Nhật Ký Ngoại Tuyến Của Ánh Trăng Sáng Lót Đường

Chương 6



15

Sau khi biết chuyện xảy ra, đối tác của Tề Giới rất bất bình với hành động dùng việc công trả thù riêng của anh.

“Ra khỏi công ty anh muốn làm gì cũng được, nhưng trong công việc, anh phải suy xét đến hình ảnh công ty, không thể…”

Tề Giới mệt mỏi dựa vào ghế: “Vậy anh muốn tôi làm thế nào?”

“Như vậy đi, mặc dù cô Mạnh đã bị sa thải, nhưng dự án khu nghỉ dưỡng của chúng ta vẫn giao cho cô ấy làm. Như vậy không chỉ bồi thường cho cô ấy, mà còn khôi phục danh tiếng công ty chúng ta.”

Tề Giới sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Sau đó anh nói: “Tùy anh.”

Cứ như vậy, Tề Gới cùng Mạnh Linh đến hòn đảo tôi yêu thích lần nữa. Nhưng lần này, dường như mối quan hệ giữa họ hài hòa hơn nhiều.

Khi đến khu nghỉ dưỡng nhận phòng, hai người đứng chung mà không còn đối đầu gay gắt.

Tôi bay phía sau bọn họ, nghe thấy những du khách đi ngang chỉ vào họ nói: “Nhìn kìa, chắc đôi vợ chồng kia cũng tới hưởng tuần trăng mật. Em không chọn đúng chỗ rồi đúng không?”

Không ai nghe thấy điều đó, chỉ có tôi nghe được.

Lúc ấy Tề Giới đứng đối diện Mạnh Linh nói: “Sau khi dự án hoàn thành, tôi sẽ trực tiếp chuyển tiền tới tài khoản của ba mẹ Tiểu An, xem như là tiền bồi thường của gia đình cô.”

Mạnh Linh từ chối thẳng thừng: “Dựa vào đâu chứ? Tiền của tôi là của tôi, còn tiền bồi thường do ba mẹ tôi trả chứ. Nếu anh dám không trả lương cho tôi, tôi sẽ đến kiện anh ra Tòa.”

“….” Tề Giới cứng họng không nói nên lời.

Anh cầm lấy hành lý xoay người về phòng, Mạnh Linh đột nhiên gọi anh lại: “Anh Tề.”

Anh quay đầu lại nhìn cô ấy.

“Tôi không nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn bè, nhưng trong những ngày tới, hy vọng chúng ta có thể duy trì bầu không khí làm việc hài hòa.”

Tề Giới không nói gì.

Tôi biết, mối hận của anh đối với Mạnh Linh đã lung lay từ lâu.

Chẳng bao lâu, anh sẽ hiểu cô ấy hơn, hai người thấu hiểu nhau, yêu nhau.

Và chẳng mấy chốc, anh sẽ bắt đầu quên tôi, hoàn toàn.

16

Mấy ngày kế tiếp, Mạnh Linh thể hiện trọn vẹn sức hấp dẫn riêng của mình trước mặt Tề Giới.

Khi làm việc, cô ấy không chút cẩu thả, nói được làm được.

Ngay cả việc cửa khu nghỉ dưỡng nên làm tự động hay kéo đẩy hai người cũng có thể tranh luận không ngừng.

Tranh cãi mệt rồi, Tề Giới xua tay đình chiến. Mạnh Linh bưng cho anh một tách cà phê: “Mau uống đi, uống xong tiếp tục.”

Chạng vạng, ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu trên mặt biển. Mạnh Linh nghịch nước với lũ trẻ đến du lịch trên bờ biển.

Tề Giới đứng trên bờ biển nhìn cô ấy, thật lâu cũng không nhúc nhích.

Mạnh Linh cười thật ngọt ngào, nếu anh bị thu hút, động lòng, tôi cũng không ngạc nhiên chút nào.

Cuối cùng, nam nữ chính sắp đi vào tuyến chính câu chuyện.

Tôi ở phía sau Tề Giới, không nhìn vẻ mặt của anh.

Tôi nghĩ lồng ngực của tôi lúc này hẳn là nghẹn lại, nhưng tôi đã mất đi thể xác, chỉ còn lại linh hồn đờ đẫn, đến cảm giác đau cũng không còn.

Mạnh Linh đi đến bên anh, khịt mũi nói: “Muốn chơi thì xuống nước đi, đờ đẫn làm gì.”

“Cô gánh vác nhiều nợ như vậy mà vẫn có thể cười sao?”

“Chẳng lẽ tôi phải treo vẻ mặt đưa đám sao?” Mạnh Linh nhướn mày, thần thái rất hoạt bát: “Mọi người càng muốn bức tử tôi, tôi càng phải sống thật vui vẻ.”

Tề Giới xoay người rời đi: “Không ai muốn cô chết cả.”

Mạnh Linh, cô ấy giống như ánh sáng nhảy múa, gió xuân phấp phới.

Dựa theo kịch bản, thêm một chút nữa, nữ chính sẽ bước vào thế giới của nam chính.

Một một đêm nọ, khi phải tăng ca, Mạnh Linh và Tề Giới đều mệt đến mức ngủ thiếp đi trên đống bản phác thảo thiết kế.

Tề Giới tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Mạnh Linh.

Anh nhìn cô ấy, rề rà không ngồi dậy.

Đó là hai phút rất dài.

Dài đến mức tôi nghe thấy tiếng tim đập nặng nề, đau đớn của mình trong cơn mê.

Cuối cùng tôi cũng cảm nhận được đau buồn.

Tề Giới, khi anh nhìn nữ chính đang ngủ say trước mặt anh, anh có cảm giác gì?

Là vui vẻ, là áy náy, là hoang mang, hay rung động?

Trong hai phút dài đằng đẵng ấy, có giây phút nào trước mắt anh loé lên gương mặt em không?

Em là người yêu của anh, người bên anh sớm chiều suốt mười năm.

Đương nhiên nếu bây giờ anh lựa chọn quên em, em cũng sẽ không nói gì cả.

Dù sao mười năm với em mà nói là một phần ba cuộc đời, nhưng với anh chẳng qua chỉ là một phần tám.

17

Mạnh Linh phát hiện một thảm cỏ cực kỳ xinh đẹp trong khu nghỉ dưỡng trên đảo.

Cô ấy đang định bàn bạc với Tề Giới nên tận dụng thảm cỏ kia như thế nào cho hợp lý, lại bị Tề Giới thẳng thừng từ chối.

“Không được.”

Mạnh Linh khựng lại: “… Vì sao?”

“Nói không được chính là không được.”

“Anh lại bất mãn với tôi đúng không?” Mạnh Linh tức giận xoay người bỏ đi.

Thật ra, tôi cũng muốn nói không được.

Tôi đã từng đề cập với Tề Giới nhiều lần là tôi rất muốn tổ chức lễ cưới trên thảm cỏ kia. Tôi thậm chí ngây ngốc tìm rất nhiều bản thiết kế, như một cô gái ngây thơ tưởng tượng rằng mình sẽ tự bài trí hôn lễ cho mình.

Lần nào Tề Giới cũng nói, được, anh biết rồi.

Bây giờ Mạnh Linh muốn cải tạo nơi đó, cải tạo thành thứ gì đó mà tôi cũng không biết.

Tề Giới sẽ kiên trì vì tôi chứ?

Hay anh sẽ thỏa hiệp với nữ chính của mình?

Hai ngày sau, đối tác của Tề Giới tới khu nghỉ dưỡng xem xét tiến độ dự án. Mạnh Linh giới thiệu với anh ta phương án quy hoạch thảm cỏ kia, nhưng vì Tề Giới không đồng ý, cho nên cô ấy quyết định huỷ bỏ phương án này.

Không ngờ đối tác của Tề Giới lắc đầu: “Nếu là phương án có lợi cho dự án, đương nhiên phải thực hiện! Không cần để ý cậu ta, giao cho tôi làm!”

Ngày hôm sau, Mạnh Linh tìm Tề Giới, lại hỏi anh vì sao bác bỏ phương án của cô ấy.

Tề Giới hiếm khi bình tĩnh trả lời: “Tiểu An rất thích nơi đó. Rất ít du khách đi trên thảm cỏ đó, tôi cũng muốn dốc hết sức bảo vệ nó, xem như là kỷ niệm của tôi và Tiểu An.”

Mạnh Linh sửng sốt.

Sau đó không biết tại sao cô ấy lại nắm chặt tay mình, nước mắt lưng tròng nói với Tề Giới: “Chuyện này, rất xin lỗi.”

Tề Giới khó hiểu nhìn cô ấy: “Cái gì?”

Khi họ chạy tới, thảm cỏ kia đã bị rào lại, cắm biển đang thi công.

Tôi nghe thấy tiếng nhổ cỏ và đóng cọc bên trong, nghe thấy tiếng mọi người giẫm đạp nặng nề.

Thánh địa mà tôi mơ ước lúc sinh thời sắp biến thành điểm du lịch bị vô số người giẫm đạp.

Thật ra cũng không sao cả, chẳng lẽ tôi còn có thể độc chiếm nó sao?

Chỉ là tôi nhận ra dấu vết tôi tồn tại trên thế giới này đang dần dần bị xoá bỏ ——

Tôi muốn khóc.

Nhưng tôi chỉ là một linh hồn hư ảo, mơ hồ.

Tôi không thể khóc, thậm chí mắt tôi cũng sẽ không ướt.

Dù cho thế giới này huỷ diệt tôi, người yêu quên mất tôi, tôi cũng chẳng thể làm gì.