Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo

Chương 6: Bố xấu xa quen biết mẹ cậu?



Mộ Minh Nguyệt đẩy tay anh ra, hừ lạnh một tiếng: “Chiến Vân Khai, tôi vì anh mà từ chối những mối quan hệ khác, anh lại cho rằng tôi mang thai con của người khác, anh thật sự là thứ không biết xấu hổ! Anh không xứng để tôi làm vợ anh!”

Anh không xứng làm bố Nhạc Nhạc!

Coi như Chiến Vân Khai biết sự tồn tại của Nhạc Nhạc, cô cũng sẽ không cho hai người họ nhận nhau!

Thế nhưng, con trai vẫn luôn làm phiền cô nói muốn gặp bố, nếu để con trai biết mối quan hệ của thằng bé với Chiến Vân Khai… Vậy đến lúc đó cô phải lựa chọn thế nào?

Mộ Minh Nguyệt nhìn gương mặt phẫn nộ của Chiến Vân Khai, mắng xong, những uất ức trong lòng bao nhiêu năm nay cũng đã được giải phóng.

Như buông bỏ được một tảng đá lớn.

Quản gia Trình lái xe đến đúng lúc Mộ Minh Nguyệt rời đi. Nhìn thấy cô gái đang băng qua đường, ông nhấn còi thắng gấp!

“Mợ, mợ chủ!” Quản gia Trình nhìn cô gái bên ngoài xe, hai mắt tràn đầy kinh ngạc.

Mợ chủ không phải đã chết vì khó sinh 5 năm trước rồi sao?

Quản gia Trình xuống xe, muốn đuổi theo mợ chủ, lại nghe thấy một âm thanh trầm thấp lạnh lùng sau lưng: “Không cần đuổi theo.”

Quản gia Trình sững sờ, nhìn gương mặt không chút biến sắc của Chiến Vân Khai: “Cậu chủ, người kia không phải mợ chủ sao?”

“Trong vòng ba phút, tôi muốn biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra với cô ấy trong 5 năm qua.” Gương mặt của Chiến Vân Khai đầy vẻ lo lắng.

“Vâng, cậu chủ.” Quản gia Trình cũng rất muốn biết tại sao mợ chủ lại có thể chết đi sống lại.

Năm năm rồi, cậu chủ vẫn luôn tìm mợ chủ, thậm chí còn thành lập một quỹ toàn cầu để truy tìm tung tích của mợ chủ.

Người khác đều nói Mộ Minh Nguyệt đã chết vì sinh khó, chỉ có mỗi cậu chủ là không tin!

……

Mộ Minh Nguyệt về đến nhà, một lúc lâu sau vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.

Chiến Cảnh Hi nhìn thấy Mộ Minh Nguyệt đột nhiên trở về, nhìn gương mặt tái nhợt của Mộ Minh Nguyệt dò xét: “Mẹ, sao mẹ như vừa mới gặp ma vậy?”

“Lưu manh năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều.” Mộ Minh Nguyệt hít sâu một hơi: “Vừa rồi mẹ đi ra ngoài, gặp phải tên thần kinh.”

Nghe Mộ Minh Nguyệt nói gặp tên tâm thần, sắc mặt Chiến Cảnh Hi lạnh lẽo, tên tâm thần nào lại dám bắt nạt mẹ cậu!

Mộ Minh Nguyệt nhìn về phía con trai chằm chằm, hai ánh mắt va vào nhau. Mộ Minh Nguyệt chợt sửng sốt, rõ ràng là con mình sinh ra, tại sao ngoại hình lại cứ giống người đàn ông kia vậy chứ!

Nếu như Chiến Vân Khai nhìn thấy con trai, chắc chắn sẽ đến giành con với cô!

Dựa theo hiểu biết của cô về Chiến Vân Khai, anh chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào để giành con trai với cô!

Không thể!

Cô tuyệt đối không thể để Chiến Vân Khai cướp chỗ dựa tinh thần duy nhất trong 5 năm qua của mình!

“Bảo bối, cả đời này con đừng rời xa mẹ, được không?” Mộ Minh Nguyệt hoảng hốt, vòng tay ôm lấy con trai vào lòng.

Chiến Cảnh Hi nghe vậy, vươn tay ra lưỡng lự mấy giây, rồi nhẹ nhàng vỗ lưng Mộ Minh Nguyệt, gật đầu: “Vâng.”

……

Trong lúc đó, quản gia Trình đã sai người đi điều tra về Mộ Minh Nguyệt.

Mấy phút sau thông tin đã được truyền vào điện thoại của ông, ông lập tức gửi sang cho Chiến Vân Khai.

“Mộ Minh Nguyệt, nữ hoàng thời trang mới nổi trong làng thời trang…”

Chiến Vân Khai mở tài liệu ra nhìn, thần sắc trở nên hốt hoảng.

“Tại sao chỉ có tài liệu của năm nay? Bốn năm trước đâu?” Chiến Vân Khai nhìn thấy chỉ có tư liệu của một năm, giọng nói lạnh thấu xương vang lên trong không gian xe chật hẹp.

“Cậu chủ, không tra ra được mợ chủ đã xảy ra chuyện gì trong bốn năm kia, dường như là trống rỗng…” Quản gia rụt rè ngồi ở ghế lái, nhỏ giọng báo cáo.

Chiến Vân Khai nắm chặt bàn tay, đấm mạnh vào cửa xe!

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?

Một mình cô ấy, đã sống thế nào 5 năm qua?

Vừa về nhà, Mộ Nhạc Nhạc nhào đến ôm đùi Chiến Vân Khai nũng nịu: “Bố, hạt dẻ với sô cô la của con đâu?”

Chiến Vân Khai lúc này mới nhớ là mình chưa mua đồ ăn cho con trai, lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra ở cửa hàng, tâm trạng bực bội, giọng nói lạnh lùng: “Quên rồi.”

Gương mặt Mộ Nhạc Nhạc sụp đổ trong nháy mắt, lập tức buông đùi Chiến Vân Khai ra, hung hăng chống nạnh nói: “Bố, bố không có lương tâm! Bé cưng nhờ bố mua chút đồ ăn cũng không được, con còn hi vọng bố nuôi lớn được à?”

“Hừ hừ hừ! Cục cưng không vui đâu đó! Lần này bố có dỗ thế nào cũng không dỗ được đâu!”

Chiến Vân Khai nhìn bóng dáng nhỏ bé của Mộ Nhạc Nhạc đang rời đi, ký ức về những ngày tháng sau khi kết hôn với Mộ Minh Nguyệt bỗng hiện về.

Cô cũng là một cô bé chưa chín chắn, ngây thơ đáng yêu, thích làm nũng, ngày nào cũng muốn nằm trong lòng anh nũng nịu.

Mà con trai anh tính tình lạnh lùng, từ khi nào bắt đầu nghịch ngợm như vậy?

Hoàn toàn là dáng vẻ của Mộ Minh Nguyệt.

Thế nhưng anh biết rõ Chiến Cảnh Hi không phải là con của anh và Mộ Minh Nguyệt, Chiến Cảnh Hi làm sao có thể giống Mộ Minh Nguyệt được cơ chứ?

Nhìn thấy con trai lúc này, tâm trạng anh vô cùng phức tạp.

Giờ anh đã có con, làm sao có thể khiến Mộ Minh Nguyệt trở lại bên cạnh được nữa?

Mộ Nhạc Nhạc vừa vào phòng đã khóc lóc thảm thiết, đau lòng gần chết, đã bị bắt cóc, lại còn bị Chiến Vân Khai ngược đãi!1

Bé cưng khổ quá mà!

Đúng lúc này, cậu nhận được một cuộc điện thoại lạ, điện thoại riêng của cậu bé, ngoại trừ mẹ ra thì không còn ai biết nữa, thế ai đang gọi cho cậu vậy?

Đừng nói là FBI tìm đến nhé?

Trong lúc còn đang do dự, tay nhỏ đã bất cẩn nhấn vào nút trả lời.

Mộ Nhạc Nhạc kiềm lại trái tim nhỏ đang đập thình thịch, âm thầm oán trách: “Ông đây là sắp lật thuyền trong mương rồi à?’ . Đọc‎ t𝑟𝙪yện‎ ch𝙪ẩn‎ không‎ q𝙪ảng‎ cáo‎ ==‎ 𝐓𝑟Um𝐓𝑟𝙪y𝘦n﹒VN‎ ‎ ==

“Alo, tớ là Chiến Cảnh Hi đây.”

“Hóa ra là cái hầm băng nhà cậu à! Cậu làm tớ sợ muốn chết!” Mộ Nhạc Nhạc nghe được giọng Chiến Cảnh Hi xong mới thở dài một hơi, hai giây sau cảm thấy có gì đó sai sai: “Không đúng, sao cậu biết số điện thoại của tớ?”

“Trong di động của mẹ đó.” Chiến Cảnh Hi nói.

“Òa òa òa, Chiến Cảnh Hi, cậu trả mẹ cho tớ! Tớ cũng không muốn ở nhà cậu nữa đâu, không muốn nhìn mặt người bố mặt nước đá của cậu nữa! Thật đáng sợ, không hề thương bé cưng một tí nào cả, còn hung dữ với tớ! Òa òa òa!”1

Mộ Nhạc Nhạc vừa nghe đến mẹ, chỉ biết uất ức khóc lên.

Chiến Cảnh Hi ngượng ngùng an ủi Mộ Nhạc Nhạc, sau đó mới lên tiếng: “Mẹ nói, mẹ lúc nãy ra đường gặp phải tâm thần.”

“Là mẹ của tớ được không! Cậu đừng có mà nhầm lẫn!” Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Cảnh Hi gọi mẹ cậu thành mẹ mình, trong nháy mắt cảm nhận được mùi nguy hiểm!

Chiến Cảnh Hi không thèm nghe Mộ Nhạc Nhạc phàn nàn, lại hỏi: “Mẹ muốn đi buổi Glam Night tại sao lại không mang con trai theo?”

“Tớ biết mẹ 5 năm rồi, mẹ tham dự những sự kiện trước công chúng đều không mang tớ theo, thì làm sao lại mang cậu theo được! Cậu đừng mơ tưởng, ở nhà đi tắm rồi đi ngủ đi!” Mộ Nhạc Nhạc cảm thấy việc mẹ không mang theo Chiến Cảnh Hi đi dự Glam Night là hết sức bình thường.

Mẹ nói rằng không muốn cậu xuất hiện trước ánh đèn flash, không muốn người khác quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của cậu.

Mộ Nhạc Nhạc nhắc nhở Chiến Cảnh Hi: “Chiến Cảnh Hi, đêm nay lúc mẹ đi tham gia lễ hội, chúng ta gặp mặt đổi lại đi!”

Cậu không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.

Sau khi hai đứa bé cúp điện thoại, Mộ Nhạc Nhạc mở máy tính lên, kiểm tra định vị GPS vị trí mẹ cậu, sau đó hack lấy những hình ảnh camera giám sát của những nơi mà mẹ cậu đi qua.

Và phát hiện được, tên tâm thần mà mẹ gặp theo lời Chiến Cảnh Hi nói, lại chính là Chiến Vân Khai!

Sử dụng kĩ thuật zoom hình ảnh HD từ video, cậu thậm chí thấy được tất cả biểu cảm nhỏ trên gương mặt của Chiến Vân Khai trong khoảnh khắc nhìn thấy mẹ mình!

Chiến Vân Khai quen biết mẹ cậu?

Nếu như không phải, tại sao lại có biểu cảm thế kia?

Mà hai người lại giống như đang… cãi nhau?

Hai người họ là tình nhân cũ?

Mộ Nhạc Nhạc bị suy nghĩ này của mình làm giật nảy!

Không thể nào?

Chẳng lẽ bố của Chiến Cảnh Hi thật sự là bố ruột của cậu?