Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch

Chương 35: Chuột con



Chuột của anh...

Eagle áp cậu vào má, dụi dụi vài cái, cảm xúc quen thuộc khiến mắt anh đỏ lên.

Anh chẳng sợ nhận nhằm cậu, không biết trên thế thú này có còn con chuột nào nhỏ như vậy nữa không nhưng trực giác cũng như cảm giác của anh đều kêu gào: Đây là chuột của anh!

Trên người cậu có mùi của anh, không thể sai được.

Chuột của anh lúc không có anh cũng không mất miếng thịt nào, lông có chút bẩn, có lẽ là vì nước ở bên dưới, bụng nhỏ còn nhô lên tròn quay...

Bụng...

Eagle lúc này mới nghiêm túc lên.

Chuột nhỏ có chút không đúng, lỗ tai anh nghe được rõ ràng có nhiều hơn một nhịp đập trên người chuột nhỏ.

Thú nhân dựa vào mùi để nhận biết bạn đời.

Nếu không phải nước mưa làm mùi vị trên người cậu nhạt đi thì có khi anh đã tìm thấy cậu sớm hơn nhưng cũng không hạn chế anh cảm nhận huyết mạch tương liên trên người của cậu.

Chuột nhỏ...

Có chuột con...

Nhưng mà... Sao được chứ... Chuột nhỏ là thú nhân mà...

Dù hình thể của cậu chẳng giống thú nhân chút nào...

Chuột cũng nói cậu là chuột đực... Còn là một con chuột đực đã sống rất lâu...

Chim to ngồi trên cây ôm con chuột nhỏ suy nghĩ nữa ngày cũng không hiểu được vấn đề, duy chỉ có cảm giác sung sướng lấp đầy trái tim.

Chuột nhỏ sẽ sinh... Sinh ra một ổ chuột con... Hay là chim con...

Chỉ nghĩ thôi chim đã muốn nhảy cẩn lên, hót vang mấy tiếng.

Eagle không đánh thức cậu dậy mà cứ thế mang cậu đi.

Bởi vì biến cố lần này mà hành trình đến tộc chim Đại cũng đã bị chậm trễ, bây giờ chuột nhỏ lại có bé chuột, phải mau chóng trở lại bộ lạc.

Á thú nhân sinh con cần một mùa, kỳ động dục của thú nhân thường là mùa lạnh hoặc mùa xuân, đến mùa tiếp theo sẽ có ấu tể ra đời.

Chưa biết chuột nhỏ cần bao lâu mới sinh nhưng dựa theo tình huống của á thú nhân thì cậu sẽ sinh trong mùa lạnh này.

Mùa lạnh dù là ấu tể đã được một mùa mưa hay hai mùa mưa còn có thể chết trong mùa lạnh, chuột con nếu sinh trong mùa lạnh sẽ không tốt.

Nhưng chuột nhỏ đang có chuột con rồi, không thể rút lại nữa, anh cần phải chuẩn bị thật tốt cái ổ mới của cậu, không những cho chuột con mà còn cho chuột nhỏ.1

Lúc này trở lại tộc chim Đại là điều cấp bách hiện tại.

Eagle tìm thấy cái gùi treo trên cây, bỏ con chuột nhỏ vào đống bông trắng cùng lông chim, đậy kỹ cái nắp rồi biến thành chim gắp lấy nó bây đi.

Biết vậy lúc đầu đã cho cậu vào đây...

Vừa nghĩ anh lại càng bay nhanh hơn, chẳng khác gì ngôi sao xẹt trên bầu trời.

Bạch Kỳ Thư nằm trong đống lông chim đầy mùi vị của chim to mà ngủ đã đời, cậu nằm mơ, mơ thấy mình nằm trong lòng chim to, ấm áp lại an toàn.

Ngủ đến mốc meo, cuối cùng cậu cũng tỉnh.

Vừa mới tỉnh đã thấy không đúng.

Cậu... Đang ở đâu vậy, hốc cây của cậu đâu, mà sao ở đây có lông chim của chim to...? Còn có bông trắng...

Không phải cậu đang ở trong cái gùi của mình đó chứ...!!!

Nói vậy...

" Chít chít, chít chít!!!"

Chuột nhỏ kêu loạn cả lên, đánh động con chim nào đó đang bay với tốc độ sao xẹt.

Dừng lại trên một thân cây, anh biến lại thành người, vừa mở nắp gùi ra đã đối diện với hai con mắt đen tròn xoe ướt nước.

" Chuột nhỏ, sao vậy?"

Chim to luống cuống ôm con chuột nhỏ ra.

Bụp.

Bạch Kỳ Thư khóc chít chít biến trở về, ngã nhào vào trong ngực anh, ôm cổ anh gào khóc.

Eagle bối rối ôm thiếu niên trắng nõn trơn bóng trong ngực, không biết làm sao mà dỗ chuột.

" Eagle!!"

Bạch Kỳ Thư gọi tên anh.

Cái tên cậu đã gọi suốt mười ngày nay.

" Anh đây, xin lỗi chuột nhỏ, để em đợi lâu rồi, đừng khóc."

Eagle thở dài ra, vuốt lưng cậu dỗ dành.

" Anh ốm đi rồi..."

Bạch Kỳ Thư ôm mặt anh quan sát, đưa môi đến gặm loạn trên mặt anh, đau lòng muốn chết.

" Không ốm, em không sao là tốt rồi."

Chim to cũng kích động ôm cậu hôn lên, bù đắp lại những bất an trong lòng mấy hôm nay.

Hôn đến khi con chuột nhỏ mềm nhũn ra, cái bụng tròn ép lên bụng anh mới nhớ ra, buông tha cho đôi môi đỏ ướt át của cậu, đưa tay sờ soạn bụng cậu, cảm xúc dưới tay có chút cứng, còn có nhịp đập mơ hồ.

" Đói bụng rồi..."

Bạch Kỳ Thư lại tưởng anh sờ thử cậu có ốm đi không, ngốc ngốc nói.

" Đói bụng... Em biến trở lại đi, anh mang em đi tìm hạt cứng."

Eagle ôm cậu dỗ dành.

Bạch Kỳ Thư cảm thấy nằm trong đó cũng tốt nên nghe lời anh biến trở lại, Eagle bỏ cậu vào cái gùi, còn hôn cái chóc lên miệng nhỏ của con chuột, sau đó mới thoả mãn mà biến thành chim gắp gùi bay đi, mang theo con chuột nhỏ quý giá của anh.

Bạch Kỳ Thư sau đó đều ở trong gùi, tiếp tục kiếp ăn rồi ngủ.

Vốn dĩ chuyện cũng không có gì, nhưng sau đó cậu phát hiện chim to dù là ban đêm cũng không nghỉ ngơi mà muốn tiếp tục lên đường.

" Eagle, sao anh lại liều mạng như vậy, anh xem, anh gầy lắm rồi, mắt cũng thành mắt gấu trúc."

Bạch Kỳ Thư vốn dĩ ăn xong rồi sẽ biến thành chuột chui vào gùi ngủ nhưng cậu đã biết rồi nên không thể im lặng nữa.

Không phải đêm qua cậu tỉnh lại thấy mình còn bay trên trời thì chắc tới lúc tới được tộc chim Đại thì cậu cũng không biết.

Nhìn con chim to của cậu gầy gò còn hơn cậu nữa, cậu đau lòng lắm chứ.

Không phải tộc chim Đại mà anh nói chỉ cách đây mười ngày đường thôi sao, dù đã chậm trễ hơn mười ngày nhưng nhất định sẽ đến được đó trước khi thời tiết lạnh lên mà, sau anh phải gấp gáp như vậy, không ngủ không nghỉ mà bay suốt, chim gì chịu nổi a.

" Chúng ta đã trễ lắm rồi, phải mau chóng trở lại tộc chim Đại, chuẩn bị sẳn sàng cho mùa đông, em có chuột con rồi, không thể không vội, anh bay được, sẽ không lại làm mất em nữa."

Chim to gấp gáp nói, ôm con chuột nhỏ trụi lông vào người, lúc này trời đã chiều tối, có chút lạnh rồi, con chim chỉ khoác da thú hờ, sẽ bị lạnh mất.

Bạch Kỳ Thư bị anh nói đến ngớ ngẩn.

Cái gì mà cậu có chuột con rồi, cái câu "Sẽ không làm mất em." thì cậu hiểu nhưng sao câu trên cậu không hiểu vậy cà.

" Em có chuột con gì vậy..."

Chuột con...!!!!

Bạch Kỳ Thư nói xong mới hiểu tới vấn đề.

" Em không biết?"

Eagle bất ngờ nhìn cậu.

" Em biết cái gì chứ, em làm sao mà có chuột con được!"

Bạch Kỳ Thư lắc lắc chim to, còn đưa tay lên sờ trán anh, xem thử anh có bị bệnh không mà nói nhảm rồi.

" Làm sao mà anh biết em làm sao sẽ có chuột con, nhưng mà ở đây này, có chuột con... Hay là chim con gì đó, nói chung là có rồi."

Eagle cũng muốn nói năng lộn xộn.

Bạch Kỳ Thư cũng bị anh làm cho đờ đẫn.

" Sao anh biết...?"

Cậu hỏi, cả cậu còn không rõ, sao anh biết được.

" Anh nghe được."

Eagle nghiêm túc nhìn cậu, cái chuyện này không nói nhảm được đâu nga, anh nghe được tiếng huyết mạch run động trong bụng cậu, rõ ràng vang dội luôn đó, giống như muốn báo cho anh biết mau mau về làm cái tổ để chào đón chúng nó.

Bạch Kỳ Thư bĩu môi nghi ngờ nhìn anh, gì mà nghe được, bộ nó sẽ nói chuyện với anh được hay gì.

Eagle bị ánh mắt cậu làm cho bật cười.

" Ở đây nè, áp tai vào sẽ nghe được nhịp đập của đứa nhỏ, rất rõ ràng."

Anh nâng người cậu lên, áp tai lên bụng cậu, nói rõ.

Bạch Kỳ Thư bị hành động cẩn thận nâng niu của anh làm cho dao động, thật có chuột con...?

..........................