áo của cô, cho cô lộ hết ra ngoài!

“Thẩm Tư Viện, đừng mà… Chị xin em, thả chị ra đi!” Mộ Minh Nguyệt cầu xin.

“Ôi kìa Mộ Minh Nguyệt, thả cô đi? Nằm mơ! Dám cướp người đàn ông của tôi, giờ lại muốn tôi thả cô đi?” Ánh mắt Thẩm Tư Viện lạnh lẽo, trong mắt lóe lên từng tia buốt giá!

Mộ Minh Nguyệt khóc đẫm nước mắt, cô tuyệt vọng la to: “Chiến Vân Khai, cứu em… mau cứu em với…”

“Chiến Vân Khai sẽ không đến cứu cô đâu, người anh ấy yêu là tôi, chết đi!”

Thẩm Tư Viện lôi kéo thô bạo Mộ Minh Nguyệt: “Mộ Minh Nguyệt, hôm nay, cô chết cùng đứa con trong bụng cô đi!”

Mộ Minh Nguyệt bụng bầu đã lớn, hành động bất tiện, nên khi bị Thẩm Tư Viện kéo một cái, chân cô lảo đảo, cả người ngã vào trong tuyết.

Ngày sinh của Mộ Minh Nguyệt đã đến gần rồi, bị té như thế, cô cảm giác có một dòng nước ấm đang chảy dọc xuống chân mình, rồi khi nhìn thấy một mảng máu đỏ chói mắt trên nền tuyết, khuôn mặt nhỏ trắng bệch!

Cô vươn tay, cầu cứu: “Mau cứu con tôi với…”

“Mộ Minh Nguyệt, tôi đã nói tôi sẽ cướp lại tất cả thuộc về tôi, kể cả anh ấy.”

Trong mắt Thẩm Tư Viện lóe lên tia ác độc, cô ta điên cuồng gào thét: “Cứu con cô? Mộ Minh Nguyệt, sao tôi có thể để một đứa con hoang ra đời? Cô cứ chờ chết đi chị gái ngoan hiền của tôi ơi! Nếu không khiến cho cô sống không bằng chết, tôi đây không mang họ Thẩm!”

Cô ngước nhìn Thẩm Tư Viện trước mặt mình với ánh mắt sợ hãi, lạnh hết cả sống lưng: “Thẩm Tư Viện, ban đầu là em chê anh ấy tàn tật, để cho chị đi gả thay, bây giờ em lại bảo chị cướp người đàn ông của em là sao?”

Chát!

Thẩm Tư Viện tát Mộ Minh Nguyệt một cú đau điếng: “Tôi bảo cô gả thay, chứ đâu có bảo cô yêu anh ấy? Thứ đê tiện không biết xấu hổ này!”

“Vân Khai! Cứu con em với!” Bụng Mộ Minh Nguyệt càng lúc càng đau, cô tuyệt vọng kêu gào tên của Chiến Vân Khai, mắt đẫm lệ.

“Sắp chết đến nơi mà còn tơ tưởng người đàn ông của tôi!” Hai mắt Thẩm Tư Viện đỏ ngầu, lại tát thêm một cái thật mạnh nữa: “Huống hồ, anh Chiến vẫn luôn cho rằng đứa bé trong bụng cô là con hoang, anh ấy sẽ cứu một đứa con hoang sao?”

“Còn nữa, trước khi cô chết, tôi cho cô biết một bí mật lớn này. Cô biết không, mẹ cô là do chúng tôi hại chết đấy, có bất ngờ không nào?”

Thẩm Tư Viện cười khẩy, ở bên ngoài, cô ta là thiên kim tiểu thư của nhà họ Mộ, còn Mộ Minh Nguyệt là con gái nuôi. Nhưng thật ra, Mộ Minh Nguyệt mới đúng là thiên kim tiểu thư nhà họ Mộ!

Toàn bộ tập đoàn Mộ Thị đều do một tay mẹ ruột của Mộ Minh Nguyệt gầy dựng từ hai bàn tay trắng, có điều, cả nhà cô ta đã dùng thủ đoạn nuốt chửng toàn bộ tập đoàn Mộ Thị.

“Là, là cô giết mẹ tôi!” Đôi mắt Mộ Minh Nguyệt choán đầy sự kinh hãi, nước mắt nhạt nhòa, đau đớn thấu tim: “Thẩm Tư Viện, cô chết không được yên đâu!”

Đồ điên! Thẩm Tư Viện là đồ điên!

Mẹ cô không tính toán với bố cô khi ông ấy ngoại tình, nuôi tình nhân, thế mà rồi bọn họ lại bày mưu hại chết mẹ cô!

Mộ Minh Nguyệt hãi hùng không thôi, cả đứa nhỏ dường như cũng cảm thấy nguy hiểm, quẫy đạp liên hồi trong bụng cô.

“Mộ Minh Nguyệt, cô chết rồi thì tôi mới có thể kê cao gối mà ngủ!”

Bốp!

Thẩm Tư Viện đá một cái vào bụng Mộ Minh Nguyệt.

Sắc mặt Mộ Minh Nguyệt trắng bệch, đôi môi mím chặt, bụng của cô đau đớn từng cơn, máu tươi tuôn ra như nước triều dâng, nháy mắt đã nhuộm đỏ nền tuyết trắng phau.

Mộ Minh Nguyệt nằm trên nền tuyết, không nhúc nhích nữa, ánh mắt tan rã nhìn về phía xa, cô rất hi vọng Chiến Vân Khai có thể đến cứu cô, cô bất lực vươn bàn taynhuốm đầy tuyệt vọng ra…

“Vân Khai… mau cứu con… của em…”

Cô sẽ chết sao?

Con của cô làm sao bây giờ?

Thằng bé còn chưa ra đời!

Trong khoảnh khắc gần như hôn mê ấy, Mộ Minh Nguyệt tuyệt vọng che bụng mình. Thằng bé là con của Chiến Vân Khai, cô không thể để cho thằng bé xảy ra chuyện, cho dù Chiến Vân Khai không thừa nhận đây là con của anh đi chăng nữa.

Chiến Vân Khai, tôi và con đều chết rồi, và sẽ không còn là gánh nặng của anh nữa, sẽ không thể ngăn cản anh và Thẩm Tư Viện hạnh phúc bên nhau nữa.

“Tư Viện, tiền và công ty tôi đều cho cô cả, cô mau cứu con tôi đi, đừng cướp chồng tôi…” Mộ Minh Nguyệt không muốn đứa bé trong bụng mình xảy ra chuyện gì.

Thẩm Tư Viện lại đá một cái vào người Mộ Minh Nguyệt, vẻ mặt lạnh lùng: “Tiền và người, tôi đều muốn, cô cứ ngoan ngoãn lên đường đi…”

Thẩm Tư Viện nhìn bụng của Mộ Minh Nguyệt, chợt nhớ đến việc mình sảy thai mấy tháng trước, nếu như đến ngày dự sinh mà cô ta không sinh con ra được thì chắc chắn anh Chiến sẽ nghi ngờ, chi bằng đưa Mộ Minh Nguyệt đến bệnh viện sinh con rồi cướp về nuôi, dù sao đứa con trong bụng Mộ Minh Nguyệt cũng là của anh Chiến. Nếu anh Chiến đi xét nghiệm ADN cũng sẽ chẳng có vấn đề gì…

Nghĩ vậy, Thẩm Tư Viện bèn lập tức ngồi xuống, nói với Mộ Minh Nguyệt đang bất tỉnh: “Mộ Minh Nguyệt, cô không được chết! Đứng lên cho tôi! Sinh con ra rồi chết!”

Thẩm Tư Viện dùng tốc độ nhanh nhất đưa Mộ Minh Nguyệt đến bệnh viện.

Sản phụ xuất huyết nhiều, cả mẹ lẫn con đều nguy kịch!

Ba tiếng sau, bác sĩ giao một đứa bé cho Thẩm Tư Viện, vẻ mặt nặng nề: “Không cứu được mẹ…”

Thẩm Tư Viện nghe nói Mộ Minh Nguyệt đã chết trên bàn mổ, vẻ mặt dần được thay bằng sự độc ác và đắc ý. Để tránh xui xẻo, cô ta tức tốc ôm đứa bé rời khỏi bệnh viện, còn chẳng gọi người đến nhặt xác Mộ Minh Nguyệt.

“Bác sĩ! Bác sĩ! Sản phụ tỉnh rồi! Trong bụng cô ấy còn một đứa bé…”1

……

Năm năm sau.

Sân bay quốc tế Vân Thành.

“Ôi chao, mẹ ơi, sao mẹ chậm thế! Con đã ở sân bay chờ mẹ ba tiếng rồi đấy!”

Một bé trai đáng yêu vừa nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện ở lối ra sân bay, vui mừng vẫy tay.

Một người phụ nữ duyên dáng, mặc một chiếc váy đen mẫu mới nhất, đã gây nên chú ý cực mạnh, không ít người qua đường nhìn chằm chằm. Ai cũng tưởng cô là một ngôi sao lớn nào đó.

Mộ Minh Nguyệt tháo kính râm xuống, nhìn bé trai cách đó không xa, tức giận nghiến răng: “Mộ Nhạc Nhạc! Thằng nhóc này! Trốn nhà đi thì cũng thôi, tại sao còn chạy đến nơi xa như vậy hả?”

“Mẹ, con muốn đi học ở quê của mẹ mà! Sau này cứ ở lại Vân Thành, đừng đi nữa!” Mộ Nhạc Nhạc chớp chớp đôi mắt to vô tội, chống nạnh rồi nói với Mộ Minh Nguyệt với vẻ đắc chí vô cùng.

“Công việc của mẹ đều ở nước ngoài cả, bỏ đi một cách vô trách nhiệm như thế này là hành vi cực kỳ thiếu đạo đức nghề nghiệp đấy!” Mộ Minh Nguyệt tức tối, thở dốc nói.

“Mẹ, mẹ là yêu nữ thời trang mà, làm ở đâu mà chả giống nhau? Nữ vương thời trang nổi tiếng như mẹ là hiếm có lắm đó! Trước đó con lỡ tay công khai sơ yếu lí lịch của mẹ lên mạng, mẹ biết có bao nhiêu công ty muốn ra giá cao mời mẹ về làm không?” Mộ Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn Mộ Minh Nguyệt, dùng giọng sữa nghiêm túc nói.

Mộ Minh Nguyệt đi sang, ngồi xổm xuống trước mặt Mộ Nhạc Nhạc, chỉnh trang lại cái quần yếm của cậu bé.

Nhìn người mẹ dịu dàng xinh đẹp của mình, Mộ Nhạc Nhạc vuốt cằm, bảo: “Mà mẹ này, mẹ cũng lớn lắm rồi, mẹ không thích đàn ông ngoại quốc, vậy về nước tìm trai đi! Tốt nhất là tìm chú nào siêu cấp giàu có quyền thế ngất trời luôn ấy!”

“Trong nhà có một đứa con trai là đủ rồi, mẹ không muốn lại có thêm một đứa trẻ ranh to xác.”

Mộ Nhạc Nhạc buông tay: “Thế nhưng con không thể giúp mẹ giải quyết nhu cầu sinh lý. Mẹ nhìn mẹ xem, hai năm nay càng lúc càng nóng nảy, nhất định là do thiếu tình yêu đấy. Mẹ cần phải có một tình yêu ngọt ngào.”1

“Tiền không đủ nhiều, hay tự do không đủ thoải mái hả? Yêu với đương cái gì?” Mộ Minh Nguyệt rầu rĩ, sắc mặt dần dần trầm xuống.

Năm năm trước, sau khi tỉnh lại thì cô ra nước ngoài, sống trong một căn cứ tập huấn.

Trong căn cứ của tổ chức, biệt danh của cô là M.

Cho đến năm nay, cô dẫn con trai rời khỏi tổ chức, tiến công vào giới thời trang. Chỉ vỏn vẹn nửa năm, cô đã trở thành “Yêu nữ giới thời trang” rồi.

Không xong rồi! Mẹ tức giận rồi, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đó!

Mộ Nhạc Nhạc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mẹ mình đen lại, cậu bé biết cái mông nhỏ của mình lại sắp bị đánh!

Chạy mau!

Cậu bé che cái mông nhỏ, chạy đi như một làn khói!

Cậu bé đi dạo một vòng Vân Thành, nói không chừng còn có thể gặp được ông bố xấu đến nỗi làm cho người ta phải rạp đầu xuống đất nữa cơ!

Nghĩ lại thì cũng có chút hưng phấn đấy!

Đến lúc đó phải nhìn xem ông bố xấu xa này là giàu hay nghèo, nếu giàu thì ông bố này lời to, có một bé cưng lớn lại tặng kèm một bé cưng nhỏ!

Nếu là nghèo, thế thì xin lỗi, mẹ cậu bé từng nói rằng trong nhà chỉ có thể nuôi một con chó, không thể nuôi nhiều được! Cậu bé sẽ không để ông bố bẹc-giê xấu xa kia chiếm ổ chó của mình!

“Mộ Nhạc Nhạc, con đứng lại đó cho mẹ, chạy nhanh vậy có bị bắt mất mẹ cũng không cần con nữa đâu! Còn chạy nữa là mẹ sẽ đánh đấy!” Mộ Minh Nguyệt hù dọa.

“Mẹ, đánh người là phạm pháp, con kiện mẹ được đấy!” Mộ Nhạc Nhạc xoa xoa cái mông nhỏ.

“Không sao, nước Z có thể tùy ý đánh trẻ con, kiện lên tòa cũng không giải quyết.”

“…” Chạy mau đi trời! Bây giờ còn không chạy là muốn bị mẹ bắt lại sau đó đánh một trận à?

Rất nhanh, bóng dáng nhỏ bé kia đã mất hút khỏi tầm mắt của cô.

Một bên khác ở sân bay, mười vệ sĩ mặc áo đen đang gấp rút tìm kiếm trong đám người...

“Cậu chủ nhỏ, cậu đang ở đâu vậy? Xe đang chờ cậu ở bên ngoài rồi!”

Một đứa bé trai mặc vest đen đầy khí khái vả lạnh lùng, lợi dụng ưu thế thấp bé lẩn vào trong bầy người, bỏ xa nhóm vệ sĩ ở phía sau.

Ngay vào lúc cậu bé rẽ đi, chuẩn bị trốn vào nhà vệ sinh, thì lại đụng vào người một người cũng đang đi đến.

Hai người đều ngã nhào ra đất.

“Ôi chao, đụng đau eo bé cưng rồi! Bé cưng sau này trưởng thành còn phải nhờ vào bờ eo thon này để kiếm tiền đấy! Ai đụng vậy, bồi thường nhanh lên!” Tiếng ai than thở.

“Dám đụng tôi, muốn chết à!” Tiếng ai giận dữ.

Hai đứa bé trai đụng vào nhau đồng thời che trán đứng dậy, khi thấy hai gương mặt nhỏ giống nhau như đúc, hai đứa bé trai lẳng lặng mà nhìn đối phương, đều tưởng rằng là tấm gương, lại vươn tay nhỏ múp míp ra mà sờ soạng đối phương.

Ngay sau đó, hai đứa bé trai này đều nhảy dựng lên!

Nhảy theo nghĩa đen.

Nhảy bật lên, bật lên rất cao!

Cùng lúc đó còn gào lên một tiếng, đụng trúng vách tường, lại bị bắn ngược về ngã ngồi trên đất, lại còn chật vật lui về sau.

Tại sao ở đây lại xuất hiện một đứa bé giống mình như đúc vậy?1