Nhất Niệm Chân Ái

Chương 18: Bị lơ



Đan Ngọc Nhiên hôm nay hôm nay vui vẻ lạ thường, ra ngoài đường gặp người hỏi người gặp thú hỏi thú. Tâm trạng phấn khích khiến nhiều người trong công ty ngạc nhiên. Không phải mấy bữa nay cô vì chuyện Tiến sĩ Lâm mà buồn rầu đau đầu nát óc hay sao? Thế mà hôm nay lại tươi tỉnh như vậy, phải chăng đầu cô đã là đang có vấn đề? Vừa vào công ty cô đã tìm ngay Phương Y Du thông báo tin tốt. Trưởng phòng Phương vừa nghe xong không thể giấu nụ cười trên mặt. Cô biết vị tiến sĩ Lâm này rất khó tính, Ngọc Nhiên đã thuyết phục được anh ta chứng tỏ cô cũng không phải người tầm thường.

"Ngọc nhiên, cô làm tốt lắm. Tôi sẽ cử người liên hệ với bên đó lập tức ký hợp đồng hợp tác. Lần này cô lập công lớn rồi, tôi sẽ cân nhắc cô trước mặt cấp trên."

"Trưởng phòng, đây là nhiệm vụ của tôi mà, vì công ty tôi nhất định sẽ làm việc hết sức."

Vừa về vị trí làm việc của mình Ngọc Nhiên đã trao cho Hạ Lan một nụ cười tinh nghịch. Nụ cười thật mờ ám chỉ có Hạ Lan mới hiểu nó mang ý nghĩa gì. Cô cũng nhìn lại Ngọc Nhiên, ánh mắt đầy vẻ tán thưởng như muốn nói 'lần này cô đã làm rất tốt'. Dù sao cũng phải nói, ý tưởng lần này nếu không có Hạ Lan chắc Ngọc Nhiên còn lâu mới nghĩ nổi cách thuyết phục được Lâm Thiên Vũ. Cô cảm thấy mình thật may mắn khi có người bạn, người đồng nghiệp này. Cô ấy lúc nào cũng giúp đỡ cô, mà cô lại chưa từng làm gì cho cô ấy cả.

"Hạ Lan, nay chúng ta cùng đi ăn cơm nhé."

"Được thôi, chắc chắn là cô mời rồi đúng không?"

"Tất nhiên rồi!"

Văn phòng phó tổng.

Nhạc Hiểu Phi vừa buông điện thoại xuống, trong mắt chứa đầy cảm xúc. Cô gái đó đã thành công mời anh trở về làm việc, vậy là hai người sắp gặp lại nhau. Cô cảm thấy thật hồi hộp, đã bao lâu rồi hai người chưa gặp nhau kể từ ngày ấy. Cô biết đây chính là cơ hội để cô đến gần anh một lần nữa, hai bàn tay đặt trên bàn siết chặt lại. Lần này cô nhất định sẽ không để tuột mất anh một lần nữa.

Thiên Vũ.. Chờ em!

"Ngọc Nhiên, cô đem tập hồ sơ này giao cho phòng tài vụ đi." Trợ lý của trưởng phòng Phương - Tiểu Nam cầm một tập hồ sơ nhỏ đưa cho Ngọc nhiên và dặn dò.

"Được, tôi sẽ làm ngay đây." Ngọc Nhiên mỉm cười nhận lấy, cô biết Phương Y Du là đang tạo cơ hội cho cô được tiếp xúc nhiều hơn trong công việc. Âm thầm cảm ơn trưởng phòng đại nhân vạn lần, Ngọc Nhiên tức tốc ôm tài liệu đi. Khi đi ngang qua lối sảnh chính, chợt cô nhìn thấy sếp lớn đang đi về phía mình. Vốn tâm trạng đang tốt nên cô nhanh nhẹn vui vẻ chạy lại chào hỏi anh ta một tiếng:

"Dương tổng!" Vậy mà đổi lại anh ta đến cả nhìn cũng không thèm nhìn cô và đi thẳng. Gương mặt lạnh lùng khiến người khác không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Âm thầm nguyền rủa anh ta một cái, người gì đâu mà kiêu ngạo hết sức. Biết thế không thèm tốn nước bọt với anh ta cho rồi. Không nghĩ ngợi gì nữa cô lại tiếp tục làm việc của mình, xem ra cô cần phải tránh xa tên mặt thân đó càng xa càng tốt mới được. Tâm trạng vừa rồi còn tốt như vậy cũng bị anh ta phá hỏng.

Dương Gia Kiệt giảm dần tốc độ dưới chân mình, anh hơi quay đầu lại nhìn bóng lưng linh hoạt kia. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô ta? Lúc thì chín chắn hiểu biết, ra vẻ mình là người phụ nữ của gia đình. Lúc lại hậu đà hậu đậu, nhí nha nhí nhảnh như nít ranh. Khẽ lắc đầu một cái, dù là kiểu người gì thì đây hình như không phải việc mà anh nên quan tâm. Việc anh nên quan tâm bây giờ là bành trướng thị trường, đấu thầu thắng công ty đối thủ. Còn một nhân viên nhỏ bé kia, nó vốn không ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.

"Tổng giám đốc, bây giờ anh có cuộc hẹn với đại diện của SL, chúng ta nên đi thôi." Thư ký Vương tốt bụng nhắc nhở sếp lớn đang không tập trung của mình. Dương Gia Kiệt khẽ hắng giọng, do chột dạ nên giọng nói cũng trở nên khó chịu:

"Sao cậu không nhắc sớm?"

"Tôi.. Tôi xin lỗi thưa tổng giám đốc.." Tự nhiên thấy sếp quở trách như vậy, trong khi mình chỉ phạm lỗi nhỏ khiến lòng thư ký Vương hoảng không thôi. Bình thường anh tốt tính lắm mà? Đối xử với nhân viên cũng có lễ độ, sao nay lại gắt bất chợt vậy nhỉ?

"Thôi bỏ đi, đi thôi!" Nhận ra mình đã hơi thất thố, Dương Gia Kiệt hơi nhướn mày rồi bước về phía trước. Anh bị làm sao thế này? Chỉ vì một nhân viên nhỏ nhoi kia mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng? Hừ, mới không phải đâu. Để khiến anh bị như vậy, cô còn chưa đủ trình đâu.

Thư ký Vương lẽo đẽo chạy theo sau sếp tổng. Ôi, sao đi mà cũng không cho anh lấy đà?