Nhất Niệm Chân Ái

Chương 22: Mẹ Đan nhập viện



Hôm nay Dương thị khá là bận rộn, việc đàm phán hợp tác với Tiến sĩ Lâm đã thành công tốt đẹp. Hiện tại dự án trùng tu Nông Trại Xanh Thành Phố Lăng Đồn đang bắt đầu tiến hành khởi công. Tổ dự án không ngừng bận rộn miệt mài làm việc hết công suất, đã nhiều ngày họ phải tăng ca để bài trí chiến lược phù hợp. Ngọc Nhiên cũng vậy, trên cương vị là một trong số những người đưa ra ý tưởng, cô cùng Hạ Lan cũng nằm trong tổ dự án đó. Thời gian này được tiếp xúc làm việc cùng Lâm Thiên Vũ, cô đã có cái nhìn mới về anh. Không hổ danh khi được mọi người ngưỡng mộ, khả năng làm việc của anh vô cùng tốt, năng lực thì không thể chê vào đâu được. Ở anh cô đã học được rất nhiều điều, một số vấn đề cô đã thắc mắc nhiều ngày mà không tìm ra giải pháp. Vậy mà khi đến tay anh nó trở nên dễ dàng đến vậy, lại một lần nữa cô phải công nhận rằng anh là một người có tài.

- Đang nghĩ gì vậy?

Hạ Lan cầm theo hai cốc cà phê đi tới, dành cho Ngọc Nhiên một cốc. Nãy giờ thấy Ngọc Nhiên trầm tư suy nghĩ gì đó cô cũng không tiện làm phiền. Nhưng một lúc lâu rồi không thấy cô ấy phản ứng gì, cô cũng đành tới hỏi chuyện. Ngọc Nhiên vui vẻ nhận ly cà phê, cô ôn như trả lời:

- Hạ Lan, bây giờ tôi mới thấy cái tên Tiến sĩ.. À không tiến sĩ Lâm này thực sự là một người có tài đó. Trước kia tôi luôn nghĩ anh ta chỉ được cái mã lại còn dám kiêu ngạo. Nhưng bây giờ nghĩ lại, người ta từ chối đúng là không phải không có lý do nha..

- Biết mình sai rồi sao? Vậy còn không mau đi học hỏi người ta đi a.. tôi thấy hai người làm việc có vẻ rất ăn ý đó!

Hạ Lan thật tâm trả lời, lĩnh vực của cô không thuộc mảng thiết kế đồ họa nên cũng không hiểu nhiều lắm. Tuy nhiên sau thời gian mấy tháng làm việc cùng Ngọc nhiên, cô phát hiện ngoài sở thích đối với thực vật, Ngọc Nhiên còn rất có thiên phú về hội họa. Cô nghĩ nếu Ngọc Nhiên và Lâm Thiên Vũ cùng nhau làm việc thì dự án nhất định sẽ thành công sớm hơn dự kiến.

Ngọc Nhiên đang định nói gì đó thì điện thoại cô bỗng reo lên, là anh trai cô gọi:

- Alo, anh, có chuyện gì sao?

Không biết bên kia nói gì mà tâm trạng Ngọc Nhiên xuống dốc không phanh. Nụ cười trên mặt cô cứng lại, điện thoại trong tay từ từ tuột xuống. Nhận ra điều bất thường của Ngọc Nhiên, Hạ Lan khẽ nhíu mày lay người cô mà hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô không sao chứ?

Ngọc Nhiên đờ đẫn đưa mắt nhìn Hạ Lan, môi múc máy nói không thành tiếng:

- Mẹ.. mẹ tôi.. nhập viện rồi..

* * *

Ngọc Nhiên hớt hải chạy vào bệnh viện, phía sau Hạ Lan cố đuổi kịp cô mà thở không ra hơi. Vừa rồi nhân lúc cô trả tiền taxi Ngọc Nhiên đã không thể chờ đợi mà chạy vào trước. Nhìn cô gái đang chạy loạn không biết mục tiêu đến là đâu, Hạ Lan khẽ lắc đầu. Cô nhanh trí hỏi y tá phòng cấp cứu ở đâu rồi dẫn Ngọc Thiên đi. Khi vừa thấy anh trai, Ngọc Nhiên đã nhanh chóng chạy tới, nước mắt lã chã hỏi:

- Anh, mẹ sao rồi? Tại sao mẹ lại vào bệnh viện? Đã vào bao lâu rồi?

Đan Vĩnh Duy mệt mỏi nhìn em gái, trước những câu hỏi dồn dập của cô, anh thật không biết trả lời câu nào trước tiên. Hiện tại anh cũng đang rất rối bời, sáng nay mẹ anh còn khỏe mạnh như thế, nhưng không ngờ chỉ đi làm được một lúc người giúp việc đã gọi báo tin mẹ anh nhập viện. Lúc này anh cũng đang rất hốt hoảng không biết làm sao nữa, mẹ anh mà có mệnh hệ gì thì anh.. anh không dám nghĩ tới những điều không may mắn ấy nữa, nó thật tồi tệ. Cố gắng bình tĩnh trấn an em gái mình:

- Em cứ ngồi xuống trước đi đã, đợi bác sĩ ra rồi mình sẽ biết ngay thôi. Hơn nữa anh nghe dì Hà nói tình hình mẹ lúc đó cũng không mấy nghiêm trọng. Sẽ không có chuyện gì đâu.

Hạ Lan dìu Ngọc Nhiên ngồi xuống ghế, nhìn tình cảm của hai anh em họ cô thấy cảm động không thôi. Hóa ra đây là anh trai của Ngọc Nhiên sao? Cô thường nghe cô ấy kể, đó là một người anh trai vô cùng tốt. Và cô có thể thấy được điều đó qua nụ cười hạnh phúc của Ngọc Nhiên mỗi khi nhắc tới anh trai. Vừa rồi cô cũng nhìn ra được, tâm trạng anh lúc này cũng không khá hơn Ngọc Nhiên là bao. Vậy mà trước mặt em gái, anh vẫn có thể bình tĩnh như vậy, thật đáng khâm phục. Lúc này Đan Vĩnh Duy mới để ý tới còn có người khác nữa. Anh nhìn cô gái nãy giờ vẫn luôn đi bên cạnh Ngọc nhiên, đang định mở lời thì cô đã nói trước:

- Xin chào, tôi là Hạ Lan Mộc Mộc đồng nghiệp kiêm bạn tốt của Ngọc Nhiên. Vừa rồi biết tin bác gái nhập viện, tôi không an tâm về cô ấy nên cùng đến đây. Mong rằng không làm phiền mọi người..

Đan Vĩnh Duy nghe cô nói vậy anh cảm kích không thôi, Ngọc Nhiên có người bạn tốt như vậy anh lấy làm vui cho cô. Nói thật lúc báo tin cho cô, anh cũng rất không an tâm. Con bé này bình thường rất an tĩnh nhưng một khi có chuyện thì họa gây ra thật không dám tưởng tượng đến. Anh khách khí nói cám ơn:

- Cảm ơn cô rất nhiều, sau này còn nhờ cô chiếu cố em gái tôi nhiều hơn.

Hạ Lan mỉm cười lấy lệ như muốn nói 'không có gì'. Cô ngồi xuống bên cạnh Ngọc Nhiên khẽ vỗ về an ủi cô ấy. Cả ba người họ cùng chờ ngoài phòng cấp cứu, tâm trạng đều mang cùng một nỗi băn khoăn, người trong phòng kia liệu có sao không?