Nhật Ký Theo Đuổi Chiến Thần Tướng Công

Chương 22: Hắn Biết Yêu Rồi



Ỷ Lan đánh giá tình hình một lúc, lưỡng lự rồi cũng gật đầu đồng ý. Với chhuts sức lực còn lại của nàng, cũng không thể nào khinh công đến chỗ nội đan cho được.

Thiền Huy rút Trường Tận ra, khinh công, tiến về hướng nơi tà khí thoát ra nhiều nhất.

Tiến vào càng sâu, kết giới lại càng yếu đi, tà khí luồn vào khiến mặt Ỷ Lan càng trở nên trắng bệch, môi nàng tím lại, trông yếu ớt vô cùng.

Trông Ỷ Lan như thể chỉ cần bóp nhẹ một cái, nàng cũng sẽ tan vụn đi biến mất.

Càng tiếp cận gần nội đan của nó, vai Ỷ Lan như nặng thêm vạn phần, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, ngã khuỵu xuống, Thiền Huy vội đỡ lấy nàng, gương mặt lo lắng.

Mí mắt Ỷ Lan giần giật vì nặng trĩu, nàng lấy chiếc kim chứa độc của Tam Điểu ra:

“Ngần này độc... ta e cũng không đủ, ta cũng chẳng thể nào bước tiếp nổi nữa, huynh đến gần nội đan nó, chém nứt nội đan ra, cắm chiếc kim này vào, hạ gục nó đi.”

Thiền Huy nghe xong tối sầm mặt, giọng hắn có chút cáu gắt:

“Muội có biết nếu giờ ta chém nội đan nó ra, chuyện gì sẽ xảy đến với muội không? Muội điên rồi à!?”

Ỷ Lan chỉ gượng cười yếu ớt.

Nếu giờ hắn rời khỏi nàng, kết giới cũng sẽ chẳng còn trụ lại được nữa. Lại thêm chém nứt nội đan, tà khí chắc chắn sẽ thoát ra nhiều gấp bội, nàng rồi cũng sẽ bị tà khí nuốt chửng mà coi như toi đời.

Nhưng còn cách nào khác sao? Còn hơn là việc, nàng cùng hắn ngồi đây chờ chết.

Thiền Huy chắc cũng nhận ra điều này, hắn cắn răng, ôm chặt lấy cơ thể mềm ngoặt của nàng, vùi đầu vào vai nàng.

Trong một khoảng khắc, chưa bao giờ Ỷ Lan lại thấy cảm động như vậy, vai nàng đang ấm lên, hắn khóc rồi. Khóc vì nàng ư?

Thiền Huy nín nhịn lại, hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống thềm, rồi bước đi đường hoàng, vững chãi, Ỷ Lan dõi theo bóng lưng đó, hắn nói với nàng:

“Đợi ta trở về.”

Ỷ Lan không đáp lại, nàng nhắm mắt, dường như đang tập trung dùng toàn bộ ý niệm, thần thức, tiên lực để bảo vệ tâm mạch của mình. Nàng không định hy sinh vô ích như thế này.

Thiền Huy khinh công tới phía nội đan, hắn giận dữ vô cùng. Căm phẫn nhìn nội đan ô uế đó, vung tay chém mạnh, nội đan lập tức nứt ra một mảng, tà khí từ vết nứt trào ra dữ dội.

Hắc Long bị chém cũng gào thét vì đau đớn. Nó giãy giụa, trong cơ thể nó rung chuyển vô hồi, khiến Ỷ Lan bị va đập mạnh vào những tảng thịt vững chắc. Lưng bị đập mạnh, nàng khó nhọc hộc ra một ngụm máu tươi rồi ngất lịm.

Thiền Huy lại chỉ muốn đi nhanh về nhanh, hắn chụm cây kim vào lưỡi kiếm Trường Tận, hô một tiếng lớn rồi cắm mạnh vào vết nứt của nội đan, tà khí trà liên hồi rồi ngưng hẳn.

Hắc Long đau đớn vô cùng, nội đan chịu tác động mạnh như vậy, lại thêm độc của Tam Điểu, nó lập tức vỡ vụn, tà khí trào ra ồ ạt ban nãy cũng biến mất, cơ thể Hắc Long cũng không còn rung chuyển nữa, nó gục ngã rồi, hắn làm được rồi... giết chết Hắc Long.

Bạch Uyển và Mộ Thương bên ngoài ngỡ ngàng nhìn nó quằn quại đau đớn, rống ngửa lên trời.

Cả hai vội thu thần lực, tiên khí lại, lặng lẽ nhìn Hắc Long đổ gục, cơ thể dần tan biến vào hư vô. Phu thê họ cũng sớm đoán được, nhất định Thiền Huy cùng Ỷ Lan sẽ nhắm vào nội đan.

Bạch Uyển thở dài, nàng mỉm cười rạng rỡ trong ánh nền yên bình của bầu trời Lồng Trấn Yêu, gương mặt có chút tiều tụy:

“Cuối cùng nó cũng gục rồi.”

Mộ Thương xoa đầu nàng, gương mặt bình yên với nụ cười hiền dịu, yêu chiều:

“Ừ, nàng làm tốt lắm.”

Cơ thể Hắc Long tan biến thành mảnh vụn. Trong làn cát bụi mờ ảo ấy, Bạch Uyển thấy Thiền Huy đang ôm chặt Ỷ Lan, nàng ta bất động, bèn vội vã chạy tới.

Lần đầu tiên, nàng thấy Thiền Huy bật khóc, nước mắt lã chã, nâng niu Ỷ Lan đến vậy.

Bạch Uyển nhìn cũng biết Ỷ Lan sắp không chịu nổi rồi, sắc mặt kém như vậy, hẳn đã gắng gượng nhiều đến dường nào.

Nàng bèn vội mở ra kết ấn Lồng Trấn Yêu, nàng liếc Thiền Huy:

“Huynh không có ý định ôm tỷ ấy cho tới khi cơ thể nguội lạnh đấy chứ?”

Thiền Huy đứng dậy, im lặng một lúc như để kìm nén lại, bình tĩnh hơn. Hắn ôm Ỷ Lan bước đi, bóng dáng cô đơn, đau đớn vô cùng.

Mộ Thương bước tới đặt vào vai Bạch Uyển, không cảm xúc nói:

“Hắn biết yêu rồi.”

Bạch Uyển gật đầu:

“Thật may mắn, ta chúc phúc cho họ.”

Thật may mắn vì Thiền Huy cuối cùng cũng có thể buông bỏ chấp niệm là nàng.

Những năm qua, nhìn số đá tinh thạch hắn gửi tới, trong lòng Bạch Uyển lại càng chỉ lo lắng không thôi. Rồi cả sắc mặt u ám của hắn vào hôm Đại Hôn cũng vậy, nàng đã từng lo lắng hắn sẽ luôn đeo cái suy nghĩ mến mộ nàng mà trở thành nỗi ám ảnh.

Cuối cùng, hắn cũng thực sự biết thế nào là rung động rồi.