Nhật Ký Ở Nông Thôn Của Thầy Giáo Tiểu Chung

Chương 4: Trường học






Chung Ý Thu muốn cảm ơn hắn đã rửa chén giúp mình, nhưng đợi lâu thật lâu cũng không thấy hắn trở về.

Trong lòng bất an nên cậu không ngồi yên được, bất giác lại ra sân sau, đã tới đây hai ngày rồi mà cậu vẫn chưa nhìn kĩ, bây giờ mới phát hiện vườn rau này thật sự xum xuê.

Vườn được phân chia thành từng mảnh nhỏ, có cây ăn quả lẫn rau dưa, mỗi một miếng đất được tách ra bằng mấy miếng gạch nhỏ, vừa tiện lợi vừa thanh lịch, tao nhã.

Trong góc có một hồ sen nho nhỏ, mỗi một đài sen đều có một lớp lá sen bao bọc như có một bàn tay to lớn nâng lấy, rung đùi đắc ý dụ dỗ người qua đường.

Dựa tường là bốn cây cam trĩu nặng đầy trái, Chung Ý Thu lần đầu tiên nhìn thấy quả cam ở trên cây, tuy vẫn còn màu xanh lá chưa chín, hơn nữa còn rất nhỏ, nhưng không cản được cậu thích thú sờ hết trái này đến trái khác.

Hai cây lựu một lớn một nhỏ, cành cây lớn đầy trái cong cong hướng xuống đất, cành cây nhỏ thì ở bên cạnh xiêu xiêu vẹo vẹo như đang trêu ngươi.

Dàn cà chua được giấu ở dưới dàn quả bí đỏ, bí đao, dưa gang, dưa hấu……

Từng mảnh từng mảnh ớt cay, ớt cay đỏ, ớt chỉ thiên……

Càng náo nhiệt chính là cây đậu que, cây đậu cô-ve, dưa chuột, hồ lô, mướp hương bò đầy tường viện…… Đều dùng tư thế ta đây chiếm địa bàn trước.

……

Trừ bỏ đám ớt cay thì Chung Ý Thu thấy món nào cũng ngon cả.

Chờ tới giờ cơm trưa, Tiêu Minh Dạ cũng không trở về, chú Nghĩa nói hắn về nhà ở Viên gia trang để ăn cơm.

Chung Ý Thu sửng sốt một chút, muốn hỏi, nhà gần như vậy sao anh ta lại ở ký túc xá?

Có điều chú Nghĩa không có ý định nói thêm, thế là nghẹn câu hỏi ở trong lòng.

Ăn cơm xong Chung Ý Thu rửa chén, rốt cuộc không ra giếng sau rửa chén được, vì giữa trưa nắng to quá.

Cậu giúp chú Nghĩa hái cà chua chín, tràn đầy cả một sọt lớn, hai người nâng ra mới được.

Mới vừa buông, còn chưa kịp duỗi lưng, thì nhìn thấy có một người cưỡi chiếc xe đạp đỏ tiến vào.

Nhìn qua là chàng trai 17-18 tuổi, tóc xoăn, áo thun trắng bỏ trong quần jeans, nước sơn trên xe đạp vẫn còn mới.

“Chú Nghĩa thấy xe con mới mua đẹp không,” một tay y xoa eo một tay đỡ tay lái, cũng không xuống xe, thần khí ngồi ở trên xe, mũi chân đặt xuống đất.

“Xe con gái à?” Chú Nghĩa buông sọt, vỗ vỗ đất nói.

“Xe con gái sao đẹp được vậy chú, xe màu đen giờ là lỗi thời rồi,” y khinh bỉ nói.

Nói xong chú ý tới Chung Ý Thu, ý vị thâm trường cười nói, “Cậu là giáo viên mới tới đó à?”

Chung Ý Thu đờ mặt ra, “Xin chào, tôi tên Chung Ý Thu, là sinh viên.”

Y đẩy xe đạp lại đây, vuốt tóc, cũng không nói lời nào, ánh mắt quét Chung Ý Thung từ trên xuống dưới một lần.

“Đây là thầy Vương Văn Tuấn, dạy Ngữ văn lớp 4”, chú Nghĩa giới thiệu với Chung Ý Thu.

Chung Ý Thu nhìn thấy người đó không quá cao, nhưng ăn mặc rất thời thượng, ánh mắt cũng không phải khách khí, chỉ gật đầu đáp lại.

“Xin chào”, Vương Văn Tuấn vươn tay muốn bắt tay Chung Ý Thu.

Chung Ý Thu sửng sốt, từ khi cậu tới đây vẫn chưa có ai làm phương thức lễ nghi này chào hỏi cậu cả, cho dù là chú Nghĩa hay hiệu trưởng Trịnh có văn hóa, nói chuyện lễ phép, thì chào hỏi cũng chỉ là gật đầu.

Bắt tay một cái, người đó nói đùa với chú Nghĩa, “Người thành phố trắng quá chú ha!”

Chung Ý Thu: “……”

Chung Ý Thu lần đầu tiên tới trường tiểu học Đức Doanh mà không đi từ cửa chính.

Chú Nghĩa dẫn cậu đi vào trường thông qua một lối đi nhỏ nối liền từ sân sau, cửa sắt chỉ vừa một người đi qua mà lại dùng một sợi xích dày để khóa lại.

Chú Nghĩa nói là mấy đứa học sinh hay qua bên sân sau chơi, đập hư vài ổ khóa rồi, không có cách nào khác, chỉ có thể dùng dây xích khóa lại thôi.

Trường tiểu học Đức Doanh được chia thành hai khu, khu dạy học hợp với vườn trường, sân thể dục lại ở phía đối diện.

Vườn trường không lớn, phòng học là phòng gạch ngói đỏ, tường ngoài cùng cây cột chống ngoài hành lang được sơn màu xanh lam.

Cách chia phòng cũng giống với khu ký túc, hướng Nam Bắc là từ lớp 1 đến lớp 3, phía Đông là lớp 4 đến lớp 6, ngoài cùng bên phải là văn phòng giáo viên.

Phía Tây là phòng thí nghiệm, phòng vật dụng.

Ở giữa các dãy phòng là khoảng sân nhỏ để sinh hoạt, có bồn hoa xung quanh.

Đối diện với cổng chính là một tượng điêu khắc cao lớn đang làm tư thế chào của đội thiếu niên tiền phong.

Văn phòng giáo viên được chia thành bốn khu vực, mỗi khu vực có bốn cái bàn chia đều cho 17 giáo viên.

Chú Nghĩa dẫn cậu đến cái bàn cạnh cửa sổ: “Cháu ngồi ở bên cạnh chú đi, đồ dùng đã được chuyển tới vào ngày hôm qua, mấy bàn gần cửa đều dành cho giáo viên chủ nhiệm, họ hay gọi học sinh vào đây nên ra ra vào vào không tiện lắm, nơi này tương đối an tĩnh.”

Chung Ý Thu cảm thấy ấm áp vô cùng, cho dù là sinh hoạt hay là công tác, thì chú Nghĩa luôn chiếu cố cho cậu, nhất thời cậu không biết phải cảm ơn chú như thế nào, đứng ở đó làm động tác cúi chào chú Nghĩa.

Chờ các giáo viên đến đông đủ rồi, thì hiệu trưởng Trịnh mới cầm ly trà nóng tiến vào.

Đến lúc này Chung Ý Thu mới nhẹ nhàng thở dài, trên mặt cậu đã đầy mồ hôi.

Bởi vì mỗi một giáo viên khi bước vào đều sẽ dùng các loại kinh ngạc, lễ phép, hâm mộ, lẫn nghi vấn trên dưới thăm hỏi cậu một lần.

“Chào giáo viên mới.”

“Sinh viên mới tới ha, giỏi ghê.”

“Sinh viên đến chỗ này của bọn tôi, hoan nghênh hoan nghênh.”

“Thành phố không tốt sao mà lại đến chỗ này vậy?”

“Biết biết, xuống nông thôn rèn luyện đúng không?”

“Trắng ghê nơi!”

.….

Cậu không nhớ ai với ai, chỉ một đường gật đầu chào hỏi.

Bởi vì hồi hộp, nên lỗ tai và mặt không tự giác phiếm hồng, càng giống với câu môi đỏ da trắng.

Khi chào hỏi giáo viên nữ, người ta còn chưa xấu hổ thì mặt cậu đã đỏ bừng bừng rồi.

Mười mấy đôi mắt hoặc nghi ngờ hoặc nhiều chuyện nhìn cậu chằm chằm, ba giáo viên nữ ngồi gần nhau tỉ tê nói chuyện, còn Chung Ý Thu ngồi thẳng lưng, cảm giác quần áo phía sau lưng đã mướt mồ hôi dán chặt ở trên người.

Hiệu trưởng Trịnh không ngồi, dựa người vào cạnh bàn uống hớp trà nóng nói: “Năm nay trường mình may mắn mới đoạt được một sinh viên về, làm tôi phải đổi cả mấy đôi giày.”

Một giáo viên nữ hơn ba mươi tuổi cười sang sảng: “Hiệu trưởng ơi, thầy đùa với ai đấy ạ, ai mà không biết lí do vì sao sinh viên đến đây, không phải lúc rút thăm xe thầy bị hỏng, tới nơi hút hụi chót mới giành được người ta đó thôi?”

Mọi người đều nở nụ cười.

Ngồi ở cửa là ông chú gầy còm, thả khói thuốc nói: “Đúng là công lao của hiệu trưởng chứ gì nữa, lỡ như xe đạp không hư, tới họp đúng giờ, thì dám chừng không tới phiên bọn mình đâu!”

Mọi người cười vang.

Chung Ý Thu nhìn mọi người, không ai trong bọn họ có dáng vẻ của nhà giáo cả, giống với nông dân trồng trọt hơn.

Người lớn tuổi thì mặc áo lót quần đùi, mang dép lê, người ngăm đen.

Chỉ có mấy người trẻ tuổi ăn mặc còn tương đối chỉnh tề, đặc biệt là Vương Văn Tuấn, người vừa gặp ở ký túc xá.

“À, thầy Tiêu đâu rồi? Sao lại không tới?” Hiệu trưởng Trịnh nhấp ngụm trà nóng, thuận miệng hỏi.

Chung Ý Thu lúc này mới nhớ tới Tiêu Minh Dạ không tới, vừa rồi thật sự quá hồi hộp nên không chú ý.

“Nói là trong nhà có chuyện, chiều nay ra huyện không kịp về.” Chú Nghĩa trả lời.

“Đã nói là mở họp rồi mà, tôi còn có chuyện cho cậu ta làm đây, mười mấy mẫu bắp còn trên mặt đất đấy, một cái cũng chưa bẻ”, cách Chung Ý Thu không xa là một giáo viên nam hơn ba mươi tuổi dựa vào lưng ghế bất mãn nói.

Chung Ý Thu nhìn hắn, không đoán được là người này bất mãn với chuyện Tiêu Minh Dạ không tới hay là đang nói đùa.

“Đủ rồi Vinh Cử, đừng nói tới chuyện này nữa, họp thôi……” Hiệu trưởng Trịnh vẫy vẫy tay, nói, “Thầy Chung được sắp xếp dạy Toán lớp 2, nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu, nên sẽ dự giờ vài buổi.”

“Chẳng khác nào đang lấy bọn tôi ra làm trò cười sao?”

“Đúng vậy, không biết học được gì ở bọn tôi nữa?”

“Mời sinh viên tới là để bọn tôi học hỏi từ cậu ta mới đúng chớ!”

.….

Mấy thầy giáo dạy toán anh một câu tôi một câu làm loạn cả lên, không biết là họ đang nói đùa hay là đang nói thật nữa.

Chú Nghĩa lo cho Chung Ý Thu chưa có kinh nghiệm dạy học, lại chưa từng đi làm, nghe bọn họ vô thưởng vô phạt bàn tán, cũng không nhịn được, tính duỗi tay vỗ vỗ cánh tay cậu an ủi một chút.

Đảo mắt nhìn cậu thì thấy cậu nhóc này đang mở to đôi mắt phượng dài nhìn mọi người, đôi lông mi dài chớp chớp mở mở, đổi tới đổi lui theo tiếng người nói chuyện, hứng thú bừng bừng nghe bọn họ mồm năm miệng mười, sợ bỏ lỡ một câu gì đó.

Chú Nghĩa buồn cười không biết trong đầu cậu nhóc này đang nghĩ gì, vỗ tay cậu một cái.

Chung Ý Thu đang say sưa nghe mọi người nói chuyện, quay đầu vô tội nhìn chú Nghĩa.

“Hôm nay à chủ yếu là giới thiệu thầy Chung với mọi người thôi, chờ khai giảng rồi mới phân công tác chính thức”, hiệu trưởng Trịnh toàn nói khẩu ngữ, à – ờ – thì, Chung Ý Thu nghe thấy rất thú vị.

“Ngày mai lên trấn trên kéo sách mới về, thầy Viên sắp xếp nhé,” ông vén áo lau mắt kiếng, vỗ vỗ tay nói, tan họp.

“Chào thầy Chung, tôi là Lý Hoành Phi, chủ nhiệm lớp 2 năm nay, rất vui được hợp tác với thầy”, các giáo viên lục tục đi ra ngoài, một người giáo viên trẻ tuổi tới đây chào hỏi Chung Ý Thu.

Hắn chủ động lại đây chào hỏi làm Chung Ý Thu thụ sủng nhược kinh, vội vàng buông sách vở trong tay xuống, “Xin chào thầy Lý, sau này mong thầy giúp đỡ.”

Thầy Lý cười lên lộ ra lúm đồng tiền, đối mặt với Chung Ý Thu có chút lúng túng, vừa rồi cũng là lấy hết can đảm để tới nói chuyện, chà xát tay nói, “Không phiền toái, không phiền toái, có thể dạy lớp 2 là vận khí của tôi”, xấu hổ cười một hồi, xoay người đi ra ngoài như là đang bị ai đuổi, “Tôi về trước nhé, khai giảng rồi mình sẽ nói thêm.”

Chung Ý Thu rất cao hứng, thầy Lý thoạt nhìn khá dễ ở chung, sau này hợp tác khẳng định cũng không thành vấn đề.

“Thầy Lý tốt nghiệp khoa Văn trường đại học Sư Phạm, đã dạy học được ba năm”, chú Nghĩa sắp xếp lại đống ghế tán loạn vừa nãy về chỗ cũ.

Ý Thu ngăn chú lại, bảo chú ngồi để cậu dọn, “Nhìn trẻ vậy mà kinh nghiệm đầy mình ha chú.”

Chú Nghĩa nói: “Tốt nghiệp đúng tuổi thì không lớn hơn ai.”

“Ngày mai cháu theo bọn chúng lên trấn nhận sách vở đi, lên đấy cho biết”, chú Nghĩa vừa khóa cửa vừa nói, khóa xong lại chọc cậu, “Tới đây hai ngày mà chỉ ở trong ký túc chắc buồn chân rồi ha?”

Trời giữa trưa nắng gay gắt, Chung Ý Thu nheo lại đôi mắt lười biếng nói, “Nơi này khá tốt, vườn rau càng tốt”, đi được vài bước lại hỏi, “Sách nhiều như vậy cần bao nhiêu người đi hả chú?”

Chú Nghĩa dẫn cậu đi theo đường bóng râm, “Không cần, bảo Lục Tử lái xe kéo, chở chú và cháu, thêm anh hai Tiêu nữa là đủ rồi.”

Chung Ý Thu đi theo sau, lời nói ở xoay trong miệng vài lần mới ra ngoài: “Tại sao nhà anh hai Tiêu ở Viên gia trang mà còn ở ký túc xá vậy chú?”