Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 36: Thầy tiểu chung






Sáng sớm hôm sau, Chung Ý Thu rời giường đẩy cửa ra là thấy ngay chiếc xe máy của Cao Tiểu Bao ở trong sân, rõ ràng tối hôm qua mọi người đi ngủ cùng một lúc mà, Tiêu Minh Dạ mượn tới hồi nào vậy? Nghĩ hoài cũng không ra à nghen!

Cậu bưng chậu nước rửa mặt dạo quanh xe máy một vòng, nhìn ở nơi này sờ ở nơi kia một chút, Tiêu Minh Dạ đi ra từ phòng bếp thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của cậu, gõ chén nhắc nhở, “Mau đi rửa mặt!”

Chung Ý Thu quay đầu thấy hắn cầm đũa cầm chén đứng ở cửa, tay vẫn không ngừng đánh trứng, mặt thì ra vẻ cau có, gần đây Chung Ý Thu phát hiện Tiêu Minh Dạ cứ hay kiếm chuyện với mình lắm, hết ra lệnh mình mặc quần áo, rồi lại không cho cậu uống rượu, bây giờ còn quản cả chuyện rửa mặt nữa …… Chẳng lẽ có ý kiến gì với mình à?

Mà có không phải thì cũng chẳng sao! Anh hai lợi hại quá mà mình cứ làm càn, thì cứ như là mình không tôn trọng địa vị lão làng của anh hai trong miệng bà con chòm xóm vậy á! Chung Ý Thu nghĩ thầm.

Cưỡi xe máy lên huyện mất một tiếng đồng hồ, hai người tính đi sớm về sớm, chú Nghĩa ngày hôm qua đã dọn dẹp căn hầm ngầm rồi, hôm nay chuẩn bị đào khoai lang đỏ để trữ qua mùa đông, bọn họ không cho chú Nghĩa tự làm, lên kế hoạch buổi chiều về sớm một chút để làm giúp chú.

ảnh minh họa cho căn hầm ngầm (root cellar).

Trong phim Hạ cánh nơi anh (Crash landing over you) có phân cảnh miêu tả căn hầm ngầm để trữ đồ ăn, nếu có ai cần xem kĩ hơn, tui không nhớ là trong tập nào, nhưng nhớ là có:d.

Chung Ý Thu hưng phấn sải bước lên xe máy thúc giục Tiêu Minh Dạ khởi động, Tiêu Minh Dạ vội liếc nhìn bàn tay ngoan ngoãn đặt ở trên đùi mình, khẽ thở dài chuẩn bị xuất phát.

Chú Nghĩa đuổi tới căn dặn hôm nay đừng mua gì hết, đi hỏi thăm chỗ bán sách cũ trước, xem xét chỗ nào bán sách hợp với bọn nhỏ đã, còn luôn miệng dặn dò Tiêu Minh Dạ xem chừng Chung Ý Thu, đừng để cậu tiêu tiền bậy bạ.

Chung Ý Thu: “……”

“Ôi! Tôi xài tiền bậy bạ hồi nào? Đến cả nước ngọt mà tôi còn tiếc tiền mua nữa là!” Chung Ý Thu tủi thân vỗ vai Tiêu Minh Dạ hỏi.

Gió thổi làm cay mắt, nên Tiêu Minh Dạ trả lời cho có lệ, “Không có.



Chung Ý Thu hài lòng, “Đúng rồi! Chú Nghĩa đổ oan cho tôi!”

“Là cậu tiếc tiền dùng cho bản thân, toàn tiêu tiền cho người khác thôi à,” Tiêu Minh Dạ bổ sung.

Chung Ý Thu vội vã phản bác, “Nào có…… Nào có…… A a……”

Xe máy đột nhiên tăng tốc, theo quán tính Chung Ý Thu bổ nhào vào tấm lưng rộng lớn phía trước, ôm chặt lấy eo của Tiêu Minh Dạ.

Chú Nghĩa xác thật không yên tâm, Chung Ý Thu tuy không lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng phỏng chừng là chưa từng chịu khổ, nên vung tiền rất hào phóng, nào là mua phần thưởng cho học sinh, nào là mời bọn họ ăn cơm, rồi còn tự chủ trương mua thuốc cho mình, bây giờ còn đòi đi mua sách……

Ở nông thôn, anh em ruột còn tranh giành từng xu từng cắc tiền trợ cấp nữa kìa, còn cậu lại phóng khoáng quá, khó trách mấy giáo viên lớn tuổi đều có ý kiến với cậu, ai cũng bảo cậu cầm tiền để “Thu mua nhân tâm làm chuyện tốt”, làm bọn họ biến thành kẻ keo kiệt trong mắt người khác.

Chú dọn dẹp chén đũa vừa định ngồi xuống nghỉ ngơi, thì hiệu trưởng Trịnh sốt ruột hoảng hốt vọt vào, “Tiêu Minh Dạ đâu? Mau kêu nó mở máy xe chở Chí Tề đi bệnh viện!”

Chú Nghĩa vội ngồi dậy, “Sao? Nó vừa ra huyện rồi.



Hiệu trưởng Trịnh vỗ đầu, “Sao lại thế này! Vậy đâu còn ai biết chạy xe, thằng Hai Đen* cũng không có ở nhà!”

*trong bản dịch thô để là Nhị Hắc Tử, mình chuyển thành Hai Đen nhe.

Nhà Hai Đen vừa mua chiếc xe kéo lớn, lúc bọn họ lên trấn tham gia đại hội thể thao có mượn xe của hắn, ngoại trừ hắn ra thì không ai biết lái nữa, còn Tiêu Minh Dạ thì xe gì cũng biết.

Hiệu trưởng Trịnh vừa nghe Tiêu Minh Dạ không có ở nhà thì xoay người ra ngoài, “Trong thôn mấy người còn ai biết lái xe đó không, để tôi đi hỏi xem!”

Chú Nghĩa gọi lại, “Vậy biết bao giờ mới ra, đừng để thằng bé chờ lâu, tôi biết lái để tôi lái cho!”

Chú biết con trai Chí Tề của hiệu trưởng bị bệnh, nhưng không tiện khuyên bảo, người dân ở đây ai cũng tin bà thầy đồng với bà mụ, hơn nữa có đôi khi họ sẽ trị hết bệnh, nhưng bây giờ thấy hiệu trưởng Trịnh gấp rút thế kia, hẳn là con trai đã bệnh nặng lắm rồi.

Hiệu trưởng Trịnh chỉ chân chú, “Chú chắc chứ? Tôi thấy hai bữa nay chân chú……”

“Không sao, lái xe được! Đi nhanh đi, không thể trì hoãn nữa, Chí Tề thế nào rồi?” Chú Nghĩa đóng cửa theo chân ông ra ngoài.

Hiệu trưởng Trịnh nổi giận đùng đùng, “Ngất xỉu, phun cả bọt mép luôn! Ngày hôm qua không biết bọn họ làm nước gì cho thằng nhỏ uống mà tới sáng vẫn chưa tỉnh!”

Vương Văn Tuấn tối hôm qua uống nhiều quá, nên ngủ tới hơn mười giờ mới tỉnh, chờ y ngủ dậy thì phát hiện trong ký túc chỉ còn một mình mình.

Chú Nghĩa để dành bữa sáng cho y ở trong nồi, đã nguội ngắc, y cũng không đun nóng, ngồi ở phòng bếp ăn luôn, mới vừa ăn được hai miếng thì thấy một đôi giày vải đen to đùng ở trước mặt, ngẩng đầu thì thấy là Lục Tử mặt ủ mày ê ngồi xổm ở đằng trước.

Mỗi lần cậu chàng này tới đây là to mồm hét vang, từ xa đã nghe thấy tiếng, im lặng như bữa nay thì thật quá khác thường.

“Sao vậy? Biến thành lừa đá rồi à?” Vương Văn Tuấn nói.

Trước kia y chỉ cần mở đầu thế này là Lục Tử đã nhảy lên phản kích ngay, hôm nay lại không có một chút phản ứng, lẳng lặng thở dài thôi.

Vương Văn Tuấn càng ngạc nhiên, sợ cậu chàng này thật sự có chuyện, tức giận nói: “Rốt cuộc làm sao? Đừng làm bộ làm tịch nữa!”

Hai cánh tay Lục Tử ôm lấy đầu gối, sầu não, “Trời ơi! Buồn quá đi! Anh đây buồn muốn chết!”

Vương Văn Tuấn: “Có nói không?!”

Lục Tử: “Ôi!”

Vương Văn Tuấn mặc kệ, đứng lên bỏ đi.

“Này! Này! Đừng đi…… Tôi nói!” Lục Tử vội giữ hắn lại.

Bà con gần của nhà Lục Tử là bà mối Má Đỗ nổi danh trong vùng, giới thiệu cô gái tên là Lưu Trang Tử, năm nay 19 tuổi, cho gia đình hắn, theo thông lệ lần đầu tiên gặp mặt thì nhà trai sẽ đến gặp nhà gái, ngày hôm qua Lục Tử bị mẹ bắt mặc đồ đàng hoàng mang quà đến nhà người ta.

Cô Trương không tính là xinh đẹp, lại còn thấp tũn, nhưng thoạt nhìn rất hiền lành, tháo vát, việc trong nhà ngoài phòng đều làm được hết, dù Lục Tử không thích cho lắm, nhưng sớm muộn gì cũng phải cưới vợ, mẹ hắn chịu cực mấy năm qua nên cậu chàng không muốn làm mẹ phiền lòng, tìm vợ cũng không cầu đẹp, chỉ cần tính tình tốt, lễ phép với mẹ chồng là được.

Má Đỗ hỏi ý kiến, hắn nói cũng được, với bà mối thì đó là đồng ý rồi, cười ha ha nói nhà gái cũng coi trọng hắn lắm, hôn sự đã thành rồi đó.

Trước kia thấy mấy thanh niên trong thôn cưới vợ ai cũng vui mừng, Lục Tử cũng hâm mộ lắm, nhưng đến phiên mình thì chẳng có cảm xúc gì, còn mẹ thì cười cả buổi, tối hôm qua còn làm một bàn đồ ăn để chúc mừng.

Kết quả trước khi ngủ Má Đỗ lại tới, nói nhà gái thách cưới một căn nhà mới, 500 đồng tiền đính hôn, lễ hỏi thì thương lượng, nhưng nhất định phải mua xe đạp, TV, và cả vật dụng gia đình.

Lẽ ra mấy yêu cầu đó cũng không tính là quá mức, nhà Lục Tử mua nổi, nhưng nào có chuyện mới vừa gặp đã nói ra! Hơn nữa tiền đính hôn tới tận 500 đồng, bây giờ kết hôn mới mất nhiêu đó tiền, nếu đính hôn đã 500, thì đến khi kết hôn thì phải đưa gấp đôi, dọa người quá đi.

Vương Văn Tuấn không biết cậu chàng buồn khổ điều gì, “Không được thì thôi! Đâu phải chỉ có một cô gái! Tìm người khác là được rồi!”

Lục Tử chống nạnh đá chân, vẫn luôn thở ngắn than dài, “Không phải tôi muốn cưới! Mẹ tôi đồng ý rồi, bà mối đi mấy lần rồi mà nhà nào cũng chê gia đình tôi, nói nhà mẹ góa con côi, không muốn…… Vất vả lắm mới có người chịu tôi……”

Vương Văn Tuấn nghe thấy thì giận cậu chàng không biết cố gắng, hận sắt không thành thép nói, “Tự nhiên đi lo người ta nghĩ gì về mình làm gì! Đầu óc cậu đi đâu rồi! Lo cho cuộc sống của mình còn chưa đủ à?!”

Lục Tử bị y thoá mạ cũng không nổi giận, chỉ không thoải mái, xoay đầu hỏi, “Anh hai và Thu Nhi đâu?”

“Lên huyện rồi,” Vương Văn Tuấn trả lời, y vẫn còn tức giận, mắng tiếp, “Tôi thấy nhà người đó không được đâu, mới gặp một lần mà đòi hỏi nọ kia, đính hôn đòi 500, kết hôn chắc đòi hai ngàn, cậu đi bán máu chắc!”

Lục Tử chớp mắt, hối hận khi nói cho Vương Văn Tuấn, tuy y nói đúng lắm, nhưng mà mỗi câu nói như con dao nhỏ khoét lên tim phổi của hắn vậy, nhỏ giọng lảng sang chuyện khác, “Chú Nghĩa đâu?”

“Không biết!” Vương Văn Tuấn sắp bị hắn làm cho tức chết, tức muốn hộc máu hô to một tiếng rồi đứng lên bỏ đi.

Chung Ý Thu và Tiêu Minh Dạ đi dạo ở trên huyện tới hai giờ trưa, không kịp ăn bữa trưa, một người gặm hai cái bánh bao, cậu biết Tiêu Minh Dạ nhất định chưa ăn no, nhân lúc hắn hỏi chuyện ông chủ tiệm sách cũ, thì đi mua về hai cái bánh nhân thịt về, rồi xin ông chủ một ly nước nguội.

Tiêu Minh Dạ nhận lấy uống nửa ly rồi đưa lại cho cậu, hai người cả một buổi sáng không uống nước đều khát vô cùng, Chung Ý Thu cũng không khách khí uống hết cả ly.

Cuối cùng cũng không hết việc, chợ sách cũ bày bán ở cạnh bờ sông, bọn họ đi dạo một buổi sáng cũng không tìm thấy quyển sách nào thích hợp, hỏi người bán thì họ nói là họ mua sỉ, sách giáo khoa rất ít người mua nên chỉ cho hai người địa chỉ của lái buôn.

Tìm tới xin mãi mà người ta không cho vào tìm, cuối cùng Tiêu Minh Dạ nói, mỗi cuối tuần khi bọn họ tới kiếm thì sẽ dọn dẹp giúp cả ngày, sửa sang lại kho hàng, phân loại sách thì đối phương mới chịu đồng ý.

Gói chặt mười mấy quyển sách vào sau xe, Chung Ý Thu sợ nó bị rớt nên một hai đòi ôm nó vào lòng.

Tiêu Minh Dạ cười cười để xem cậu làm thế nào, Chung Ý Thu ngồi ở sau nói, “Lát nữa chạy chậm một chút, gió lạnh.



“Cậu lạnh à?” Tiêu Minh Dạ quay đầu hỏi.

“Tôi không lạnh,” Chung Ý Thu nói, rồi ho khan một tiếng làm bộ nhìn mặt sông gợn sóng lăn tăn bên cạnh, “Là anh lạnh……”

Trên đường đi, cậu chỉ lo hưởng thụ phong cảnh hai bên đường, chờ tới nơi mới phát hiện cái mũi của Tiêu Minh Dạ đã đỏ ửng, khuôn mặt lạnh đến mức cứng đờ, đến lúc đó cậu mới nhớ tới hắn đã chắn gió cho mình suốt cả đoạn đường.

Tiêu Minh Dạ nhìn chằm chằm ánh mắt của cậu, cười xấu xa than nhẹ, “Thầy Tiểu Chung……”

“Ê —— ê —— anh ——”

Về đến nhà đã hơn ba giờ, trong ký túc không có ai, phòng của Vương Văn Tuấn cũng đóng kín mít, không biết mọi người đã đi đâu rồi.

Hai người ra căn hầm ngầm nhìn, túi khoai lang đỏ vẫn còn đặt ở đó, Tiêu Minh Dạ bảo cậu mang túi để mình nhặt khoai lại bỏ vào, làm được một nửa thì Chung Ý Thu muốn đổi người, Tiêu Minh Dạ làm như không nghe thấy mà chỉ lo làm việc.

“Ê! Tiêu Minh Dạ, tôi phát hiện ra anh lạnh lùng lắm nhé, nếu không phải tôi rộng lượng, thì anh sớm đã bị chết cứng rồi đấy!” Chung Ý Thu nói.

“Vậy phải cảm ơn thầy Tiểu Chung rồi,” Tiêu Minh Dạ lại chọc.

Chung Ý Thu bị hắn chặn họng, “Anh ——”

Lời nói còn chưa nói, thì nghe thấy trong sân có người gọi lớn, “Anh hai Tiêu! Anh hai Tiêu có ở đây không?”

Là giọng nói không quen thuộc, hai người nghi ngờ chạy ra ngoài, thấy Lý Liên Hoa với nét mặt sốt ruột.

Còn không kịp hỏi, thì cô đã hoa tay múa chân la lớn, “Mau đi —— mau lên trên trấn đi, vừa nãy hiệu trưởng Trịnh gọi điện thoại tới, nói chú Nghĩa không xong rồi, gọi cậu lái xe qua!”

Như sét đánh giữa trời quang, Chung Ý Thu hoảng loạn, mơ hồ hỏi, “Không xong là sao? Chú Nghĩa —— a ——”

Tiêu Minh Dạ không rảnh lo nhiều như vậy, kéo tay cậu chạy ra xe, rồi lái xe lên thị trấn.