Nhật Ký Xuyên Thanh

Chương 14



Ít lâu, đám tiệc long trọng chúc mừng năm mới trong cung thế là đã kết thúc. Từ trong cung ra triều đình, gần như ai ai cũng gầy mất hai cân thịt.

Tứ a ca vẫn nhớ chuyện mời thái y, vì không cần vào cung nữa nên chàng lập tức mời thái y qua, trình bày rằng thời gian này phúc tấn vất vả, nhờ thái y thăm khám giúp.

Thái y khám cho phúc tấn, kê hai toa thuốc điều dưỡng, nói rằng đúng là phúc tấn vất vả quá độ, hao hụt cả tâm lực lẫn sinh lực, lại vì tuổi còn nhỏ, nếu cứ thế về lâu về dài e sẽ rút ngắn tuổi thọ. Để phúc tấn cố gắng tĩnh dưỡng một khoảng thời gian là tốt nhất.

Phúc tấn nhận toa thuốc, tiễn thái y đi. Phúc ma ma muốn cầm toa đi sắc thuốc, phúc tấn đưa toa thuốc cho bà ta, nhưng không định uống. Lời nói của thái y làm Phúc ma ma sợ hãi, trông thái độ điềm nhiên của nàng thì vô cùng khó hiểu.

Phúc tấn chẳng giải thích, cho bà ta lui xuống. Nàng hiểu rõ, lời thái y có nửa là thật, nhưng nhiều hơn cả là sự cảnh cáo của Tứ a ca dành cho nàng. Nàng thầm nghĩ, giờ không tranh, vậy nàng định khi nào tranh nữa? Chẳng lẽ phải chờ tới lúc các cách cách nuôi con lớn hết rồi, chờ tới lúc Tứ a ca được phong Bối lặc mới tranh à?

Phải tranh thủ hiện giờ các cách cách kia chưa đứng yên, Tứ a ca còn trẻ, nàng mới tranh đoạt được.

Thái y rời chính viện, theo Trương Đức Thắng qua chỗ của Tống cách cách. Thái y xem mạch, nhưng không kê thuốc. Kế đó qua chỗ Lý cách cách, lúc xem mạch, Trương Đức Thắng ở ngoài dựng đứng lỗ tai. Lát sau hắn nghe thấy thái y cười ha ha, nói: "Cách cách khỏe lắm, tâm lực sinh lực dồi dào, không cần uống thuốc ạ."

Lòng Trương Đức Thắng chùng xuống, tiêu rồi, không có tin mừng. Tí nữa về thư phòng nên bẩm với Tứ a ca kiểu gì đây? Nghĩ đến đây, chân hắn mềm nhũn.

Rời khỏi chỗ của Võ cách cách, Trương Đức Thắng dẫn thái y qua thư phòng.

Từ lúc mời thái y vào, Tứ a ca đã ngồi yên một chỗ đợi. Uống hai chén trà, cuối cùng thái y cũng tới.

Thái y vừa bước vào đã quỳ xuống dập đầu trước. Tứ a ca cho đứng, mời ngồi. Thái y chỉ đặt mông ngồi hờ, cúi đầu bẩm báo một loạt tin tức xấu cho Tứ a ca nghe. Ngoài việc tâm sinh lực của phúc tấn bị suy nhược, tim thai của Tống cách cách đập hơi yếu, thì hai cách cách còn lại đều khỏe mạnh. Mỗi cái là không có tin mừng.

Trước mặt người ngoài, sắc mặt Tứ a ca không đổi, cũng chẳng thấy có chỗ nào không vui. Thái y nói xong, chàng sai người ban thưởng, sau đấy bảo Tô Bồi Thịnh tiễn người đi.

Tô Bồi Thịnh nhân đó chuồn êm, Trương Đức Thắng chỉ ước gì được nép mình thu lu trong góc tường.

Tứ a ca chắp tay sau lưng đi qua đi lại quanh thư phòng, vòng đến trước giá sách, cầm cuốn sách lật đọc. Trương Đức Thắng nháy mắt ra hiệu cho tiểu thái giám bên ngoài đi vào đây đổi trà. Tiểu thái giám khom lưng bưng khay trà vào, vừa mới đặt trà lên bàn, rốt cuộc Tứ a ca hết nín nhịn nổi nữa, giận dữ ném phăng cuốn sách trong tay. Tiểu thái giám quỳ phịch, đâu dám xin tha, chỉ biết run lập cập dí sát đầu xuống nền đất.

"Không ra một cái gì!" Tứ a ca đang chửi sách.

Trương Đức Thắng liệt mặt, bụng liên tục kêu gào các vị Bồ Tát cùng mười tám thiên thần Phật xin hãy cứu mạng!!!

Ném sách xong, Tứ a ca nhấc chân bước ra ngoài. Trương Đức Thắng thở phào nhẹ nhõm, như này là định đi tìm ai để xả giận à? Trước khi đi, Trương Đức Thắng đạp tiểu thái giám kia dậy, nháy mắt ra hiệu cho hắn mau cút ra ngoài kia, rồi vụt chạy theo Tứ a ca.

Suốt quãng đường, hắn thấy chân Tứ a ca bước xăm xăm vào viện của Lý cách cách như thể gắn Phong Hỏa Luân, cung nữ thái giám ngoài cửa đồng loạt quỳ dập đầu. Tứ a ca chả buồn kêu đứng, Trương Đức Thắng cũng không lắm chuyện, ai biết chốc nữa ngộ nhỡ chủ tử nhà họ bị quở mắng, số phận của họ còn ngày nở hoa không?

Hắn không theo vào, chỉ đứng ở cửa. Có ngu đâu mà đâm đầu vào chỗ chết.

Cách một bức mành vải, hắn nghe thấy Lý cách cách nhún người vấn an, sau lại không nghe Tứ a ca cho đứng. Hắn nhủ bụng: Đến rồi đấy! Sau nữa, tiếng thay quần áo sột soạt truyền tới, Lý cách cách vừa mở miệng đã thốt một câu chẳng phải thỉnh tội hay khóc lóc cầu xin như trong tưởng tượng của hắn, mà là: "Gia, người uống thử trà này xem, đây là trà phương Tây phúc tấn cho đấy."

Trương Đức Thắng thầm tát mình một cái, cho chừa cái tội thích cười trên nỗi đau của người khác này. Nếu ngay cả việc dập lửa cho Tứ a ca thôi mà Lý cách cách cũng làm không xong, vậy thì kiểu gì mà suốt hơn một năm từ lúc vào phủ đến nay cách cách vẫn cứ được độc sủng? Thấy người bên ngoài hãy còn quỳ, hắn đánh mắt ý bảo là đứng lên. Chỉ cần Lý cách cách còn vững, họ sẽ không ngã được.

Trong phòng, Lý Vi đương nói: "... Không ngờ bên phương Tây cũng có trà nhỉ." Ấn Độ với cả Anh bây giờ có loại trà này rồi cơ à?

Lời chưa dứt, Tứ a ca mới chạm môi tí đã buông, "Trà đun chưa tới, đổi chén khác."

"Ồ." Lý Vi nhanh nhảu đem trà xuống, dặn Ngọc Bình đun một ấm khác đàng hoàng, ấy thế mà lại để Tứ a ca chê trà pha dở, hãi hùng quá!

Ngọc Bình chạy như cháy nhà đi đun ấm khác đưa qua. Lý Vi tủm tỉm bưng lên cho Tứ a ca.

Vậy nhưng, lần này Tứ a ca chỉ đưa tay chạm chén trà cái, đoạn nói: "Nước sôi, bỏng tay." Rồi nhíu mày nhìn Lý Vi với vẻ: Nàng ngốc quá!

Bấy giờ mặt Lý Vi sắp đỏ bừng thật, trà hôm nay sao gặp vấn đề hoài thế nhỉ?

Vội vàng đem trà xuống lần nữa, căn dặn lần này phải đun trà cho đủ lửa, khi bưng lên trà nóng bảy tám phần thôi là vừa miệng.

Bốn con người vây quanh bếp đun trà. Ngọc Bình, Ngọc Trản và Triệu Toàn Bảo, Hứa Chiếu Sơn thấy nước lại sôi. Ngọc Bình nghiêm mặt thả lá trà, rót nước sôi, tráng trà, lọc trà, rồi rót vào chén trà. Song khi đậy nắp chén, lại không một người nào dám bưng vào.

Hứa Chiếu Sơn nuốt nước bọt, nói: "Hay là... tôi sang thiện phòng mượn sư phụ đun trà Tây ngon qua đây?

Triệu Toàn Bảo và Ngọc Bình trao đổi ánh mắt, họ cứ cảm thấy chuyện hôm hay không phải nằm ở trà.

Triệu Toàn Bảo nói: "Bưng vào thử xem." Ngọc Bình bưng trà đi, hắn bảo với Hứa Chiếu Sơn: "Phòng trường hợp ngoài ý muốn, giờ huynh chạy nhanh qua thiện phòng, hỏi xem sư phụ nào có biện pháp xử lý trà Tây Dương này không, xem có mời đến đây được không. Nếu không, phải xin mượn đồ đệ của ông ta đến kỳ được."

Ngọc Bình đưa cho hắn năm lượng bạc, Hứa Chiếu Sơn chạy như bay đi.

Trong phòng, lần thứ ba bưng trà cũng làm Lý Vi dần thấy thấp thỏm bất an. Lúc này nàng buông chén trà, khẽ ngồi bên mép giường, thận trọng quan sát sắc mặt Tứ a ca trước. Thực sự không nhìn ra điều gì cả. Vậy là nàng bạo gan hỏi thẳng: "Gia, bụng dạ khó chịu à?"

Vừa dứt lời, Tứ a ca lườm nguýt một cái, ý trong ánh nhìn là: "Nàng còn dám hỏi?".

Lý Vi khiếp hồn ngửa về đằng sau, nhưng vắt óc nghĩ mãi cũng chẳng biết dạo này nàng làm sai chuyện gì? Lẽ nào là chuyện lôi đại ma ma ra để bà ta thu vén công việc nhà cửa?

Biết tại mình chọc chàng giận, nàng tức khắc thở phào. Đầu tiên là từ từ cọ vào người chàng, sau đó duỗi ngón tay móc lấy tay áo chàng.

Tứ a ca nhấc tay, không cho nàng móc. Nàng bèn cọ tới gần hơn, nửa người trên thiếu điều dán vào người chàng, ôm cánh tay chàng, ngực ép sát, cọ cọ.

"Gia..." Giọng nàng mềm nhũn.

Tứ a ca cúi đầu thong thả uống trà.

Nàng bò người ra vai chàng, ôm cánh tay thôi chưa đủ, lại còn cầm lắc qua lắc lại, tiếp tục gọi: "Gia... gia à... gia của thiếp... thiếp sai rồi..."

"Sai chỗ nào?" Tứ a ca buông chén trà, thực ra ban nãy sự bực bội vốn không quá to tát đã bay biến gần hết. Nhưng khi bắt gặp vẻ "thiếp không biết gì cả" của nàng, lửa giận chợt muốn bùng lên.

Trong mắt chàng, giờ đây nàng đã rơi vào tình cảnh tứ bề thọ địch, đầy rẫy chông gai, nên chàng mới trù tính, bận tâm, suy nghĩ chu toàn mọi đường cho nàng. Vậy mà chính nàng lại mặc bản thân mình tụt về sau! Tống thị mới có mấy lần mà đã mang thai, còn nàng sao vô dụng thế không biết!

Lý Vi chớp chớp mắt, vừa định áp dụng câu "Làm anh giận là lỗi của em" trong "Một trăm câu nói vàng dùng để xin lỗi bạn trai", Tứ a ca bỗng vươn tay cởi nút cài cổ áo nàng.

Hả?! Liệu có phải nhảy hơi nhanh rồi chăng?

Nàng không tài nào hiểu nổi, trước đó hai người có nổi hứng làm chuyện này à? Có ve vãn nhau à? Nàng có dụ dỗ chàng à? Lúc vào đây chàng có biểu hiện nào của việc "muốn làm chuyện ấy quá" đâu.

Tứ a ca muốn làm chuyện này nhằm hạ hỏa ư?

Lúc nàng được đặt xuống, Tứ a ca thò tay luồn sâu vào dưới kỳ bào của nàng. Khi quần bị cởi ra, nàng mới có cảm giác "quả nhiên là đang xả cục tức mà".

... Sành điệu quá. Kiểu "đàn ông giận phụ nữ và hóa giải cơn giận bằng tình yêu và dịu dàng" này nằm ở một tầm cao mới, hình như không phải sở trường của nàng.

Nhưng Lý Vi cũng trở nên "dịu dàng" một cách rất phối hợp. Nàng ngoan ngoãn cho cơ thể thư giãn dưới bàn tay chàng, chẳng hề phản kháng khi chàng xông vào dù hơi hơi đau, chỉ khẽ ưỡn eo, rồi bị chàng giữ lại nằm ngay ngắn.

"Tứ gia, thiếp rất thích..." Chàng.

Nàng âm thầm nói ra chữ cuối, ôm chàng, trao cho chàng những nụ hôn lụn vụn, hình dung chàng thành cây cải chíp. Không biết lúc đi lĩnh yến chàng gặp phải chuyện ấm ức gì nữa... Ví dụ như lão Khang bất công, Đức phi bất công này, Thập Tứ được sủng ái quá còn chàng thì chả ai yêu. Tưởng tượng xong, bỗng chốc thấy tim đau tan nát, bèn ôm chàng ra sức hôn.

Cách hôn của nàng làm Tứ a ca thở không thông, chỉ chốc lát đã túa mồ hôi. Chàng xé y phục nàng, áo dài của mình cũng xé mở quẳng xuống đất, bế nàng dậy cho nàng ngồi lên đùi mình, vừa hành động vừa đánh mông nàng đôm đốp.

Bị đánh thế, người nàng cứ xốc lên trên, suýt thì đứng hẳn dậy, cố nhấn đầu chàng úp vào ngực mình, rên rỉ: "Dận Chân... Dận Chân... đừng đánh... đau..."

Tứ a ca cụ cựa gắng chui đầu khỏi ngực nàng. Hai người cùng ngã xuống, một tay chàng bịt miệng nàng, đẩy mạnh mười mấy cái rồi xuất ra, thở hắt một hơi xong mới thả lỏng, cởi sạch quần áo vướng víu trên người cả hai xuống ném hết đi. Chàng lật người nàng lại, vẫn một tay bịt miệng nàng, tay kia tách chân nàng ra, đâm tiếp vào.

Hứa Chiếu Sơn kéo tiểu thái giám khó khăn lắm mới mượn được tới. Triệu Toàn Bảo cản lại, hắn đuổi luôn tiểu thái giám đấy về rồi lôi Hứa Chiếu Sơn sang phòng trà nhỏ.

Lúc đi ngang, Hứa Chiếu Sơn thấy Ngọc Bình và Ngọc Trản đứng trông ngoài cửa hệt thần giữ cửa, tức thì hiểu chuyện gì đang diễn ra bên trong kia. Tảng đá đè nặng lòng hắn giờ mới bỏ được xuống, khẽ chân nhanh chóng đi cùng Triệu Toàn Bảo.

Trong phòng, Tứ a ca kết thúc lần thứ hai chóng vánh. Đang là ban ngày, vốn dĩ chàng cũng không định làm chuyện này. Nhưng còn Lý Vi lại đang bước đến thời khắc quan trọng, khóa chặt hai chân không cho chàng ra ngoài, "Đừng... đừng đi!"

Tứ a ca cúi đầu lấp kín miệng nàng, một tay nắm ngực nàng, một tay mò xuống dưới, vừa đâm liên tiếp về trước, vừa ấn mạnh hạt đậu nhỏ nhào nặn vân vê, một mạch đưa nàng lên đỉnh.

Lúc Lý Vi mở xòe bàn tay, thở hổn hển, chàng kéo chăn qua đắp cho nàng rồi trở mình khoác thêm áo dài, gọi người bưng nước vào.

Tận tới khi hai người dùng bữa xong, Tứ a ca về thư phòng, cơn tức giận bùng phát lạ lùng mà hết cũng lạ lùng cứ thế qua đi. Trong thư phòng, tấm bản đồ phong thủy của Bối lặc phủ trải kín bàn học. Nơi đây ban đầu là quan phòng của thái giám tiền triều, chiếm diện tích lớn, phòng nào phòng nấy cũng xây mái hiên và xà nhà cao.

Tước vị đầu tiên chàng được phong có lẽ chỉ là Bối lặc, việc chàng sống trong một phủ đệ thế này là trái quy định, vì vậy gần đây Nội vụ phủ đang tăng cường tái thiết. Sau khi nhận bản vẽ, chàng mãi nghĩ xem phủ đệ của mình trong tấm bản đồ này sẽ trông thế nào. Từ những chi tiết nhỏ như là một cái cây, đến cái lớn hơn là một khu viện. Tuy nhiên hiện giờ vẫn chưa thể ra cung, đợi khi tiết trời dần ấm, chàng nhất định phải đi xem thường xuyên, để tránh người của Nội vụ phủ làm ăn đại khái qua quýt cho xong chuyện.

Toàn bộ phủ đệ có kết cấu Nam Bắc, đằng trước chắc chắn là thư phòng và tiền viện của chàng, chàng còn tính để dành khu vực hai bên trái phải cho các a ca nhà chàng. Nghĩ tới phúc tấn, chàng bèn quyết định mai mốt có a ca rồi, cứ ba tuổi trở đi là cho chúng nó dọn hết lên tiền viện.

Về phần Lý thị, chàng vốn định cho nàng ở khu viện cách thư phòng của chàng một bức tường, nhưng sát ngay cạnh viện ấy lại là một cái ao. Dựa theo bát tự của Lý thị, nàng không nên gần nước quá, song chung quanh đó thì chẳng có chỗ nào phù hợp hơn.

Lúc ngồi đợi thái y, chàng còn phân vân chuyện có cần đổi viện cho Lý thị không. Ấy nhưng lúc này, chàng lại ghi chú vào giấy rằng sẽ tìm một chỗ trống khác để đào ao. Chàng sửa địa điểm thành chính giữa vườn hoa, vừa khéo có thể đào lớn hơn một chút, nuôi vài con cá và hoa sen, sang hè cũng có nơi hóng mát.

Chàng dời một cái cây qua chỗ đào ao, cây này cành lá sum suê, cũng giúp nàng vượng duyên con cái.

Từ Lý thị mà chàng nghĩ đến đứa nhỏ, rồi lại nghĩ đến Tống thị đang mang thai.

Tứ a ca bưng chén trà. Tính cách Tống thị không ổn, chờ đứa nhỏ chào đời, bất kể là cách cách hay a ca, đều sẽ ôm sang cho phúc tấn nuôi. Tính phúc tấn tuy cứng rắn quá làm chàng không thích, nhưng cách cách và a ca của chàng phải mạnh mẽ một chút mới tốt. Nếu phúc tấn nuôi nấng tử tế, qua hai năm nữa cho nàng có con cũng được.

Còn nếu nuôi dạy không đến nơi đến chốn...

Tứ a ca trầm ngâm. Chàng thở dài, Võ thị ra sao thì giờ chưa biết được. Trong ba người kia, phúc tấn quá cứng đầu, Tống thị quá nhu mì, Lý thị quá ngốc, nếu cả ba nàng trung hòa được với nhau là tốt quá rồi.

Phúc tấn học Tống thị, Lý thị học phúc tấn, vậy thì chàng chả cần băn khoăn thêm gì nữa.

Nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, Tứ a ca bất đắc dĩ buông chén trà đã nguội ngắt. Thôi, nghĩ nhiều vô ích. Huống chi, nếu Lý thị có được nửa tính nết như phúc tấn thật, thế hậu viện này sẽ càng tưng bừng náo nhiệt.

Nghĩ tới nghĩ lui, tự dưng chàng lại phát hiện Lý thị như hiện tại là vừa đủ. Điều này làm cảm xúc của Tứ a ca bỗng đầy phức tạp.

Sắc trời tối dần, Tô Bồi Thịnh đi vào nhỏ giọng hỏi lát nữa chàng nghỉ ở đâu?

Tứ a ca đứng dậy, nói: "Sang chỗ Lý chủ tử của nhà ngươi."

Bên đây, nhân lúc thiện phòng thổi lửa nấu cơm, Lý Vi gọi nước ấm giội qua người. Giờ nàng đang ngồi cạnh lư đốt trầm hương, để Ngọc Bình lau tóc cho nàng.

Vừa trông thấy vẻ tự tại thoải mái của nàng, chút xíu không cam lòng cuối cùng của Tứ a ca cũng bay biến. Tự nàng không thấy buồn, không sốt sắng, cứ vậy cũng tốt mà.

Dùng bữa xong, hai người ngồi lên giường. Tứ a ca nói với nàng chuyện khoảng tháng năm, tháng sáu sẽ dọn ra cung, còn miêu tả phủ đệ về sau mình ở trông tròn vuông méo mó như nào.

"Gia dành một đại viện cho nàng, cách thư phòng của gia một bức tường. Lúc đó mở thêm cửa hông, tiện đi ra đi vào, mà gia đi thăm nàng cũng tiện." Chàng nắn tay chàng, giọng ôn hòa.

"Cần chuyển thêm một cái cây vào viện nữa. Nàng thích cây gì?" Hiếm khi Tứ a ca muốn tìm một người để chia sẻ niềm phấn khởi và sung sướng khi có phủ đệ mới, vậy nên còn có lòng hỏi ý kiến Lý Vi.

Lý Vi - con người đón hội chứng tuổi dậy thì muộn màng - đáp: "Cây anh đào?"

Tứ a ca: "..." Muốn sau này tự đi hái quả anh đào à? Tứ a ca bắt đầu nghiêm túc suy xét xem nên đi đâu để trồng một cây anh đào đủ tuổi, và cả, trồng rồi cây có sống nổi không?

Thấy chàng vậy, Lý Vi biết ngay mình lại ăn nói ngớ ngẩn, bèn vội vã sửa lời: "Thực ra cây đào cũng được ạ." Giống cây này dường như phổ biến hơn.

Tứ a ca hiểu ý nàng, tóm gọn lại là nàng muốn cây ăn quả. Vậy chọn cây thạch lựu đi.

"Thế thì trồng thêm cây nho ở viện nàng nữa, ngày sau nàng muốn ăn, cứ hái ngay trong viện mình ăn là được." Chàng sờ khuôn cằm mềm mềm của nàng, ồ, thành hai cằm rồi kìa.

Nghe tin trong viện được trồng cây nho, mắt Lý Vi rực sáng! Dọn ra cung đúng là tuyệt vời, ở cung thì không được phép trồng nho trong viện. Xuất phát từ sự hiếu kỳ và lý "có qua có lại mới toại lòng nhau", cộng thêm thái độ nói chuyện có vẻ dễ chịu của Tứ a ca, nàng mới dám hỏi: "Gia, viện của người trông thế nào ạ?"

Có lẽ cả đời này nàng cũng chẳng có cơ hội mục sở thị kiểu bày biện trong thư phòng của Tứ a ca.

Được gả cho chàng bao nhiêu lâu, nàng biết rất rõ, chính viện là nơi phúc tấn ở, mà "nhà" thực thụ của Tứ a ca lại là thư phòng của chàng, trước nay chưa từng cho ai bước vào. Họa chăng phúc tấn được vào, còn với nàng thì không thể.

Nàng hiện tại càng ngày càng tò mò về chàng, tò mò đến độ muốn tận mắt xem nơi chàng ở trông ra sao? Chàng thích phong cách gì? Trong mường tượng của nàng, tất cả đồ dùng rặt một màu đen, trang trí đơn giản nền nã, chắc chàng sẽ không ưa thích những sắc màu và cách bài trí lồng lộn thái quá.

Cơ mà, đấy chỉ là những điều nàng đúc kết ra từ ấn tượng "Tứ gia nghiêm khắc, giản dị". Tứ gia bằng xương bằng thịt đang ở ngay trước mặt nàng đây, nàng thực muốn biết quá, bởi lẽ căn phòng do Tứ gia trang trí cho nàng phải nói cực kỳ lộng lẫy, đẹp đẽ và ấm cúng hệt như ổ dát vàng. Khiến người ta vừa nhìn vào đã có ngay cảm giác "sủng thiếp hậu cung".

Tới cùng là Tứ gia vốn đã thích phong cách này, hay tại chàng thấy hợp với nàng nên mới lựa chọn? Hay vì nàng vừa là sủng thiếp, vừa là hậu cung của Tứ gia?

Tứ a ca nhẹ nhàng nói: "Đợi dọn qua đó, gia sẽ dẫn nàng đi xem." Cố ý chọn khu viện gần như thế, chả nhẽ chỉ vì mục đích tiết kiệm bước chân mỗi lần chàng sang thôi ư? Ngố thật.

(còn tiếp)